Trung tá Yegorov dùng báng súng đập nát chiếc điện đài, sau đó nói với những người lính xung quanh: "Còn nhìn gì nữa, tất cả giấy tờ, tài liệu gì gom hết lại cho tôi, chuyển về hậu phương."
"Khoan đãi" Tham mưu Pavlov ngăn cản những người lính đang nhét tất cả tài liệu vào trong giỏ, ông ta rút ra một tập tài liệu: "Trên này có phiên hiệu của bọn chúng. Đây là Sư đoàn bộ binh 54, thuộc Tập đoàn quân số 25 của Prosen, từng tham gia trận đánh ở Carolin, trên phù hiệu của sư đoàn có hình hoa diên vĩ, đó là biểu tượng của những đơn vị tham gia trận Carolin."
Yegorov: "Nhưng bọn chúng vẫn bị chúng ta đánh cho tan tác! Không ngờ ý tưởng của vị Công tước Aleksei kia lại hiệu quả đến vậy, chúng ta đã đường hoàng tiến thẳng vào Sư bộ của bọn chúng!"
Pavlov sửa lại: "Là Bá tước, hơn nữa trước tước vị không nên gọi tên, ít nhất cũng phải gọi bằng chữ lót, phải gọi là Bá tước Konstantinovich."
Yegorov phẩy tay: "Tôi là lính chiến, không rành mấy cái lễ nghi rườm rà của các người! Mệnh lệnh của Bá tước là tiếp tục tấn công, chúng ta đi thôi."
Pavlov kinh hãi: "Còn muốn tiếp tục tấn công sao? Chúng ta đã lợi dụng màn khói để tiến đến đây, có thể đánh úp được Sư bộ là vì quân địch không lường trước được! Giờ bọn chúng đã có phòng bị! Hơn nữa anh vừa rồi còn..."
Yegorov: "Tôi chỉ đang lừa bọn chúng thôi! Anh xem này!"
Yegorov chỉ vào tấm bản đồ của quân địch: "Bộ chỉ huy của bọn chúng ở đây, trên đỉnh núi, có thể quan sát toàn bộ thành phố Ronezh, đồng thời kiểm soát cả quốc lộ dẫn vào thành, thậm chí còn có thể tấn công cả tuyến đường sắt chạy qua thành phố. Quân địch chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta muốn tấn công vào đây!
"Nhưng mệnh lệnh chúng ta nhận được là phá vòng vây, có nghĩa là phải đi ve phía sau— cũng chính là phía Đông, chúng ta sẽ rút khỏi thành phố bằng con đường mòn này. Tôi biết con đường này, nó sẽ đi qua một khu rừng rậm, đợi đến khi chúng ta thoát ra ngoài thì trời cũng tối rồi, thừa lúc trời tối, chúng ta sẽ rút luil”
Pavlov: “Anh có chắc là ý của Bá tước là như vậy không? Biết đâu ông ta muốn liều chết tấn công?"
Yegorov: "Không thể nào! Nếu vậy, ông ta đã không mang theo cả bệnh viện dã chiến. Tin tôi đi, Bá tước chắc chắn muốn phá vòng vây để sống sót, chỉ là tình cờ phát hiện ra sơ hở ở ngay trước mặt mà thôi."
"Nhưng mà..."
Yegorov đặt hai tay lên vai Pavlov: "Nghe này! Tôi không biết ý đồ của Bá tước là gì, nhưng tôi biết rõ ý đồ của bản thân! Tôi không muốn chết ở đây! Đúng là lũ Prosen rất đáng ghét, tôi cũng muốn đánh cho bọn chúng một trận tơi boil
"Nhưng nếu tôi chết đi thì làm sao có thể đánh bọn chúng được nữa?"
Pavlov: “Anh chính là kẻ nhát chết, anh không hề có lòng tự trọng của một người lính!"
Anh nói cái gì?"
Pavlov: "Tôi nói cho anh biết, chỉ tiếc là Mục sư đã chết rồi, nếu không thì giờ này ông ấy đã tống anh vào tòa án binh rồi! Tội danh chính là nhút nhát, hèn nhát trước kẻ thùi "Tôi nhắc nhở anh, theo điều lệnh, một khi người chỉ huy có biểu hiện nhút nhát, hèn nhát trước kẻ thù, với tư cách là Tham mưu, tôi có quyên tước bỏ quyền chỉ huy của anhl"
Yegorov tức giận túm lấy cổ áo Pavlov: "Anh nói cái gì? Vừa rồi, lúc tôi dùng lựu đạn ném vào đầu lũ chó Prosen thì anh đang ở đâu? Anh dám nói tôi nhút nhát, hèn nhát?"
Pavlov: "Anh đã chọn con đường chạy trốn!"
Hai người đang giương cung bạt kiếm thì ngoài cửa vang lên tiếng động cơ ô tô.
*x*
Thời gian tua ngược lại một chút.
Vương Trung dẫn theo số binh lính còn sót lại của Bộ chỉ huy cùng với đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện dã chiến lên đường.
Trước khi xuất phát, hắn đã lệnh cho Thượng úy Sergey cử lính liên lạc đi thông báo cho các đơn vị khác của Công tước về việc chuẩn bị phá vòng vây từ hướng chính diện— cũng chính là phía Đông.
Còn việc có thể truyền đạt được thông tin hay không thì Vương Trung không thể quản lý được.
Dù sao thì Vương Trung cũng đã dẫn theo đám người này lên đường, hơn nữa còn đi đầu.
Rất nhanh, đoàn người đã tiến vào màn khói mù do pháo binh tạo ra. Lúc này, khói mù đã lan tỏa ra xung quanh, hiệu quả che khuất giảm đi đáng kể, tâm nhìn trong màn khói đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng phạm vi bao phủ của màn khói cũng được mở rộng, Vương Trung đi dọc theo con đường lớn một lúc lâu mà vẫn chưa ra khỏi màn khói.
Một màu trắng xóa trải dài trước mắt khiến hắn có cảm giác như đang ở trong trò chơi "Silent Hill, bâu không khí rùng rợn trong trò chơi này một phần là nhờ màn sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi.
Cũng may có góc nhìn quan sát, đáng tiếc góc nhìn lại không thể vừa đi vừa dùng —— nhận biết và thị giác sai vị trí lập tức sẽ khiến Vương Trung nôn mửa không ngừng.
Vương Trung chỉ có thể đi vài bước lại dừng lại để nhìn.
Hành động này khiến Sergey thượng úy vô cùng kinh ngạc, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì thượng úy sẽ nghi ngờ.
Nhưng không dùng góc nhìn quan sát thì lại không có cách nào cảnh giới kẻ địch, hiện tại mắt thường chỉ có thể nhìn thấy tình huống trong vòng mấy mét bên cạnh, lỡ như bất thình lình đụng phải kẻ địch, ăn một tràng súng tiểu liên, hành trình của Vương Trung sẽ dừng lại ở chỗ này.
Vương Trung chỉ có thể giảm bớt số lần dừng lại, đồng thời cố gắng hết sức chịu đựng cơn chóng mặt do việc vừa đi vừa dùng góc nhìn quan sát mang đến.
Đang lúc khó khăn, đoàn người rốt cục đi ra khỏi khói mù, ngay sau đó một chiếc xe jeep bị người Prosen vứt bỏ bên đường lọt vào mắt Vương Trung —— cùng một kiểu với chiếc mà Lyudmila dùng lựu đạn cho nổ tung kia.
Vương Trung quyết định thật nhanh, nói với Sergey: "Đi, chúng ta lên xe. Gọi hai cảnh vệ, chúng ta lái thẳng về phía trước!"
Sergey: "Chúng ta cứ thế này mà đi sao? Ai sẽ chỉ huy đội ngũ này đây? Chúng ta lại không có bộ đàm!"
Vương Trung: "Dù sao cũng phải đi dọc theo đường cái, sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa nếu gặp phải sự kiện bất ngờ, chúng ta có thể phái người quay về truyền lệnh."
Sergey thượng úy suy nghĩ một chút, gật đầu.
Vương Trung lại hỏi: "Anh biết lái xe chứ?"
Bản thân Vương Trung không biết lái xe, chủ yếu là cậu cảm thấy tình huống hiện tại không cần thiết phải học lái xe, bình thường có thể đi tàu điện ngầm, vội thì gọi taxi là được.
Sergey thượng úy: "Tôi thường xuyên lái xe cho phu nhân Công tước, cứ giao cho tôi.'
Vương Trung nhớ tới lời viên trung sĩ bị bắn chết kia nói, vị thượng úy Sergey này hình như là tình nhân của phu nhân Công tước?
—— Thôi, kệ dil
Vương Trung trực tiếp ngồi lên xe: "Lái xe!"
Hai cảnh vệ thân thủ nhanh nhẹn, lập tức chui vào ghế sau xe Jeep, thậm chí còn chẳng thèm mở cửa xe.
Sergey ngồi vào ghế lái, khởi động xe, vừa lái được vài mét hắn đã tán thưởng: "Cảm giác lái xe này thật mượt mà, thoải mái hơn hẳn xe "Lada" do chúng ta sản xuất!"
Xe Lada, ra là nó, chẳng phải đây là thương hiệu xe hơi kinh điển của Liên Xô sao, hiệu suất kém cỏi của nó đã trở thành một phần trong các câu chuyện cười về Liên Xô.
Sergey thượng úy lái xe đi xuyên qua thành phố đổ nát, nói với vẻ thương cảm: "Từng là một thành phố tuyệt đẹp. Tôi rất thích quán cà phê đó, thường xuyên đi cùng phu nhân Công tước."
Vương Trung nhìn theo ánh mắt của Sergey, phát hiện quán cà phê kia chỉ còn tấm biển hiệu bằng sắt nhô ra đường là còn nguyên vẹn, xem ra có vẻ là bị trúng một phát đạn pháo cỡ nòng từ 152mm trở lên.
Xe jeep đi qua trước cửa quán cà phê, có thể thấy bàn ghế bên trong đã hỏng gần hết, ấm pha cà phê cũng vỡ tan tành.
Sergey nghiến răng nghiến lợi: "LU Prosen đáng chết!"
Vương Trung mím môi, thật ra đến tận lúc này hắn vẫn không có thù hận gì lớn với người Prosen, dù sao quốc gia và quê hương của hắn cũng không phải là nơi bị xâm lược.
Hiện tại mục tiêu của hắn vẫn là bảo toàn tính mạng trong cuộc chiến này.
Lúc này ven đường bắt đầu xuất hiện những người lính mặc quân phục màu kaki, xem ra bọn họ vừa trải qua một trận ác chiến.
Trên đường phố và trong các tòa nhà ven đường có thể nhìn thấy không ít thi thể mặc quân phục màu đen.
Xem ra Vương Trung đã đuổi kịp trung đoàn Amur số 3 tấn công phía trước.
Đúng lúc này, từ một tòa nhà phía trước truyền đến tiếng gầm rú:
"Anh nói cái gì? Vừa rồi lúc tôi dùng lựu đạn đập nát đầu lũ chó Prosen, anh ở đâu? Vậy mà anh dám nói tôi nhát gan đầu hàng?”
“Nhưng anh đã chọn đường rút lui!"
Vương Trung võ vai Sergey: "Dừng xe trước tòa nhà đó! Chính là tòa nhà có người đang cãi nhau!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận