Vương Trung nhìn chằm chằm viên Đại úy cưỡi bạch mã, đầu óc mê man không nhớ ra hắn tên là gì, liền hỏi: “Anh... Vừa rôi anh nói anh tên là gì?"
"Rubakov."
Vương Trung: "Tôi là bá tước Rokossovsky, mệnh lệnh của tôi..."
Lúc này Vương Trung mới nhớ tới phải bắn pháo hiệu thông báo cho bộ đội tới, bèn sờ tay vào bao súng bên hông.
Lúc này từ phía chiếc tank lại có hai người lính đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức giơ súng hô to: "Nguy hiểm, Đại úy!"
Đại úy: "Bình tĩnh! Đây là bá tước đại nhân! Hiện tại là chỉ huy của chúng ta! Phái một người quay lại báo cho lực lượng xe tăng, tiếp theo sẽ có quân ta lái xe tải Prosen tới, đừng bắn!"
Lập tức một người lính quay người chạy lên đỉnh núi, một trung sĩ khác vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Trung.
Vương Trung mặc kệ, hắn lấy súng bắn pháo hiệu ra, run ray lắp đạn, dùng hết sức giơ tay lên, bóp cò.
Một quả pháo hiệu màu đỏ từ từ bay lên, chiếu sáng bầu trời lúc này vẫn còn tăm tối.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, ném khẩu súng bắn pháo hiệu đi, dùng giọng yếu ớt hỏi: "Có cáng cứu thương không? Tôi e là không tự mình đi đến chỗ xe tăng được."
Đại úy nói: "Ngài có thể cưỡi ngựa, đến đây, chúng tôi đỡ ngài lên."
Vương Trung: "Tài xế của tôi nhảy xe rồi, bất luận sống chết cũng lôi hắn lại đây cho tôi."
Đại úy nói với hai người lính: "Trung sĩ, anh nghe thấy chưa? Còn không mau đi tìm dọc đường đi?"
Người trung sĩ vẫn còn nghi ngờ Vương Trung lúc này mới chạy dọc theo con đường lớn. Đợi đến khi Vương Trung được Đại úy đỡ lên ngựa, vừa lúc nhìn thấy hắn từ trên mặt đất kéo Đại úy Sergei lên.
Sergei bị ngã vỡ đầu, nhưng nhìn từ tư thế đứng thẳng thì có vẻ tình trạng tốt hơn Vương Trung không ít.
"Tên khốn." Vương Trung buột miệng mắng.
Lúc này, một chiếc xe tải của quân đoàn Prosen lao đến với tốc độ cao nhất, có thể bánh xe đã cán phải đá, cả chiếc xe xóc nảy như thể chỉ một giây sau sẽ sụp đổ.
Đến trước Bạch Mã, chiếc xe quăng đuôi, trước khi đâm vào đống đổ nát đã phanh gấp lại.
Cửa ghế phụ mở ra, Lyudmila nhảy xuống xe: "Alekseil"
Vương Trung miễn cưỡng giơ tay lên.
Lúc này, Trung sĩ Grigory dẫn theo những người lính kỳ cựu của đội trinh sát từ trong thùng xe nhảy ra, tay cầm súng tiểu liên: "Bá tước đại nhân!"
Vương Trung: "Tôi không sao. Lực lượng xe tăng cảnh giác là tốt. Tôi đã lệnh cho họ rút vào trong thị trấn, anh mau bố trí trạm gác quan sát trên đỉnh núi. Chờ trời sáng quân Prosen có thể sẽ tấn công."
Grigory nhìn vê phía Đại úy đang dắt ngựa, dùng giọng điệu báo cáo quân tình: "Chúng ta đại khái đã vượt qua Kurasovka ở phía tây lúc ba giờ sáng, chúng tôi phát hiện ra khoảng một trung đoàn bộ binh, và ít nhất hai mươi chiếc Panzer III."
Vương Trung khẽ nhướn mày, thế giới này Prosen cũng dùng số để đặt tên cho tank sao.
Giọng nói của Đại úy Rubakov có chút run rẩy: "Hai mươi chiếc! Trời ạ, suýt chút nữa chúng ta đã giao chiến với bọn chúng trên đỉnh núi trống trải rồi."
Vương Trung: "Tôi đã ra lệnh cho các anh rút vào trong thôn, mau chóng chấp hành đi, trên đỉnh núi chỉ để lại trạm gác quan sát của Grigory là được rồi."
Trung sĩ Grigory hỏi: "La rút vào thôn Peniye ạ?"
Vương Trung không biết đó là thôn nào, vừa nãy nhìn xuống, hắn chỉ thấy phía sau có một ngôi làng, vì vậy chỉ có thể trả lời: "Ngôi làng ở phía sau núi."
"Là thôn Peniye, chúng tôi có thể dùng xe tải đưa ngài qua đó trước, thưa ngài và tiểu thư Melekhovna."
Vương Trung: "Lyudmila, cô nên ở cùng nhóm xạ thủ."
Lyudmila biu môi: "Em biết rồi, vậy em sẽ ở đây chờ Yetsemenko và những người khác."
Vương Trung gật đầu, mặc cho Grigory và một trinh sát khác khiêng hắn lên ghế phụ xe tải.
Xe tải khởi động, chạy dọc theo con đường lớn, vòng qua ngọn núi nhỏ phía đông, liền nhìn thấy thôn Peniye.
Trung đội xe tăng của Rubakov từ trên núi xuống, đâm sập tường đá trên cánh đồng, từ đường chéo tiến lên con đường lớn, đi theo sau xe của Vương Trung.
Vương Trung chuyển sang góc nhìn của mình, phát hiện mình có thêm một thẻ bài quân nhân: Quân đoàn xe tăng thứ tư, Trung đoàn xe tăng 31, Tiểu đoàn 2, chỉ huy là Đại úy Rubakov.
Một tiểu đoàn xe tăng chỉ còn lại bốn chiếc, lại toàn là xe tăng T28 bọc giáp mỏng, phải đánh như thế nào đây...
Vương Trung nhìn thôn Peniye, mất vài giây sau mới nhận ra ngôi làng này lại có không ít ngôi nhà hai tầng, hơn nữa thoạt nhìn còn có điện.
Nhìn kỹ phía đông ngôi làng còn có một nhà máy khá lớn, trên biển hiệu ghi "Trạm máy kéo".
Vương Trung hỏi người trung sĩ đang lái xe: "Trạm máy kéo là gì vậy?"
Người trung sĩ rất ngạc nhiên: "Dựa theo luật nông nghiệp mới, các lãnh chúa địa phương muốn vay tiền bằng cách thế chấp tài sản để mở trạm máy kéo và trạm hạt giống, mười năm nay, ngôi làng nào có lãnh chúa sinh sống đều có chứ?"
Vương Trung kinh ngạc.
Tuy nhiên, thôn Peniye hiện đại hơn so với dự đoán, ngược lại khiến Vương Trung nảy ra ý tưởng đánh bại quân địch.
Những ngôi nhà hai tầng này, cả con đường này, đều khiến Vương Trung nhớ tới "bài thể dục chống tăng" của người đồng hương nào đó trước khi xuyên không.
Loại tank thời đại này không giống như Merkava, bom xăng Molotov có thể khiến chúng bốc cháy, thậm chí không cần "bài thể dục chống tăng”, chỉ cần ném bom xăng từ tầng hai là được.
Còn về việc tìm nguyên liệu làm bom xăng ở đâu - nói đùa chứ, đất nước Ant mà mình đang ở, là anh em gần của Nga, Vương Trung không tin trong làng không tìm được rượu mạnh. Nghĩ đến đây, Vương Trung bật cười.
Người trung sĩ lái xe nghi ngờ nhìn sườn mặt Vương Trung, có vẻ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Vừa vào làng, Vương Trung đã nhìn thấy một bà lão dẫn theo cháu trai đứng ở cửa nhà nhìn ngóng xung quanh.
Vương Trung: "Dừng xel"
Chiếc xe phanh gấp, Vương Trung mở cửa sổ xe, hét lớn với bà lão: "Chạy mau đi! Đừng ở lại đây! Bọn Prosen sẽ tàn sát mọi người!"
Bà lão: "Ngài ơi, sắc mặt ngài không được tốt cho lắm, vào nhà nghỉ ngơi một chút đi?"
Vương Trung: "Đi mau! Dẫn theo người nhà chạy mau!”
Bà lão: "Ngài bảo chúng tôi đi, nhưng chúng tôi có thể đi đâu bây giờ? Cả làng, những người có họ hàng ở nơi khác đều đã đi cả rồi. Chúng tôi đã sống ở ngôi làng này qua bao đời, chẳng còn ai để nương tựa nữa."
Vương Trung: "Bọn chúng sẽ tàn sát mọi người!"
Bà lão nở nụ cười chất chứa nỗi buồn: "Vậy thì để chúng giết đi, ít nhất chúng tôi được chết trên mảnh đất quê hương. Bây giờ chạy nạn, tha phương cầu thực, biết đâu cuối cùng cũng chết, lại còn phải chết nơi đất khách quê người."
Với khả năng suy nghĩ hạn hẹp lúc này, Vương Trung không thể phản bác lại lời nào, hắn không có cách nào thuyết phục bà lão này dẫn cháu trai rời đi.
Nghĩ đến một ngày không xa, họ có thể sẽ bị quân Prosen giết chết ngay trong nhà mình, một nỗi bi thương dâng lên trong lòng, đè nặng lên ngực Vương Trung.
Lúc này, Đại úy Rubakov từ trên chiếc tank phía sau nhảy xuống, chạy đến bên cửa xe Vương Trung, chào theo nghi thức quân đội: "Chúng tôi nhận được mệnh lệnh từ Quân đoàn xe tăng thứ tư, yêu cầu chúng tôi cố thủ ở Peniye ít nhất là đến tối mai, sau đó rút lui về Bogdanovka."
Vương Trung: "Tối mai?"
Vương Trung nhìn đồng hồ, tính toán thời gian trời tối là 8 giờ, bốn chiếc xe tăng của Rubakov phải cầm cự ở đây 38 tiếng đồng hồ.
Rubakov vẻ mặt đau khổ: "Có lẽ chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây."
Vương Trung: "Đừng lo, có tôi ở đây, chúng ta sẽ cho lũ người Đức một bài học nhớ đời!"
Rubakov nghi ngờ hỏi: "Người Đức?”
Vương Trung đang sốt mê man, thậm chí không còn tâm trí để sửa cách gọi đó.
Hắn chỉ vào ngôi nhà lớn ven đường: "Tôi muốn đặt sở chỉ huy ở đây!"
Thật ra hắn chỉ tay bừa.
Rubakovy: "Nhưng... Sau khi khai chiến, ngôi nhà này sẽ là mục tiêu bị pháo kích đầu tiên! Vẫn nên chọn một ngôi nhà trong làng thì hơn!”
Vương Trung cao giọng: "Gọi Yegorov đến đây!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận