Vương Trung vốn dĩ còn mong ngọn lửa sẽ lan rộng, thiêu rụi đám người Prosen.
Kết quả là đối phương đã sử dụng máy ủi để dọn sạch một đường băng cản lửa, một số đám cháy nhỏ lẻ tẻ cũng bị dập tắt nhanh chóng bằng lựu đạn.
Hồi nhỏ, Vương Trung xem phim "Tiểu binh Trương Ca", trong phim, du kích đội đốt đồn, kết quả là quân Nhật ném lựu đạn dập tắt lửa, ban đầu Vương Trung còn tưởng là phim phóng đại, sau này nghe các cựu binh Bát Lộ Quân kể lại mới biết là thật.
Hóa ra trước kia, dù là phim dành cho thiếu nhi cũng có sự tham gia của những người từng trải qua chiến đấu thực tế làm cố vấn quân sự, khác hẳn với những bộ phim về kháng chiến sau này.
Xem ra loại chiến thuật hỏa công kiểu này không phải lúc nào cũng hữu dụng.
Đám cháy kéo dài đến tận bốn giờ chiều.
Vương Trung cưỡi bạch mã, nhìn thảo nguyên trước mặt đã bị thiêu rụi thành tro bụi, không khỏi nhớ đến khung cảnh nhìn thấy vào buổi sáng.
Sự khác biệt giữa hai khung cảnh khiến Vương Trung cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của chiến tranh.
Khung cảnh này khiến Vương Trung lại nhớ đến bài hát: "Sẽ có một ngày, khói bếp lại bay lên trên những ngôi làng, thoang thoảng đâu đây hương lúa chín..."
Bây giờ không phải lúc để hoài niệm.
Sau khi thiêu rụi hết cỏ dại, ngọn lửa dần dần tắt, đối phương có thể phát động tấn công trở lại bất cứ lúc nào.
Shelyosha từ tháp pháo của chiếc KV-1 cũng đã rút lui vê đầu làng thò đầu ra hỏi: "Thưa Bá tước, lần này chúng ta đánh như thế nào?"
Vương Trung: "Tôi đoán, bọn chúng sẽ lợi dụng khói để yểm trợ, dân dần áp sát mọi người. Vì vậy, chúng ta không thể bố trí xe của anh đơn độc ở bên ngoài như trước nữa.
"Tin tốt là ngọn lửa đã thiêu rụi hết cỏ, đối phương không thể nấp trong đám cỏ để ẩn nấp nữa. Tôi đề nghị chúng ta di chuyển xe đến bên cạnh ngôi nhà đó."
Vương Trung chỉ vào một ngôi nhà nhỏ ở phía tây nam, bên rìa làng.
Là ngôi nhà nằm bên rìa làng, ngôi nhà nhỏ đã bị tranh giành nhiều lần, mái nhà bị lật tung, trên tường còn có một số lỗ thủng lớn, toàn bộ kết cấu có vẻ như sắp đổ sập đến nơi.
Vương Trung: "Từ đó, pháo của xe anh có thể bao quát hai lối vào làng chính, còn chúng ta có thể bố trí hỏa lực chéo từ hai bên làng, yểm trợ cho xe của anh, bắn hạ tất cả những tên địch định xông lên ném lựu đạn.
"Chúng ta cũng có thể mai phục xạ thủ súng tiểu liên phía sau bức tường thấp hai bên xe của anh, khiến cho quân địch có đến mà không có về."
Shelyosha gật đầu: "Rất tốt. Nhưng tôi có một thắc mắc, tại sao lúc trước chúng ta không cố thủ tuyến phòng ngự bên ngoài làng? Tôi thấy các tòa nhà bên ngoài có rất ít dấu vết bị pháo xe tăng bắn trực tiếp."
Vương Trung: "Bởi vì phòng thủ bên ngoài làng rất dễ bị xe tăng của đối phương bắn trực tiếp, mà vũ khí chống tăng hiệu quả nhất của chúng ta là bom xăng Molotov vì vậy, chỉ khi dụ đối phương vào trong, chúng ta mới có thể tiêu diệt xe tăng của chúng trong cận chiến."
Vương Trung ngừng một chút, rôi bổ sung: "Lúc đó chúng ta có vài chiếc T-28, loại xe tăng này rõ ràng là không thể đối đầu với đối phương trên địa hình trống trải, phải không?"
"Đúng vậy." Shelyosha cười toe toét,'Giờ thì đã có chúng tôi, có thể đối đầu trực diện với đối phương trên địa hình trống trải, chúng tôi đảm bảo sẽ tiêu diệt đối phương trước khi chúng phá hủy được các ụ súng máy."
Vương Trung: "Đừng nói quá sớm, Thiếu úy, đối phương có thể sẽ sử dụng khói để che khuất tâm nhìn của chúng ta, đám Prosen này rất giỏi sử dụng khói."
"Vậy thì chúng ta có thể cơ động, vòng qua màn khói của chúng. Cứ giao cho tôi." Shelyosha vỗ ngực tự tin nói.
Vương Trung vỗ vai Shelyosha, sau đó cưỡi ngựa đi thẳng đến trang viên nhà Boye, định bảo Yegorov điều chỉnh bố trí.
Kết quả là vừa đi được vài bước, Vương Trung đã thấy Yegorov dẫn theo một đám người đi tới.
Từ đẳng xa, vị Trung đoàn trưởng này đã gọi to: "Tôi đoán là sau này chúng ta sẽ phải phát huy ưu thế hỏa lực ở vòng ngoài làng, nên tôi đã lệnh cho mọi người điều chỉnh vị trí. Về vị trí đặt súng máy, cậu cứ yên tâm đi."
Vương Trung gật đầu, tuy rằng có hack hỗ trợ, nhưng dù sao bản thân cũng là một tân binh chưa có kinh nghiệm quân sự, hiện tại vẫn đang trong quá trình học hỏi.
Chuyện bố trí súng máy, cứ giao cho lính kỳ cựu Yegorov là hơn.
Tuy nhiên, Vương Trung vẫn phải dặn dò vài câu, thể hiện một chút vai trò của mình là Tư lệnh. Vương Trung nói: "Phải đảm bảo góc bắn! Yểm trợ đầy đủ cho xe số 67! Còn nữa, tổ chức một đội lính kỳ cựu giỏi cận chiến, bố trí xung quanh xe tăng, sẵn sàng tiêu diệt quân địch tìm cách tiếp cận."
"Giao nhiệm vụ này cho Thượng sĩ Grigory là được." Yegorov đáp,'Có ông ấy ở đó, bộ binh của đối phương đừng hòng đến gần."
Vương Trung gật đầu, quyết định trở về vị trí VIP của mình: Trên tháp nước!
Từ vị trí này có thể quan sát rõ ràng mọi thứ xung quanh, khi đối phương bắt đầu pháo kích thì có thể nhanh chóng rút vào hầm tránh bom trong nhà máy rượu.
Vương Trung vừa leo lên tháp nước, thì đối phương đã bắt đầu bắn khói.
Lần này lại không pháo kích chuẩn bị?
Vương Trung rất ngạc nhiên, vội vàng kiểm tra trận địa pháo binh của đối phương, e sợ đối phương giở trò gì, ví dụ như tháo pháo ra, khiêng lên tiền tuyến rồi lắp ráp lại để bắn thẳng.
Nhưng Vương Trung đã lo lắng quá mức, pháo binh của đối phương chắc là hết đạn thật rồi.
Chẳng lẽ đợt tập kích của chiếc Il-2 đơn độc vào buổi sáng đã phá hủy kho đạn của đối phương? Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Không đúng, phi công II-2 hẳn là cố tình nhắm vào nơi thoạt nhìn chất nhiều hàng hóa để bắn tên lửa, hoặc là muốn cho nổ tung đồ hộp, hoặc là muốn cho nổ tung đạn dược.
Làm tốt lắm! Vương Trung thầm khen ngợi không quân Ant. Tuy rằng khai chiến lâu như vậy mới lần đầu lộ diện, lại chỉ có một chiếc máy bay, nhưng các anh làm tốt lắm! Một ngày kịch chiến này, hỏa lực chuẩn bị của địch đã gây ra ít nhất sáu mươi phần trăm thương vong, số còn lại là tổn thất trong khi tác chiến tâm gần.
Đáng tiếc chỉ có một chiếc II-2, nếu có thể có một trung đội bốn chiếc, quân địch sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà tổ chức tấn công nữa.
Lúc này, tại sở chỉ huy Quân đoàn 63 ở Bogdanovka.
Nói là sở chỉ huy Quân đoàn 63, nhưng trên thực tế Công tước Vostrom cũng đang ở đây.
Công tước Vostrom mang hàm Trung tướng, vì vậy sở chỉ huy Quân đoàn 63 hiện tại cũng là sở chỉ huy Tập đoàn quân 41.
Công tước đang nghiên cứu bản đồ, viên tham mưu phụ trách tình báo mà hắn ta tin tưởng nhất bước vào phòng bản đồ: "Thưa ngài, hôm nay chiếc máy bay tình nguyện yểm trợ Cao điểm Peniye đã trở về. Phi công báo cáo không nhìn thấy xe tăng của ta, mà là một nhóm bộ binh đang phòng thủ ở đó. Trong làng còn có cả bệnh viện dã chiến, từ trên không có thể nhìn thấy dấu chữ thập đỏ để tránh bị oanh tạc."
Công tước chửi rủa: "Chuyện gì vậy? Không ai nói cho bọn chúng biết là tên khốn Prosen sẽ ném bom vào chữ thập đỏ hay sao? Lũ chó chết ấy, sợ lão binh hồi phục rồi lại ra tiền tuyến nên mới cố tình nhắm vào bệnh viện mà ném boml"
Viên tham mưu nhận ra sự lẫn lộn trong lời nói của Công tước, nhưng do dự một chút rồi cũng không dám lên tiếng.
Công tước chửi xong, thở hổn hển, rồi lại hỏi: "Sao lại có bệnh viện dã chiến ở đó? Bệnh viện dã chiến nào rút về đó?"
"Cái này thì tôi không rõ." Viên tham mưu phụ trách tình báo dap,Hien tại có quá nhiều bệnh viện dã chiến bị mất liên lạc."
Lúc này, Quân đoàn trưởng Quân đoàn 63 lên tiếng: "Ngày hôm qua có rất nhiều người dân địa phương dùng xe ngựa chở thương binh đến đây. Họ nói là từ bệnh viện dã chiến ở Rogneda."
Công tước lập tức chạy tới bên cạnh bàn bản đồ để xem xét: 'Rogneda? Chẳng phải quân ta ở đó đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi hay sao?"
"Xem ra là không phải. Những thương binh đó còn nói, họ thuộc Trung đoàn Amur số 3, hiện đang do Bá tước Rokossovsky chỉ huy."
"Sao hôm qua không báo cáo cho ta?" Công tước chất vấn.
Quân đoàn trưởng giơ hai tay ra: "Tôi cũng vừa mới biết. Đêm qua, khi những thương binh ấy được người dân đưa đến đây thì tình hình rất hỗn loạn."
Lúc này, Tham mưu trưởng Tập đoàn quân 41 lên tiếng tổng kết: "Vậy thì tình hình đã rõ ràng. Ngày hôm qua, Cao điểm Peniye phát tín hiệu câu viện, chứng tỏ ở đó có các tu sĩ thuộc Dòng Thánh Vịnh. Rất có thể là một số tu sĩ chạy thoát khỏi Rogneda đã gia nhập vào nhóm tàn quân trên đường rút lui.
"Sau đó, nhóm tàn quân này lại gặp phải tàn quân Tiểu đoàn 31, Trung đoàn Xe tăng số 4 - đơn vị vốn được giao nhiệm vụ phòng thủ Cao điểm Peniye - nên đã tập hợp lại để cố thủ tại đó "
Vị giám mục quân đội tháp tùng Tập đoàn quân 41 mở miệng: "Tôi cơ bản đồng ý với nhận định này. Mặc dù quân địch thường cố tình tàn sát các giáo sĩ, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một số người chạy thoát."
Công tước chống hai tay lên bàn bản đồ: "Bá tước Rokossovsky này... Chẳng lẽ là gã em trai ăn chơi trác táng, bất tài vô dụng của Thái tử - Aleksei Konstantinovich Rokossovsky đó sao?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Sau nội chiến, thường dân cũng có thể trở thành sĩ quan, lúc này, tất cả các sĩ quan xuất thân thường dân có mặt đều im lặng, bởi vì họ không quen thuộc gì với vị Bá tước nổi tiếng này.
Còn Tham mưu trưởng Tập đoàn quân - người xuất thân quý tộc - thì buông một câu: "Ngoài gã Rokossovsky đó ra thì còn ai vào đây nữa? Biết thế này đã chẳng cần phái quân tiếp viện. Chắc chắn là tên công tử bột ấy sợ quá dẫn quân chạy trốn! Quân địch chắc chắn cũng chẳng có gì ghê gớm, dù sao thì bộ binh cũng có thể chặn được."
Viên tham mưu phụ trách tình báo vội vàng xen vào: "Báo cáo của phi công cho thấy, lực lượng tấn công Cao điểm Peniye bao gồm lính thiết giáp và xe tăng của địch. Mặt khác, kết hợp với các thông tin tình báo từ các hướng khác, cá nhân tôi cho rằng, lực lượng đối diện với Cao điểm Peniye là một binh đoàn hỗn hợp do Thiếu tá Sriffen - người được tặng thưởng Huân chương Chữ thập sắt - chỉ huy."
Cả sở chỉ huy im phăng phắc.
Tham mưu trưởng Tập đoàn quân cười lạnh: "Dùng một đám tàn quân mà lại chặn đứng được mũi tiến công của Prosen? Đó đều là những cựu binh dày dạn kinh nghiệm từng tham gia các chiến dịch ở Bohemia và Carolin, viên chỉ huy cũng là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn! Nếu Bá tước Rokossovsky thực sự có tài như vậy, tôi de nghị sau khi hắn ta trở về, chúng ta nên điều hắn ta đến Loktev để chỉnh đốn lại đám tàn quân ở đó!"
Công tước trầm ngâm một lát rồi đáp: "Làm vậy cũng tốt, vừa hay để cho hắn ta và binh lính của hắn được nghỉ ngơi một chút."
Tất nhiên là Vương Trung không thể nào biết được những chuyện xảy ra ở sở chỉ huy phía sau. Toàn bộ sự chú ý của anh đều đang tập trung vào quân địch.
Nhờ có hack, Vương Trung có thể thấy rõ cách bố trí đội hình của quân địch phía sau làn khói.
Ngoài tuyến bộ binh dàn hàng ngang ở phía trước, quân Prosen còn phái một số xe tăng vòng ra phía sau, có vẻ như muốn tấn công vào sườn xe số 67.
Đáng tiếc là khả năng phòng thủ toàn diện của KV-1 rất tốt, ngoại trừ phần động cơ ở phía sau, những hướng khác gần như không có điểm yếu.
Hơn nữa, hiện tại xe số 67 đang dựa lưng vào đống đổ nát của một ngôi nhà, che khuất mất phần động cơ.
Lũ quỷ sứ Prosen lại sắp phải chịu thiệt rồi, nghĩ đến đây, Vương Trung cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tên lính Prosen đầu tiên đã thò đầu ra khỏi làn khói!
Khẩu súng máy bố trí trên tâng hai lập tức khai hỏa. Không cần phải lo lắng xe tăng địch sử dụng pháo bắn thẳng để tiêu diệt, xạ thủ súng máy của Trung đoàn Amur số 3 giống như được tiêm máu gà, liên tiếp bắn hạ vài tên địch.
Số quân địch còn lại lập tức nằm rạp xuống đất.
Quân phục của chúng là màu đen, mặt đất nơi chúng nằm sau khi bị đốt cháy cũng chuyển sang màu đen, hiệu quả ngụy trang như vậy quả thực không tel
Vương Trung nằm mơ cũng không ngờ bộ quân phục màu đen của quân Prosen lại có tác dụng này.
Anh vẫn còn đang kinh ngạc thì quân địch đã ném lựu đạn khói. Phải thừa nhận rằng, quân Prosen quả thực là một đội quân tinh nhuệ, phản ứng rất nhanh, vị trí ném lựu đạn khói cũng rất chính xác.
Tuy nhiên, bên này cũng rút được kinh nghiệm, tiếp tục bắn về phía làn khói. Dù sao thì số đạn dược mà Tiểu đoàn 3 cướp được từ trạm quân nhu vẫn còn rất nhiều, bắn nhiều một chút cũng tốt, đỡ phải mang vác nặng nhọc khi rút lui vào buổi tối.
Càng lúc càng có nhiều quân địch trồi lên khỏi làn khói dày đặc, và hỏa lực súng máy do Yegorov bố trí cẩn thận lại tiếp tục khai hỏa.
Không có sự yểm trợ của hỏa lực bắn thẳng, bộ binh khi đối mặt với súng máy chỉ còn biết bất lực chịu trận.
Huống chỉ còn có cả đạn pháo công phá mạnh mẽ của KV-1.
Trận đánh đang diễn ra vô cùng ác liệt, xe tăng của địch đã vòng ra đến sườn, nhắm vào xe số 67 khai hỏa.
Vương Trung nhìn thấy rất rõ ràng viên đạn xuyên giáp bắn trúng vào cạnh tháp pháo của xe số 67, cạo bay cả lớp sơn!
Trải qua hai ngày kịch chiến, đây là lần đầu tiên Vương Trung cảm thấy thư thái đến vậy.
Anh thậm chí còn cảm thấy mình như đang chơi game "Beach Head”, thoải mái bắn vào những mục tiêu bất động.
Đúng lúc này, Vương Trung nghe thấy tiếng động cơ vọng xuống từ trên bầu trời.
Lần này không phải là từ hướng đông - nơi quân ta đang đóng giữ.
Anh lập tức kéo cao tâm nhìn, và nhận ra rằng, dường như tâm nhìn của anh đối với máy bay còn xa hơn so với tâm nhìn đối với mục tiêu mặt đất.
Có vẻ như cũng hơi vô lý đối với một bản hack.
Vương Trung nhìn thấy cả một phi đội Stuka đang bay về phía Cao điểm Peniye.
Hỏng rồi.
Vương Trung chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay lập tức đây là những chiếc Stuka B-2, bởi vì anh đã từng lái loại máy bay này trong game. Anh biết rất rõ, với tải trọng tối đa, loại máy bay này có thể mang theo một quả bom "khoai lang đất" 500 kg và bốn quả bom "khoai lang đất" 50 kg.
Loại bom 50 kg trừ khi ném trúng đích, nếu không rất khó có thể uy hiếp được KV-1. Nhưng quả bom 500 kg kia thì tuyệt đối không phải là thứ để đùa chơi.
Nhất định phải để cho xe số 67 di chuyển, mục tiêu cố định rất dễ bị bắn trúng.
Vương Trung lao xuống khỏi tháp nước, thoăn thoắt cởi dây cương cho Bucephalus, sau đó phi như bay ra khỏi làng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận