Vì vậy, tiểu đội nhỏ của Vương Trung cứ thế lên đường.
Nói ra thì đúng là mất mặt, một người đàn ông to lớn như hắn lại để cho một cô gái nhỏ nhắn đi trước mở đường.
Nhưng mà lần cuối hắn sử dụng súng trường bắn đạn thật là lúc học quân sự ở trường đại học, tổng cộng bắn năm viên mà có một viên trượt mục tiêu.
Nếu hắn đi trước, gặp kẻ địch cho dù có nổ súng trước thì cũng chưa chắc đã bắn trúng, sau đó kiểu gì cũng toi đời.
Vương Trung sử dụng góc nhìn từ trên xuống để quan sát Lyudmila, phải công nhận là cô ấy có thân hình rất đây đà, khi di chuyển trông vô cùng quyến rũ, cho dù là nhìn từ trên xuống cũng rất rõ ràng.
Nhưng lúc này Vương Trung không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó nữa, hắn đang tập trung cao độ quan sát động tĩnh của kẻ địch, đây là chiến trường, lơ là một chút là mất mạng như chơi.
Lyudmila đi đến ngã rẽ thì ngồi xổm xuống, cẩn thận thò đầu ra quan sát.
Vương Trung lập tức có được tâm nhìn toàn cảnh phía bên kia ngã rẽ, thậm chí còn có thể nhìn thấy tầng một của tòa nhà đối diện Lyudmila.
Nhờ có tâm nhìn này mà Vương Trung phát hiện ra có kẻ địch ở bên trái, có lẽ là vì bên trái là đường cái dẫn vào trung tâm thành phố.
Hắn muốn Lyudmila đi sang bên phải, bèn thử dùng ý nghĩ để chỉ huy cô, nhưng vô dụng.
Vậy là Vương Trung đành phải hạ giọng gọi: "Lyudmilal"
Cô gái quay đầu lại, Vương Trung chỉ sang bên phải: "Bên phải! Bên phải không có kẻ địch!"
Không phải Vương Trung không muốn ra lệnh một cách im lặng hơn, mà là hắn hoàn toàn mù tịt về các loại ám hiệu chiến thuật, lại càng không biết ám hiệu của thế giới này có giống với Trái Đất hay không.
Lyudmila rẽ sang phải, Vương Trung lập tức bám theo, hai người một trước một sau đi đến ngã rẽ tiếp theo, quả nhiên không gặp phải kẻ địch nào.
Cô gái dừng lại ở ngã rẽ, quay đầu lại nhìn Vương Trung với vẻ nghi hoặc: "Sao anh biết bên này không có kẻ địch?"
Vương Trung thuận miệng bịa chuyện: "Tôi đoán."
Lyudmila nhíu mày: "Đoán? Anh có biết nếu đụng phải kẻ địch là chúng ta tiêu đời không?"
Vương Trung: "Tôi biết. Lần này đi bên trái."
Hắn đã nắm được bí quyết nói chuyện khi sử dụng góc nhìn từ trên xuống, tuy vẫn còn hơi choáng váng do góc nhìn bị lệch nhưng không còn nghiêm trọng như ban nãy nữa.
Vì vậy, trong lúc nói chuyện với Lyudmila, hắn đã tranh thủ quan sát và xác nhận con đường bên trái không có kẻ địch, đồng thời tiếng súng lúc này cũng đang vọng đến từ bên trái.
Nếu lấy đông tây nam bắc làm mốc thì đó là hướng đông.
Nói cách khác, đi ve hướng đông thì khả năng cao sẽ gặp được quân ta. Lyudmila nhìn chằm chằm Vương Trung một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo mệnh lệnh, khom lưng re sang đường.
Vương Trung lập tức chuyển về góc nhìn bình thường - hắn vẫn chưa thể nào di chuyển khi sử dụng góc nhìn từ trên xuống, sẽ bị choáng váng đến mức không chịu được.
Ở góc nhìn bình thường, Vương Trung chạy đến ngã rẽ, thò đầu ra nhìn, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Lyudmila.
Tuy bóng lưng của cô gái rất hấp dẫn, nhưng góc nhìn này quá hạn chế, Vương Trung không chút lưu luyến mà chuyển sang góc nhìn từ trên xuống, cảnh giác quan sát xung quanh.
Ngay khoảnh khắc hắn vừa chuyển đổi góc nhìn, hắn nhìn thấy một chiếc Jeep đang lao đến từ phía sau.
Hắn lập tức lao ra khỏi ngã rẽ, né tránh chiếc .Jeep trong gang tấc.
Nhưng dưới góc nhìn từ trên cao quan sát cơ thể, cơn choáng váng ập đến, buộc Vương Trung phải thoát khỏi trạng thái đó, vịn tường nôn khan.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Vương Trung lập tức quay đầu chĩa súng, hóa ra là Lyudmila chạy về.
"Tôi thấy anh không ổn nên quay lại...' Cô gái lo lắng,'Mặt anh trắng bệch, đột nhiên bị sao vậy?"
Trong mắt Lyudmila, Vương Trung hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, đột nhiên lại trắng bệch.
Vương Trung: “Tôi không saol"
Choáng váng là vậy nhưng Vương Trung vẫn chưa quên chuyện chiếc xe jeep, bèn thò đầu ra ngoài liếc nhìn rồi chuyển sang góc nhìn từ trên cao.
Chiếc xe jeep quả nhiên đang chạy dọc theo con đường, trên xe có ba người, tài xế không mang vũ khí, viên trung sĩ ngồi ghế phụ mang theo súng tiểu liên, người ngồi sau có vẻ là sĩ quan, đầu đội mũ kê-pi.
Vương Trung: "Xe jeep, mau nấp đi!"
Ngay sau đó Vương Trung phát hiện ra hai bên ngõ hẻm không có tòa nhà nào mở cửa, muốn trốn cũng không kịp nữa.
Vương Trung lập tức đổi mệnh lệnh: "Không, lựu đạn!"
Nói xong, Vương Trung chuyển về góc nhìn thông thường, lấy quả lựu đạn ra, vặn nắp đuôi -
Đột nhiên, Vương Trung đổi ý, đưa quả lựu đạn cho Lyudmila bên cạnh: "Cô ném đi!"
Vương Trung chưa từng ném lựu đạn bao giờ, tự mình ném lỡ thành vụng.
Kẻ địch có súng tiểu liên, khoảng cách gân như vậy mà không nổ chết được chúng thì cả Vương Trung và Lyudmila đều phải bỏ mạng ở đây.
Lyudmila im lặng: "Tôi cũng chẳng ném bao nhiêu lần, dù sao tôi là xạ thủ, không giống như bắn súng và cưỡi ngựa, ở nhà thường xuyên luyện tập."
Vương Trung: "Vẫn hơn tôi, tôi nói ném thì cô thò người ra ném."
Vừa nói, Vương Trung vừa chuyển sang góc nhìn từ trên cao.
Khoan đã, có nên nhường góc khuất này không nhỉ? Nhưng không còn thời gian nữa, chiếc xe jeep đã sắp đến gần, Vương Trung hét lớn: "Chính là lúc này!"
Lyudmila nhanh chóng lao ra khỏi góc khuất, giơ tay lên.
Vương Trung nhìn thấy một vật bay theo đường vòng cung rơi xuống xe địch.
Nhưng vật đó không phát nổ ngay!
Lyudmila vừa kéo chốt đã ném!
Vương Trung nhìn thấy viên sĩ quan ngồi ghế phụ chĩa súng tiểu liên vào Lyudmilal
Trong lúc nguy cấp, Vương Trung thò đầu ra hét lớn: "Bên này!"
Tên sĩ quan cũng rất căng thẳng, nghe thấy tiếng hét lập tức quay họng súng về phía Vương Trung bóp cò.
Vương Trung rụt đầu lại hơi chậm một chút, bả vai như bị ai đó giáng cho một búa tạ.
Tiếp đó là tiếng đạn tiểu liên bắn vào tường gạch ở góc tường.
Ngay sau đó, quả lựu đạn phát nổ.
Từ góc nhìn từ trên cao, Vương Trung nhìn thấy rõ ràng viên trung sĩ nổ súng bị hất văng khỏi xe, tài xế đập đầu vào vô lăng, ngất xỉu.
Chiếc mũ của viên sĩ quan ngồi sau bay lên, không biết sống chết ra sao.
Chiếc xe mất lái lao thẳng về phía Lyudmilal
Cô gái như một chú thỏ hoang nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nhảy sang một bên né tránh.
Chiếc xe jeep đâm sâm vào một ngôi nhà bên đường.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, vừa ra lệnh "nhặt súng tiểu liên của tên trung sĩ đó”, vừa chuyển về góc nhìn thông thường kiểm tra vết thương.
Bả vai Vương Trung đỏ ửng, xé áo ra thì thấy một vết thương dài bằng ngón tay.
Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương, cơn đau dữ dội ập đến - adrenaline đâu rồi?
Vương Trung vội vàng tìm kiếm túi cứu thương, xem bên trong có morphine hay không.
Vương Trung sờ soạng một hồi thì lấy ra được một chiếc túi cứu thương, kết quả mở ra chỉ thấy băng gạc và một gói bột màu trắng có ghi chữ "Sulfonamide”.
Trong phim chiến tranh, hình như lúc cấp cứu, quân y thường đổ bột lên vết thương, nhưng Vương Trung không biết đó có phải là Sulfonamide hay không nên không dám đổ bừa, chỉ đành dùng băng gạc quấn chặt cánh tay đang chảy máu.
Nghe nói khi bị đau, não bộ sẽ tự tiết ra chất giảm đau, không biết có phải cơ chế này đã phát huy tác dụng hay không, sau khi Vương Trung băng bó xong thì cơn đau cũng giảm đi nhiều.
Lyudmila cầm súng tiểu liên đi tới, vừa nhìn đã thấy cánh tay Vương Trung: “Anh bị thương à?”
Vương Trung: "Không, tôi quấn chơi thôi."
Vương Trung cũng không biết tại sao mình lại nói đùa như vậy.
Lyudmila có vẻ nhẹ nhõm: "Trông không nghiêm trọng lắm."
Vương Trung: 'Lấy được súng tiểu liên chưa? Đạn đâu?"
"Lấy hết rồi." Lyudmila vỗ vỗ túi đạn đeo bên hông. Vương Trung liếc nhìn, kiểu đeo túi đạn ngang hông này trông giống quân Đức. Vương Trung lại nhìn kỹ khẩu súng tiểu liên vừa thu được, quả nhiên rất giống MP40.
Lyudmila nhận ra ánh mắt của Vương Trung, nói: "Tôi không rành dùng loại súng này lắm, hay anh cầm lấy đi, tôi tự tin hơn với súng trường."
Vương Trung chỉ vào vai mình: "Cô xem tôi bây giờ có thể cầm súng bắn được không?"
Thực ra, lúc này chỉ cần Vương Trung hơi dùng sức một chút là bả vai sẽ đau như cắt.
Lyudmila thở dài, nắm chặt khẩu súng tiểu liên, miệng lẩm bẩm: "Súng tiểu liên của quân Prosen tôi chỉ thấy kẻ địch sử dụng, may mà tôi biết tiếng Prosen, biết cái nào là chốt an toàn..."
Vương Trung: "Đi thôi, tiếng nổ của lựu đạn và vụ va chạm có thể đã khiến kẻ địch chú ý rồi đấy."
Lyudmila xoay người đi được hai bước thì ngoái đầu nhìn Vương Trung: "Hay để tôi dìu anh?"
Vương Trung đứng dậy: "Tôi trúng đạn tay, chứ có phải trúng đạn chân đâu. Đi thôi!"
Một lát sau, đội hai người Vương Trung lại di chuyển đến ngã tư.
Lyudmila vừa thò đầu ra, Vương Trung đã thấy ở phía bắc con đường, cách đó khoảng hai trăm mét, hai bên đang giao tranh ác liệt.
Quân đội mặc quân phục màu kaki đang chiếm giữ một tòa nhà nguy nga tráng lệ, nã đạn ra đường phố từ các ô cửa sổ.
Binh lính mặc đồ đen ẩn nấp sau những chướng ngại vật ở hai bên con đường lớn.
Vương Trung nhìn thấy hai chiếc xe tăng đang bốc cháy trên đường, có lẽ đã bị phá hủy bởi hỏa lực chống tăng của quân đội mặc quân phục kaki.
Nhưng kỳ lạ là, Vương Trung tìm mãi mà không thấy khẩu pháo chống tăng nào.
Đang thắc mắc thì Lyudmila quay đầu lại.
Vương Trung lập tức mất đi phần lớn tâm nhìn - hệ thống của Vương Trung chỉ có thể nhìn thấy hình quạt ở phía trước, rất giống cơ chế tâm nhìn trong các game chiến thuật thời gian thực hardcore như "Men of War'.
Lyudmila nói với Vương Trung ở phía sau: "Nhanh lên! Chúng ta chỉ cần qua đường là có thể hội hợp với đồng đội!"
Vương Trung: "Cô cứ đi thẳng đi, tôi sẽ theo sau ngay."
Lyudmila: "Được rồi, để tôi đi thăm dò hỏa lực của địch cho anh."
Lời này của cô, chẳng phải là tôi đã chắc chắn không có kẻ địch mới để cô đi sao!
Chưa kịp để Vương Trung lên tiếng, Lyudmila đã đứng dậy, chạy vụt qua đường.
Sau khi xác định Lyudmila an toàn, Vương Trung mới chuyển về góc nhìn thông thường, bắt đầu di chuyển.
Lúc này, tâm nhìn của Vương Trung hoàn toàn bị giới hạn trong phạm vi cơ thể, không còn khả năng bao quát chiến trường, trong lòng Vương Trung cũng trở nên bất an, luôn có cảm giác sẽ có viên đạn bay tới từ đâu đó.
Đau dài không bằng đau ngắn!
Vương Trung hạ quyết tâm, co giò chạy như bay, lao ra khỏi ngã tư, băng qua con đường lớn. Lyudmila đang nap sau một cột đèn, tay cầm khẩu súng tiểu liên của địch, cảnh giác quan sát xung quanh.
Vương Trung vừa đến bên cạnh cô thì cánh cửa một cửa hàng bên đường mở ra.
Một người lính mặc quân phục kaki thò đầu ra: "Nhanh vào đây!"
Vương Trung võ vai Lyudmila: "Đi mau!"
Nói xong, Vương Trung lao vào cửa hàng trước, Lyudmila theo sát phía sau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận