Bên phía quân đội Prosen.
Thiếu tá Sriffen tức giận, đứng dậy, mắng: "Không phải là không quân nói không quân Ant đã bị tiêu diệt hết rồi sao? Chẳng lẽ chúng ta lại bị chính không quân của mình tấn công?"
Thiếu tá Franz cũng bò dậy, vừa lấy khăn tay lau cà phê dính trên quân phục, vừa phụ họa: "Lời nói của không quân, một chữ cũng không thể tin. Nghe nói công tước Meyer đã lấy hết kinh phí của không quân để xây dựng lâu đài của ông ta rồi."
Có vẻ như các sĩ quan cấp cao xuất thân từ tầng lớp quý tộc phế thải và những người kế nhiệm mới nổi đều đã đạt được sự đồng thuận: Không quân không thể tin tưởng được.
Thiếu tá Sriffen quay đầu lại, nói: "Phó quan, báo cáo tổn thất."
Người phó quan tiến lên, giơ tay chào: "Báo cáo thiếu tá, tổng cộng 21 người chết, 49 người bị thương, 7 chiếc xe tải bị phá hủy."
Sriffen tức giận mắng: "Lũ không quân chết tiệt, hại tôi mất toi hai trung đội! Hai trung đội đấy!"
Thiếu tá Franz an ủi: "Chúng ta nên tính món nợ này lên đầu đối phương. Cũng may là tối hôm qua chúng ta đã được một tiểu đoàn công binh chiến đấu chi viện, hôm qua, họ đã chiến đấu rất hiệu quả, hôm nay, nếu tiếp tục tăng cường thêm công binh tham chiến, chắc chắn chúng ta sẽ giành chiến thắng."
"Hi vọng là vậy." Sriffen nhìn lên bầu trời, dường như lo lắng chiếc máy bay vừa mới tập kích sẽ quay trở lại cho ông ta một bất ngờ khác: "Nhưng với khởi đầu như thế này, tôi có linh cảm chẳng lành. Tối qua, các trạm quan sát có phát hiện điều gì bất thường trong làng không?"
Người phó quan lập tức báo cáo: "Báo cáo thiếu tá, tối qua, lính canh gác có nghe thấy tiếng động cơ trong làng."
Sriffen cau mày: "Đối thủ của chúng ta rất xảo quyệt, rất có thể tiếng động cơ đó chỉ là một chiêu nghi binh. Không phải hôm qua, tên xạ thủ bắn tỉa chiếc xe tăng số 422 kia nói rằng hắn ta đã bắn trúng sao?”
Lúc này, tham mưu trưởng cũng bước tới, thay người phó quan trả lời: "Đúng vậy, pháo thủ cho rằng ít nhất đã bắn trúng một phát. Nhưng kẻ địch vẫn có thể bắn trả, có lẽ là không trúng chỗ hiểm.”
Sriffen mím môi, đứng dậy, quan sát ngôi làng ở phía xa một lúc, sau đó mới hạ giọng nói: "Rất có thể tiếng động cơ tối qua chỉ là một cái bẫy, thực ra, chiếc xe tăng đó đã mất khả năng chiến đấu, chúng cố tình dùng tiếng động cơ để dọa chúng ta, khiến chúng ta không dám phái xe tăng tiến vào làng giao chiến với chúng."
Lúc này, Hoffman, chỉ huy của kíp xe số 170, bước lên đỉnh núi, gót giày khua "cộp" một tiếng, sau đó hô lớn: "Báo cáo!"
Sriffen: "Nghỉ, nói đi."
Hoffman: "Tôi yêu câu được tham gia cuộc tấn công ngày hôm nay, tôi muốn đơn đấu với chiếc xe tăng số 422 của địch!"
"Vớ vẩn! Chiến tranh không phải là trò chơi của bọn hiệp sĩ!" Sriffen mắng: "Chúng ta là kẻ thù, là đối thủ sinh tử với nhau! Nếu không nhận thức được điều này, cậu sẽ phải trả giá đấy!"
"Tôi cam đoan sẽ tiêu diệt chiếc xe số 422 đó, xe tăng của Ant quá lạc hậu, chúng chỉ là sử dụng mưu mẹo mới có thể giành được chiến thắng một cách tình cờ mà thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho chúng thực hiện được ý đồ đâu!" Hoffman tự tin nói.
Sriffen nhìn chằm chằm Hoffman vài giây, sau đó vươn tay võ vai anh ta: "Rất tốt, vậy sáng nay, trung đội của cậu sẽ phối hợp với bộ binh tấn công."
Sau đó, ông ta quay sang thiếu tá Fritz: "Hoffman là lính xe tăng xuất sắc nhất của chúng ta, trung đội của anh ta là trung đội tinh nhuệ nhất, trước giờ tôi vẫn luôn để dành anh ta làm quân dự bị."
Fritz đưa tay ra: "Rất vui được hợp tác với cậu, đại úy Hoffman”"
Hoffman vội vàng bắt tay Fritz.
Mặc dù hiện tại, vị hoàng đế trẻ tuổi đang cố gắng đề bạt những người trẻ tuổi tiếp nhận kỹ thuật mới để đối đầu với các sĩ quan cấp cao cũ, nhưng binh lính ở cấp cơ sở nào có quan tâm đến những điều đó, họ vẫn rất kính trọng những sĩ quan quý tộc phế thải kiểu cũ.
Đặc biệt là Fritz, ông ta là hiện thân của hình mẫu sĩ quan kiểu cũ trong tưởng tượng của mọi người.
Sriffen: "Chuẩn bị tấn công đi, chúng ta đã lãng phí 24 tiếng đồng hồ rồi, nếu như để lỡ cả đoàn xe chở pháo hạng nặng phía sau, thì công sức chúng ta hành quân thần tốc đến đây sẽ trở thành công cốc đấy!"
Fritz lại nói: "Đoàn xe pháo hạng nặng chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta đã bị chặn ở đây 24 tiếng đồng hồ rồi, chi bằng chờ pháo hạng nặng đến rồi hãy nói, như vậy có thể giảm bớt thương vong."
"Không!" Sriffen cao giọng: "Ở Carolin, chúng ta dựa vào xe tăng và Stuka (Máy bay ném bom Junkers du 87 Stuka), liên tục tấn công, cuối cùng đã đánh đuổi được quân đội Liên hiệp Anh xuống biển! Pháo hạng nặng không phải là yếu tố cần thiết, đây mới chính là chiến tranh hiện đại!"
Fritz im bặt.
Vương Trung nhìn thấy quân địch đã dàn trận xong, bèn lớn tiếng nói với những người ở dưới tháp nước: "Ẩn nấp đi! Quân địch chuẩn bị pháo kích rồi!"
Vừa dứt lời, loạt đạn pháo đầu tiên đã rơi xuống.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, chắc chắn rằng đội hình của quân địch không có gì bất thường, Vương Trung ung dung bước xuống khỏi tháp nước trong tiếng pháo ầm ầm, đi vào phòng làm việc của quản đốc nhà máy rượu.
Nhà máy rượu là công trình kiến trúc bằng bê tông duy nhất trong toàn bộ ngôi làng, đạn pháo 75mm của quân địch căn bản không thể phá hủy được.
Đương nhiên, nếu bắn từ cửa sổ vào thì vẫn có thể gây sát thương cho người bên trong, nhưng pháo binh của địch là pháo bắn thẳng, góc bắn đã quyết định đạn pháo không dễ gì bắn trúng cửa sổ như vậy.
Vương Trung vừa quan sát bản đồ vừa ở trong phòng, dường như không hề nghe thấy tiếng nổ âm ầm bên ngoài.
Hắn muốn tìm vương quốc Kalesia trên bản đồ, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy tên của khu vực mà họ đang đứng: Công quốc Vostrom.
Địa hình của công quốc này cơ bản là bằng phẳng, có lẽ ngọn núi nhỏ ở phía tây làng Cao điểm Peniye đã là một trong những ngọn núi cao nhất của công quốc này rồi.
Ngoài ra, Vương Trung còn phát hiện ra rằng, đi về phía đông làng Cao điểm Peniye một đoạn sẽ gặp một con sông lớn tên là Tiber, thị trấn Bogdanovka nằm ngay bên bờ sông. Đúng lúc Vương Trung đang nghiên cứu bản đồ, thì tiếng pháo kích bên ngoài đột nhiên ngừng lại.
Hắn nhìn đồng hồ, thâm nghĩ: "Lạ thật, sao hôm nay thời gian pháo kích lại ngắn hơn hôm qua nhiều như vậy?”
"Tại sao lại dừng lại?" Sriffen cau mày hỏi.
Vẻ mặt của viên đại đội trưởng pháo binh vô cùng khó xử: "Báo cáo thiếu tá, vừa rồi, không quân của địch tập kích, đã đánh trúng xe chở đạn của chúng ta, hiện tại không còn đủ đạn pháo nữa."
Khóe miệng Sriffen giật giật.
Franz nhân cơ hội đề nghị: "Vậy chúng ta chờ pháo hạng nặng..."
"Cho pháo cối bắn khói ngụy trang đi, bắt đầu tấn công!" Sriffen cắt ngang lời Franz: "Ngoài ra, liên lạc với không quân, yêu cầu họ phải làm tròn trách nhiệm của mình!"
"RõI"
Vương Trung lại leo lên tháp nước, quả nhiên nhìn thấy pháo cối của quân địch đang bắn khói ngụy trang.
Điểm rơi của đạn khói hoàn toàn giống với hôm qual
Vương Trung không biết nên nói quân địch cứng nhắc hay là nên khen họ huấn luyện bài bản nữa.
Đợi đến khi màn khói ngụy trang đã được giăng ra, đội hình tấn công của quân địch bắt đầu xuất phát.
Tiếng động cơ của chúng truyền đến làng Cao điểm Peniye, chiếc xe tăng hạng nặng số 67 ẩn nấp ở đầu làng cũng khởi động, rời khỏi chỗ ẩn nấp, men theo con đường cái, lao vê phía địa điểm phục kích.
Không đúng, nói là phục kích thì không chính xác, phải nói là địa điểm giao chiến trực diện với quân địch mới đúng.
Trong đội hình tấn công của quân địch, Vương Trung phát hiện ra một gương mặt quen thuộc, đó là chiếc xe tăng số hiệu 170: Trước đó, chính là chiếc xe tăng này đã bắn một phát cực kỳ chính xác từ khoảng cách 2 cây số, đánh trúng tháp chuông của nhà thờ, khiến quả chuông lớn rơi từ trên cao xuống.
Bây giờ, quả chuông bị vỡ đó vẫn nằm chỏng chơ trên đường.
Bọn chúng phái cả quân chủ lực đến đây rồi.
Nhìn kỹ chiếc xe tăng số 170, Vương Trung thấy trên nòng pháo có hai vòng tròn màu vàng và ba vòng tròn màu bạc.
Vương Trung không biết ở thế giới này, quân đội Prosen quy định như thế nào, nhưng hắn biết rằng, huân chương dành cho cá nhân tiêu diệt xe tăng của Đức Quốc xã là cứ tiêu diệt được 5 chiếc xe tăng thì sẽ được đổi 5 vòng tròn màu bạc lấy 1 vòng tròn màu vàng.
Nếu như cách tính vòng tròn tiêu diệt xe tăng này cũng dựa theo quy tắc tương tự, vậy thì chiếc xe tăng số 170 này đã tiêu diệt ít nhất là 13 chiếc xe tăng.
Quả là một đối thủ đáng gờm, nếu có thể giải quyết được hắn ta ở đây, vậy thì sẽ giảm bớt được bao nhiêu tổn thất cho lực lượng xe tăng!
Nghĩ đến đây, Vương Trung không khỏi cảm thấy vui mừng. Đúng lúc này, ở góc nhìn bên trái, Vương Trung nhìn thấy một chiếc xe tải hạng nặng đang chạy vào, sau đó dừng lại.
Lông tơ sau gáy hắn lập tức dựng đứng lên, loại xe tải hạng nặng này thường được dùng để kéo pháo hạng nặng, mà loại pháo hạng nặng cỡ nòng 100mm trở lên thường sẽ không di chuyển đến vị trí gần tiền tuyến như vậy.
Bởi vì loại pháo đó có tâm bắn lên đến mười mấy cây số, không cần thiết phải đến gần tiên tuyến như vậy.
Chỉ có pháo bắn thẳng mới cần phải di chuyển đến gần tiền tuyến.
Xe tải hạng nặng kéo theo pháo bắn thẳng - trong đầu Vương Trung chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Không được, phải xác định xem chiếc xe tải kia đang kéo cái gì.
Vương Trung vội vàng leo xuống khỏi tháp nước, cởi dây cương của Bucephalus đang buộc vào cọc gỗ ở cửa, sau đó xoay người lên ngựa, phi như bay.
Lính gác canh giữ ở cửa nhà máy rượu nhìn thấy Vương Trung, vội vàng hô lên: "Bá tước đại nhân, ngài định đi đâu vậy?”
"Ta đi một lát rồi về, ở yên tại vị trí canh gác cho tai"
Vừa dứt lời, Bucephalus đã lao vút qua con đường đầy rẫy những hố bom của làng Cao điểm Peniye.
Những người lính đang nấp sau công sự chắn đạn đều tò mò thò đầu ra, nhìn theo bóng Vương Trung.
"Chúng ta chuẩn bị tấn công sao?" Có người hỏi.
Trong tình huống này, Vương Trung biết, nếu như hắn ta hạ lệnh tấn công, những người này chắc chắn sẽ lập tức rời khỏi công sự, theo hắn, người đang cưỡi ngựa, xông pha trên chiến trường.
Vì vậy, Vương Trung lớn tiếng nói: "Tất cả ở yên tại chỗ, nhớ kỹ nhiệm vụ của mình! Không được tự ý hành động! Tất cả ở yên tại chỗ cho tal
Vương Trung vừa hô lớn, vừa thúc ngựa phi ra khỏi làng, đến cửa làng, hắn kéo mạnh dây cương, Bucephalus dừng bước.
Ở cửa làng, Vương Trung nhìn thấy rất rõ ràng, thứ mà chiếc xe tải hạng nặng kia đang kéo là một cây cầu phao.
Lúc này hắn mới nhớ ra, vừa rồi, khi quan sát bản đồ, hắn có nhìn thấy vài con sông, quân địch muốn nhanh chóng tiến quân, chắc chắn phải tính đến khả năng quân Ant sẽ cho nổ tung các cây cầu.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại nghĩ, dù sao mình cũng đã chạy đến cửa làng rồi, chỉ bằng tiến thêm 500 mét nữa, xem thử bố trí của quân địch như thế nào.
Dù sao cũng có màn khói ngụy trang che chắn, cho dù quân địch có muốn truy kích hắn, vị chỉ huy tối cao, thì cũng sẽ bị chiếc xe tăng hạng nặng số 67 chặn lại.
Nghĩ vậy, Vương Trung tiếp tục thúc ngựa tiến về phía trước, vừa đi, hắn vừa quan sát động tĩnh của quân địch thông qua góc nhìn từ trên cao.
Ngoài đội bắc cầu phao, Vương Trung còn nhìn thấy rất nhiều xe công trình hạng nặng, xem ra, quân địch sẽ điều động thêm rất nhiều công binh chiến đấu tham gia vào cuộc tấn công.
Lúc này, Vương Trung đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Bá tước đại nhân, ngài đang làm gì vậy?” Hắn chuyển sang góc nhìn thông thường, phát hiện ra Bucephalus đã vượt qua ca chiếc xe tăng hạng nặng số 67, Shelyosha đang trừng lớn hai mắt, nhìn hắn chằm chằm.
"Bá tước đại nhân!"
Vương Trung: "Ta đi do thám tình hình của quân địch, mọi người không cần phải lo lắng."
Nói xong, Vương Trung tiếp tục thúc ngựa phi về phía trước.
Sau khi chuyển sang góc nhìn từ trên cao, hắn thậm chí còn nhìn thấy cả xe thiết giáp sửa chữa, chúng đang sửa chữa một chiếc xe tăng hạng nặng bị hỏng.
Chết tiệt, chẳng lẽ trước mặt mình là một tiểu đoàn hỗn hợp của quân địch? Thế giới này đã xuất hiện khái niệm tiểu đoàn hỗn hợp từ bao giờ vậy?
Vương Trung sử dụng hack để nhìn rõ mọi thứ của quân địch.
Đang lúc hắn hưởng thụ cảm giác thích thú khi sử dụng hack thì đột nhiên sực tỉnh, không biết là mình đã đi quá xa rồi hay không?
Sau khi bừng tỉnh, hắn vội vàng chuyển về góc nhìn thông thường, kết quả phát hiện ra phía trước căn bản không có màn khói ngụy trang nào cả - Bucephalus đã chạy quá nhanh, vượt khỏi cả màn khói rồi!
Hắn vội vàng kéo mạnh dây cương.
Do đã phi nước đại một quãng đường dài nên Bucephalus có hơi hưng phấn, thiếu chút nữa đã không dừng lại được, hai chân trước của nó nhấc cao lên.
Vương Trung rất vất vả mới có thể khống chế được con ngựa đang hưng phấn quá độ, do quá hoảng loạn nên động tác của hắn khiến Bucephalus chắn ngang giữa đường.
Sau đó, hắn và quân đội Prosen bốn mắt nhìn nhau.
Ngượng ngùng quá đi mất.
Lần này, hắn thật sự toát mồ hôi hột.
Nhưng ở góc nhìn của thiếu tá Sriffen thì tình hình lại hoàn toàn khác.
Sriffen là người có thính giác rất tốt, ông ta đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ phía quân Ant từ lâu, bèn giơ ống nhòm lên, muốn xem thử xem, kẻ nào lại muốn dùng loại xe tăng lạc hậu đó để giao chiến trực diện với lực lượng thiết giáp hùng mạnh của Prosen trên vùng bình nguyên rộng lớn này.
Nhưng hình như, những tên chỉ huy xe tăng của Ant đều rất nhát gan, không thích thò đầu ra ngoài quan sát tình hình.
Đúng lúc thiếu tá Sriffen đang nghĩ như vậy thì từ trong màn khói mù, một con ngựa trắng dân dần hiện ra.
Trên lưng con ngựa trắng là một vị tướng quân oai phong lẫm liệt.
Vị tướng quân kéo dây cương, con ngựa trắng hí vang một tiếng, giơ cao hai chân trước lên.
Thiếu tá Sriffen không phải là quý tộc phế thải nên không am hiểu về cưỡi ngựa, nhưng thiếu tá Franz, một lão quý tộc phế thải đứng bên cạnh, lại khen ngợi: "Thuật cưỡi ngựa điêu luyện, trong thi đấu cưỡi ngựa, động tác này là để thị uy với đối thủ, ý là hắn ta đang khinh thường chúng ta."
Thiếu tá Sriffen mím chặt môi. Lúc này, vị tướng quân đó điều khiển con ngựa trắng của mình, chắn ngang giữa đường.
Franz nói: Động tác này có ý là...'
"Tôi biết." Sriffen nghiến răng nghiến lợi, nói: "Han ta đang muốn nói là chúng ta đừng hòng tiến thêm một bước nào nữa.”
Franz gật đầu: "Đúng vậy, con ngựa này thật sự là một con tuấn mã, nếu mang về thủ đô Germania, chắc chắn có thể bán được ít nhất là ba mươi vạn Mark."
Sriffen đột nhiên chộp lấy ống nghe điện thoại, hét lớn: "Hoffmanl Bắn chết tên tướng quân kia cho tai Nhớ kỹ, đừng làm con ngựa bị thương!"
"Cái gì?" Franz kinh hãi: "Thật không quân tử!"
Sriffen cười lạnh: "Đối với dân tộc hạ đẳng không cần quân tử-"
Lúc này, trên sườn núi có thể nhìn thấy, xe tăng số 170 dừng lại.
Nó cách vị tướng quân cưỡi bạch mã kia còn khoảng một nghìn mét, Sriffen không hề nghi ngờ Hoffman sẽ bắn trúng mục tiêu.
Xe tăng số 170 bắt đầu xoay tháp pháo!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau vị tướng quân, một con quái vật thép từ làn khói trắng lao ra.
Con quái vật đó còn to lớn hơn tất cả xe tăng của Prosen đế quốc, bánh xích của hắn nghiền nát mũ sắt mà bại binh vứt bỏ trên đường, động cơ gầm rú vang vọng khắp thảo nguyên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận