Vương Trung bước ra khỏi nhà thờ, vừa hay nhìn thấy chiếc KV-1 số 67 đang chạy dọc theo con đường trong làng.
Vương Trung giơ ngón tay cái lên với tổ lái chiếc xe tăng, ánh mắt tiên bọn họ đi qua.
Lyudmila đứng sau lưng Vương Trung, lẩm bẩm: "Chỉ có mỗi một chiếc xe tăng... liệu có cản nổi quân địch không?”
Vương Trung: "Đừng coi thường chiếc xe tăng này, đây là xe tăng hạng nặng đấy, trọng lượng chiến đấu lên đến 50 tấn, Panzer III của quân địch chỉ nặng khoảng hơn chục tấn. Nó sẽ cho bọn chúng biết tay!"
Lyudmila nhìn nghiêng Vương Trung, do dự một chút rồi hỏi: "Anh... rất am hiểu về loại xe tăng này nhỉ?"
Vương Trung: "Tất nhiên!"
Lyudmila chớp chớp mắt: "Am hiểu từ bao giờ vậy?"
Lúc này Vương Trung mới nhận ra mình lỡ lời, Aleksei ở thế giới này là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, chẳng biết tí gì về quân sự!
Vương Trung đành phải nói bừa: "Mới biết thôi! Shelyosha vừa giới thiệu cho tôi về tính năng của chiếc xe tăng!"
"Shelyosha à..." Lyudmila lặp lại,'Hai người thân thiết đến mức gọi nhau bằng tên thân mật rồi cơ à?"
Hỏng rồi, quên mất quy tắc xưng hô phức tạp của người Nga rồi. Trong trường hợp cấp trên xưng hô với cấp dưới như thế này, cách gọi an toàn và lịch sự nhất là gọi bằng tên đệm, kiểu như ... vich ấy.
Gọi là Shelyosha thì phải là người rất thân thiết mới gọi như vậy.
Vấn đề là, Vương Trung không biết tên đệm của anh ta, anh ta cũng không tự giới thiệu, Vương Trung toàn gọi là "thiếu úy", vừa rồi lỡ miệng mới gọi là "Shelyosha", cái tên này cũng là nghe trộm từ anh lái xe của tổ xe số 67.
Hơn nữa tình hình chiến trường quá khẩn cấp, Vương Trung cũng chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi tên.
Đột nhiên, Vương Trung lại nghĩ đến anh pháo thủ của chiếc xe tăng số 422.
- Đáng lẽ ra phải hỏi tên anh ta mới phải, như vậy khi anh ta hy sinh, ít ra mình cũng biết viết điếu văn cho ai.
Mặc dù Vương Trung không cho rằng quân địch có vũ khí gì bắn thủng giáp trước và giáp hông của KV-1, nhưng để phòng hờ, vẫn nên hỏi cho chắc.
Vương Trung huýt sáo một tiếng - đây cũng là một trong những kỹ năng được thừa hưởng từ Aleksei - Bucephalus lập tức phi như bay đến, dừng lại trước mặt Vương Trung.
Vương Trung xoay người lên ngựa, phi thẳng về phía trước.
Lyudmila bị bỏ lại phía sau, hít đây một miệng bụi.
Sufang cẩn thận nhìn Lyudmila: "Cậu không sao chứ?"
Lyudmila lẩm bẩm: "Nếu như trước đây, trong tình huống vừa rồi, chắc chắn là anh ta sẽ giở trò với mình, bây giờ thì có vẻ như anh ta quan tâm đến xe tăng hơn." Sufang: "Chắc là chán cậu rồi."
Vương Trung phi thẳng một mạch đến cửa làng, hỏi han cặn kẽ tên tuổi của tổ lái xe số 67, sau đó ở lại giám sát bộ binh ngụy trang cho chiếc KV-1.
Xong xuôi mọi việc, nhìn đồng hồ thấy trời sắp sáng, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa.
Vương Trung quyết định quay về chợp mắt một lát.
Hôm qua Vương Trung còn bị sốt, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, hôm nay lại phải đánh nhau cả ngày, làm chỉ huy mà lăn ra ốm thì hỏng bét.
Nhưng mà Vương Trung vừa mới ngủ chưa được một tiếng đã tỉnh dậy, hơn nữa tinh thần rất sảng khoái, không giống như người hôm qua còn ốm thập tử nhất sinh.
Vương Trung đứng dậy, bỗng nhìn thấy Lyudmila và Sufang đang ngủ cách đó không xa.
Lyudmila nằm gục trên bàn, nước miếng chảy lênh láng.
Sufang thì ngồi ngủ trên ghế dài, đầu tựa vào thành ghế.
Hôm qua Vương Trung còn tranh thủ chợp mắt được một lúc, hai cô gái này thì phải thức cả đêm để cầu nguyện.
Vương Trung cầm lấy chiếc khăn tắm đang đắp, đắp lên người Lyudmila.
Sau đó, Vương Trung chuyển sang chế độ quan sát toàn cảnh để xem xét tình hình quân địch, cứ như thể việc đắp chiếc khăn tắm kia đã tiêu hao hết toàn bộ sự dịu dàng của Vương Trung vậy.
Mẹ kiếp, dựa vào tâm nhìn của quân mình thì chẳng nhìn thấy được gì cả, vẫn là phải tự mình leo lên tháp canh quan sát mới được.
Vương Trung xỏ vội đôi giày da, sải bước ra khỏi phòng.
Người lính gác ở cửa cũng giống như hôm qua, vừa nhìn thấy Vương Trung bước ra bèn lập tức tỉnh ngủ, đứng nghiêm chào.
Tiếng động do người lính gác dậm chân khiến Sufang tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt, hỏi: "Bá tước?”
Lyudmila cũng tỉnh dậy: "Alyosha?”
Sau đó, hai người họ cùng phát hiện ra trong phòng chẳng còn ai, chỉ còn biết nhìn nhau.
"A..." Lyudmila bỗng lên tiếng,'Khăn tắm!"
Cô ngửi ngửi: "Ừ, đúng là khăn của Alyosha."
Sufang đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao tự dưng anh ta lại leo lên tháp canh nhỉ?"
Nói xong, cô cầm lấy chiếc mũ, chỉnh trang lại bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, rồi chạy ra ngoài.
Lyudmila cũng vội vàng đứng dậy, nhưng vô tình bị mép bàn va vào ngực, đau điếng, cô lại ngồi phịch xuống.
Vương Trung leo lên tháp canh, đưa mắt nhìn về phía xa.
Lúc này, mặt trời vừa ló dạng ở phía đông, sương sớm vẫn còn bao phủ khắp nơi, một đàn bồ câu từ đâu bay qua bầu trời, để lại tiếng gù gù. Nếu như không phải đang trong thời chiến, nhìn thấy khung cảnh này, Vương Trung chắc chắn sẽ liên tưởng đến cảnh Pazu thổi kèn harmonica nghênh đón bình minh trong bộ phim hoạt hình "Lâu đài trên không” của hãng Ghibii.
Đáng tiếc, chiến tranh đã hủy hoại tất cả.
Trong tâm mắt, xác xe tăng của quân địch nằm ngổn ngang như những nốt ghẻ lở.
Vương Trung bỗng nhiên nhớ đến một bài hát: Rồi một ngày kia/Khói bếp bay lên từ những mái nhà/ Hương lúa chín thơm nồng thoang thoảng đâu đây...
Rồi một ngày kia
Thiên thần sẽ được yên giấc nồng
Trong vòng tay mẹ hiền...
Nhưng bây giờ không phải lúc để ủy mị, điều quan trọng là phải nhanh chóng nắm bắt tình hình quân địch.
Vương Trung chuyển sang chế độ quan sát toàn cảnh, quan sát khu vực phía sau sườn núi đối diện.
Quân địch đang đóng quân trên cánh đồng hoang, dựng cả trăm chiếc lều, xe tăng được xếp ngay ngắn, xe sửa chữa cũng đang hoạt động.
Chiếc xe chỉ huy bọc thép treo cờ hiệu hình con đại bàng đang đỗ trên đỉnh đồi, bên cạnh là chiếc xe tăng chỉ huy có gắn biểu tượng đại bàng. Bên cạnh xe tăng có kê một chiếc bàn, tên tướng chỉ huy bị chột mắt và một tên sĩ quan Vương Trung chưa từng gặp mặt đang ngồi uống cà phê.
Đang uống cà phê!
Vương Trung đột nhiên vô cùng tức giận, nếu như trên tay hắn có pháo, thế nào cũng phải bắn cho địch nhân một phát, hất tung cả bàn ăn lẫn điểm tâm của bọn chúng!
Kêu ai tao nhãit
Tao nhã cái rắm! Kẻ xâm lược thì có tư cách gì mà tao nhã? Bọn chúng chỉ xứng có kết cục thê thảm nằm trong vũng bùn!
Tuy tức giận nhưng Vương Trung vẫn cẩn thận kiểm tra xem trong trận địa của địch có vũ khí hạng nặng mới nào không, ví dụ như pháo cao xạ 88mm chẳng hạn.
May mắn là, dù đã qua một đêm nhưng dường như quân địch cũng không được tăng cường là bao, những khẩu pháo mà Vương Trung nhìn thấy vẫn là loại pháo 75mm dùng cho bộ binh của ngày hôm qua, thậm chí đến cả pháo chống tăng 47mm cũng không thấy đâu.
Có vẻ hôm nay có thể cho tên đội lọt mắt bên kia một phen chấn động rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Trung không nhịn được cười khẩy.
Tốt nhất là có thể cho hắn một phát chết luôn.
Đáng tiếc là hắn ta chỉ đứng trên đỉnh núi quan sát trận chiến, cách làng tận hai cây số, cho dù chiếc xe số 67 có lao ra khỏi màn khói thì khoảng cách đến đó cũng phải hơn một cây số rưỡi, theo như lời của Shelyosha thì ở khoảng cách này, độ chính xác của pháo 76mm rất kém, gần như không thể bắn trúng.
Đáng tiếc là bộ binh của địch quá đông, nếu cứ liều lĩnh xông lên thì chưa biết chừng sẽ bị bộ binh của địch nhân lợi dụng sơ hở tấn công bằng lựu đạn chống tăng. Hơn nữa, khả năng cơ động của xe tăng hạng nặng cũng không tốt, độ tin cậy của máy móc cũng rất kém, thế nên Vương Trung đành từ bỏ ý định cho Shelyosha và đồng đội lái xe xông lên.
Nếu đổi thành T34 thì nhất định phải cho tên kia một trận ra trò.
Vương Trung đang quan sát thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, bèn chuyển về góc nhìn thông thường, quay đầu lại thì thấy Sufang đang leo lên tháp nước.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, ban ngày không cần cô đâu." Vương Trung nói.
Sufang nắm chặt tay: "Em có thể bắn súng máy!"
Vương Trung: "Hôm nay không cần dùng đến súng máy."
Sufang: "Vậy... Em...'
Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh như thể đang muốn tìm một việc gì đó để làm.
Lúc này, Lyudmila vừa đi lên vừa ôm ngực, nói: 'Aleksei, anh...
Vương Trung: "Tôi nhớ là chỗ thầy tu Yetsemenko còn một Thần tiễn nữa phải không?"
"À, ừm... là mũi cuối cùng rồi."
Vương Trung: "Vậy thì cô nên trở về vị trí của mình, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."
"Hả?" Lyudmila ngây người, tay vẫn ôm ngực.
Vương Trung lại nhìn Sufang: "Hay là thế này, nếu cô nhất định muốn tìm việc gì đó để làm thì đến bệnh viện đi, hôm nay chắc sẽ có rất nhiều thương binh."
Thực ra, nếu như KV1 đã ra tay thì chắc là sẽ không có nhiều thương binh đâu. Nhưng mà... lỡ như có thì sao?
Hơn nữa, Vương Trung chủ yếu là muốn để cho hai cô gái nghỉ ngơi một chút.
"Đi nhanh đi, đi nhanh đi!" Hắn giục giã: "Nhỡ đâu có chuyện gì thì còn phải trông cậy vào hai người liên lạc với cấp trên đấy!"
"À, vâng." Sufang rụt cổ, quay người nhìn Lyudmila: "Đi thôi, đồng chí đại úy Vasilyevna."
Lyudmila nhìn Vương Trung, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyên đến tiếng động cơ gầm rú.
Bên dưới có người hét lớn: 'Không kích!"
Hai cô gái nhìn nhau rồi cùng lao về phía Vương Trung, một trái một phải, đẩy ngã hắn xuống đất.
Vương Trung bị ngã đau điếng, đang định phản kháng thì thấy một chiếc máy bay sơn màu ngụy trang bay từ hướng đông đến.
Vừa nhìn thấy hình dáng của chiếc máy bay đó, Vương Trung đã bật cười, vì hắn nhận ra đó là một chiếc máy bay cường kích II-2, hơn nữa còn là loại hai chỗ ngồi!
Chiếc máy bay lướt qua làng Cao điểm Peniye, lao về phía quân đội Prosen ở phía tây như một con báo săn phát hiện ra con mồi.
Quân đội Prosen hoàn toàn không ngờ tới việc sẽ bị tập kích, nên không hề có sự phòng bị nào.
Tên lửa do máy bay bắn ra đã bắn trúng một chiếc xe tải, đám người Prosen nhìn quả cầu lửa bốc lên mà ngây người, đến khi máy bay bắt đầu bắn phá, chúng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chạy tán loạn. Chiếc Il-2 trút hết số tên lửa còn lại lên đầu quân Prosen, khiến doanh trại của chúng bốc cháy.
Ngay sau đó, chiếc máy bay lại lượn vòng trở lại, bắt đầu dùng pháo 23mm và súng máy bắn xuống mặt đất.
Chỉ trong vòng ba phút, trong doanh trại của quân địch đã có thêm hàng chục thi thể, bảy, tám chiếc xe tải đang bốc cháy, khắp nơi đều là tiếng kêu rên của những người bị thương.
Thông qua góc nhìn từ trên cao, Vương Trung có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả tên chỉ huy bị chột mắt đang uống cà phê kia cũng phải ôm đầu, nằm rạp xuống đất.
Ha ha ha, còn bày đặt tao nhã nữa không?
Sau khi hoàn thành cuộc tấn công, chiếc II-2 lại lướt qua làng Cao điểm Peniye.
Vương Trung đẩy hai cô gái ra, đứng dậy, giơ tay về phía chiếc máy bay, reo hò: "Ural"
Những người trên mặt đất tuy không có góc nhìn từ trên cao, nhưng có thể nhìn thấy khói đen bốc lên từ phía quân địch, bèn đồng thanh hô vang: "Ural"
Không quân Ant vẫn còn!
Chỉ riêng sự thật này thôi cũng đủ để cổ vũ tinh thần cho quân đội rồi!
Vương Trung cùng các binh sĩ biến niềm vui sướng thành những tiếng hoan hô vang dội, liên miên không dứt: “Ura!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận