Lúc Vương Trung nhìn thấy cô gái xinh đẹp mặc quân phục màu bạc trước mặt, phản ứng đầu tiên là cosplay của một game mobile quân sự nào đó.
Bình thường vào lúc này, Vương Trung đều sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng sàn nhà và vách tường rung chuyển đã cắt ngang việc này.
"Cái gì thế?", Vương Trung lớn tiếng hỏi, kết quả là bụi từ trên trần nhà rơi xuống bay vào miệng.
Cô gái xinh đẹp trước mặt "suỵt" một tiếng, hạ giọng nói: "Xe tăng!"
Vương Trung ngây người: "Xe tăng?"
Vương Trung gãi đầu, cố gắng hiểu xem đây là tình huống gì. Đầu tiên, Vương Trung cố gắng nhớ lại, nhưng ngoài việc bản thân uống say thì không còn nhớ gì nữa - không phải sắp Tết rồi sao, uống với bạn bè một chút.
Chẳng lẽ là, sau khi uống say bị bạn bè đưa đến quán Kịch bản giết?
Sau đó lại tình cờ gặp cô gái xinh đẹp trước mặt này và cùng nhau chơi một ván? Ôi chao, còn có chuyện tốt như vậy nữa sao, thêm Wechat trước đã rồi tính.
Vương Trung sờ túi quần, không thấy điện thoại đâu, ngược lại lại lấy ra một tấm thẻ căn cước.
Bìa thẻ sờ rất dày, có cảm giác như da bò vậy. Vương Trung thầm khen, quán này được đấy, bối cảnh chân thực, đạo cụ cũng không tồi.
Rồi Vương Trung mở thẻ căn cước ra, nhìn ảnh bên trong thì ngây người.
Chuyện gì thế này? Bức ảnh này không phải mình!
Lúc này Vương Trung mới nhận ra, tất cả mọi người trước mặt đều có một điểm chung: đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Mấy đứa bạn đâu rồi?
Ném mình mình ở đây để chơi Kịch bản giết với người nước ngoài à?
Chẳng lẽ đây không phải Kịch bản giết người, mà là... mà là mình xuyên không rồi?
Vương Trung chỉ thoáng nghĩ như vậy, nhưng lập tức phủ nhận ý nghĩ này. Con người phải tin vào khoa học, đây chắc chắn là trò đùa của đám bạn xấu kia, chúng nó dám giỡn mặt mình.
Cơn giận vừa dâng lên, sau khi nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt thì cảm xúc tức giận tan biến, đúng là chuyện tốt còn gì, nhất định phải thêm Wechat của cô gái xinh đẹp này mới được.
Lũ bạn xấu xa kia bây giờ chắc chắn đang trốn ở đâu đó xem mình làm trò cười, mình sẽ thêm Wechat của người đẹp này cho chúng nó tức chết!
Lúc này, tiếng gầm rú bên tai càng lúc càng gần, vách tường và sàn nhà rung chuyển cũng rõ rệt hơn.
Vương Trung phát hiện bức tường mình đang dựa vào có hai ô cửa sổ nhỏ, ở vị trí khá cao, có ánh nắng chiếu xiên vào.
Cảm giác giống như cửa sổ lấy sáng của tầng hầm, Vương Trung có người bạn học sau khi tốt nghiệp đã lên thành phố làm việc, suốt ngày sống trong căn hầm như vậy, còn thường xuyên đăng ảnh lên mạng xã hội, thi thoảng lại chơi trò đóng giả cảnh trong tù.
Vương Trung nhón chân lên, áp sát vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Vương Trung nhìn thấy một đôi giày quân đội giẫm ở gần cửa sổ.
Chơi Kịch bản giết người mà cũng quá thật như vậy sao?
Vương Trung còn đang nghi ngờ, những đôi giày quân đội lần lượt xuất hiện, cảm giác như có cả một trung đội đang hành quân bên ngoài.
Cái quái gì vậy?
Ngay sau đó, Vương Trung nhìn thấy nguồn gốc của sự rung chuyển và tiếng gầm rú - bánh xích.
Quán Kịch bản giết người không chỉ thuê hẳn một trung đội diễn viên, mà còn cả xe tăng nữa sao? Chuyện này thật sự không bình thường!
Hơi thở của Vương Trung trở nên dồn dập, Vương Trung mơ hồ cảm thấy, có lẽ mình thật sự đã xuyên không rồi.
Tâm trạng thoải mái, phấn khởi, thờ ơ vừa rồi lập tức biến mất.
Vương Trung rụt người lại, lần nữa quan sát căn hầm này.
Trong căn hầm, ngoài Vương Trung và cô gái xinh đẹp ra, còn có bốn người đàn ông, tất cả đều là người Bắc Âu.
Tất cả mọi người đều mặc quân phục giống nhau, lấy màu kaki làm chủ đạo, phần cổ áo có một mảng màu xanh lá cây.
Ba người đàn ông cầm súng trường, Vương Trung cảm thấy kiểu dáng súng trường rất giống Mosin-Nagant.
Súng trường đã được lắp lưỡi lê, trong đó có một lưỡi lê còn dính màu đỏ.
Vương Trung nhìn màu đỏ kia vài lần, không phải đã đâm chết người rồi chứ?
Vũ khí của người đàn ông còn lại trông rất giống súng tiểu liên Suomi của Phần Lan, quân phục của anh ta cũng không giống ba người kia, trên ống tay áo có thêm hai vạch hình chữ V.
"Trung sĩ?"
Vương Trung dò hỏi.
Người đàn ông cầm súng tiểu liên nhìn Vương Trung:
"Sao vậy, ngài cần tã lót sao?"
Mấy người đàn ông đều cười phá lên, nhưng lập tức nín bặt.
Cô gái thì ngại ngùng quay mặt đi.
Vương Trung:
"Tã lót?"
Trung sĩ nhìn xuống đũng quần Vương Trung.
Vương Trung cúi đầu nhìn, kết quả phát hiện mình cũng đang mặc quân phục màu kaki, phần đũng quần rõ ràng sẫm màu hơn hẳn, còn lan rộng ra.
Hắn sờ thử, quả nhiên là ướt!
"Không phải tôi tè ra đây đâu!"
Thật sự không phải! Ta thề!
Tuy Vương Trung chưa từng ra chiến trường, nhưng hắn không cho rằng mình là kẻ nhát gan vừa ra chiến trường đã tè ra quần – có lẽ vậy.
Không đúng, chắc chắn là không!
Vết nước tiểu này cũng khô đi nhiều rồi, chắc chắn không phải vừa mới tè ra, mà là… là ai tè ra thế này?
Vương Trung đột nhiên nhớ đến mình đang cầm giấy tờ, vội vàng mở ra xem.
Ảnh trên giấy tờ là một chàng trai trẻ đẹp trai với nụ cười tinh nghịch, đương nhiên cũng là gương mặt người châu Âu, bên cạnh ảnh toàn là chữ cái Vương Trung chưa từng thấy qua, hơi giống chữ cái Kirin. Nhưng kỳ lạ là Vương Trung lại hiểu được ý nghĩa của chúng.
Lúc này Vương Trung mới nhận ra, từ nãy đến giờ không ai nói tiếng Trung cả, chỉ là hắn có thể nghe hiểu nên tưởng rằng là tiếng Trung.
Vương Trung tìm thấy tên mình bên cạnh ảnh: "Aleksei Konstantinovich Rokossovsky", phía trước tên còn có một tiền tố, dịch sang tiếng Trung đại khái là ngài, thưa ngài.
Lúc này tiếng xe tăng đã xa dần, có thể nghe thấy tiếng súng ở phía xa.
Lúc này viên trung sĩ cầm súng tiểu kia liên lên tiếng:
"Tiếng súng cách chúng ta khoảng một hai cây số, chắc chắn là quân của Công tước Vladimir vẫn đang kháng cự, chúng ta nên vượt qua khu vực của địch, hội hợp với Công tước."
Nói xong, viên trung sĩ quay sang Vương Trung:
"Thưa ngài, ý ngài thế nào?"
Một người lính chế nhạo:
"Hỏi hắn làm gì? Cẩn thận hắn lại tè ra quần! Sau này biệt danh của hắn sẽ là Rokossovsky tè dầm cho mà xem."
"Suỵt! Cẩn thận Bá tước nghe thấy lại tính sổ với cậu! Cấm túc cho biết mặt!" Một người lính khác lên tiếng, tuy nội dung là khuyên can đồng đội, nhưng giọng điệu lại mỉa mai rõ ràng.
Trung sĩ nghiêm nghị nói: "Bá tước là chỉ huy của chúng ta, đương nhiên phải hỏi ý kiến ngài ấy. Bá tước, ngài thấy kế hoạch vừa rồi thế nào?"
Vương Trung thầm nghĩ ta biết gì mà nói, ta chỉ mới chỉ huy quân đội trong game, chỉ là kẻ tay mơ, ngoài gật đầu ra hình như chẳng làm được gì khác.
Tình huống thế này phải có hack hỗ trợ mới được.
Xuất hiện đi, Deep Blue.
Ngay lập tức, góc nhìn của Vương Trung chuyển sang dạng nhìn từ trên xuống.
Chuyện gì thế này? Ta biến thành vệ tinh do thám rồi? Thật sự có hack à?
Đáng tiếc, phần lớn khu vực trong tầm nhìn vệ tinh này đều tối đen, chỉ có thể nhìn rõ tầng hầm mà họ đang ở.
Ngay sau đó, Vương Trung nhận ra đây là góc nhìn quen thuộc của thể loại game chiến lược thời gian thực mà hắn yêu thích, dựa vào kinh nghiệm chơi game lâu năm, hắn lập tức hiểu được điểm sáng trong tầm nhìn hiện tại chính là mình.
Góc nhìn vệ tinh này còn có giao diện, thứ ở góc trên bên phải màn hình chắc hẳn là bảng đơn vị – hiển thị thông tin của các đơn vị quân dưới quyền.
Hiện tại trong bảng đơn vị chỉ có một đơn vị duy nhất, Vương Trung dời ý thức lên đó liền nhìn thấy dòng mô tả: "Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky".
Ra vậy, đơn vị duy nhất là bản thân ta sao? Nói hay lắm, sao bảo ta là chỉ huy cơ mà?
Lúc này, Vương Trung nghe thấy giọng nói của cô gái, vội vàng chuyển góc nhìn về phía mình - việc chuyển đổi này dường như chỉ cần một ý niệm.
Cô gái nói:
"Tôi thấy kế hoạch của Trung sĩ Semyon rất hợp lý, Alyosha, cứ làm như vậy đi."
Alyosha là tên thân mật của cái tên Aleksei này, người Nga thường chỉ gọi biệt danh khi thân thiết với nhau, còn người xa lạ sẽ gọi bằng tên cha, chính là cái tên dài ngoằng Konstantinovich kia.
Vương Trung: "Khoan đã! Kẻ địch vừa mới đi, hành động lúc này rất nguy hiểm, chúng ta nán lại đây thêm một lát nữa."
Thực ra Vương Trung muốn tranh thủ thời gian tìm hiểu về bản hack. Bây giờ mà di chuyển, ai biết trên đường có nguy hiểm gì, không thể nào tập trung nghiên cứu được.
Trung sĩ định nói gì đó nhưng rồi thôi, anh ta gật đầu:
"Vậy chúng ta chờ thêm một lát. Chú ý đừng để quân Prosen phát hiện."
Prosen, đây chắc là tên của kẻ địch.
Trên Trái Đất chắc chắn không có quốc gia nào tên là Prosen, xem ra mình không phải đang ở Trái Đất rồi.
Vương Trung lại chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, trước tiên hắn thử tập trung chú ý vào cô gái trong phòng, quả nhiên tên cô ấy hiện ra:
"Lyudmila Vasilyevna Merezhkova, Thượng úy, Tu sĩ cầu nguyện".
Hả? Tu sĩ cầu nguyện là gì?
Vương Trung cứ nghĩ cô gái này là lính y tế.
Hắn tập trung vào cụm từ "Tu sĩ cầu nguyện" trong một giây, nhưng không có thêm thông tin nào hiện ra.
Cái quái gì thế, bản hack này bị lỗi à?
Mặc dù Vương Trung đã nhìn thấy thông tin của Lyudmila, nhưng nàng không xuất hiện trong bảng đơn vị.
Vương Trung bất đắc dĩ chuyển sự chú ý sang bốn người còn lại.
Trung sĩ Zakayev một dòng dài, Binh nhất Semyon một dòng dài, Binh nhì Ivan một dòng dài, Binh nhì Yuri một dòng dài.
Trung sĩ là xạ thủ súng tiểu liên, còn lại đều là xạ thủ súng trường.
Vương Trung còn muốn kiểm tra tình hình đạn dược của họ, nhưng đáng tiếc là không có.
Sau khi xác định không moi được thêm thông tin gì từ nhóm người này, Vương Trung chuyển sang căn nhà bên cạnh.
Ngôi nhà mà họ đang ở có thể nhìn xuyên thấu, Vương Trung có thể nhìn xuyên qua mái nhà và sàn tầng hai để thấy được tình hình bên trong tầng hầm, hắn thử chuyển đổi góc hiển thị, muốn xem thử tình hình trên tầng một.
Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra cả.
Vương Trung lại muốn xem thử tình hình của quân mình đang chiến đấu ở phía xa, nhưng vẫn bất lực.
Chẳng lẽ bản hack này chỉ đơn thuần là chuyển đổi góc nhìn, còn thông tin nhìn thấy được cũng chỉ là những gì mắt thường có thể thấy?
Để kiểm chứng suy đoán này, Vương Trung chuyển về góc nhìn thông thường, đứng dậy đi đến bên cửa sổ thông gió, nhìn ra ngoài.
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, Vương Trung chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, và rồi hắn thấy địa hình bên ngoài hiện ra.
Vương Trung nhìn thấy một con đường, à không, là nửa con đường, bởi vì hawsn chỉ có thể nhìn thấy một dãy nhà đối diện với tầng hầm mà họ đang ẩn náu.
Nhưng so với góc nhìn thông thường, hình ảnh này rõ ràng hơn nhiều, mắt thường của Vương Trung chỉ có thể nhìn thấy tầng một của dãy nhà, thậm chí còn không biết chúng có bao nhiêu tầng, nhưng góc nhìn này cho phép hắn nhìn thấy rõ ràng cả mái nhà.
Xem ra bản hack này cũng có điểm hay ho đấy chứ.
Vương Trung đang định khen ngợi thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân từ góc nhìn trên cao, Vương Trung có cảm giác như âm thanh ấy phát ra từ chín tầng mây.
Vương Trung nhận ra đó là vì tiếng bước chân phát ra từ phía trên đầu hắn, còn thính giác của hắn thì không hề được chuyển đổi sang góc nhìn này.
Chẳng trách dù đã chuyển góc nhìn mà tiếng súng vẫn xa đến vậy.
Vương Trung chuyển về góc nhìn thông thường, thấy mọi người trong phòng đều đang nhìn lên trần nhà.
Vương Trung cũng ngẩng đầu lên, thấy trần nhà được làm bằng gỗ, có người đang đi giày da nặng nề dẫm lên sàn, phát ra tiếng "thình thình" nặng nề.
Tiếp theo là tiếng người nói chuyện, một thứ tiếng xa lạ mà Vương Trung hoàn toàn không hiểu.
Nghe ngữ điệu thì có vẻ giống tiếng Đức, nhưng Vương Trung không dám chắc chắn.
Lyudmila thì thào:
"Quân Prosen!"
Lúc này, Vương Trung nhìn thấy một khe hở trên trần nhà, một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu hắn.
Vừa nãy mình chỉ có thể nhìn thấy tầng một bằng mắt thường, nhưng sau khi chuyển đổi góc nhìn lại có thể nhìn thấy tầng hai, tầng ba, thậm chí là mái nhà, vậy thì liệu…
Vương Trung quyết định thử một lần xem sao.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận