Ngày 29 tháng 6 năm 914, Chủ Nhật, ngày thứ 7 chiến tranh.
Buổi sáng 07:30, Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky dẫn đầu số quân còn lại cuối cùng của Rogneda đến Bogdanovka.
Vương Trung thực ra đã nhìn thấy phòng tuyến của Sư đoàn 63 từ trước cả khi trinh sát báo cáo.
Để tránh gây chú ý, anh cố tình đợi ky binh trinh sát trở về báo cáo mới hạ lệnh: "Đi báo cho quân ta ngay, chúng ta là Trung đoàn Amur số 3 trấn giữ Cao điểm Peniye, đi cùng chúng tôi còn có tiểu đoàn hậu cần của Rogneda và bệnh viện dã chiến. Không được nổ súng."
Lính trinh sát chào theo nghi thức quân đội, quay đầu con ngựa xám nhỏ rồi phi như bay đi.
Vương Trung rời khỏi hàng ngũ, đứng oai vệ như một sĩ quan, gọi to: "Các chiến sĩ! Tôi biết các bạn đã chiến đấu cả ngày lẫn đêm, vô cùng mệt mỏi!
"Nhưng bây giờ, chúng ta có một nhiệm vụ mới! Chúng ta phải thể hiện khí thế của đội quân chiến thắng, phải cổ vũ tinh thần cho đồng đội! Hãy cho họ thấy quân Prosen có thể bị đánh bại!
"Toàn thể đứng nghiêm!"
Đội quân trước mặt Vương Trung lập tức dừng lại, mệnh lệnh được truyên xuống dưới.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ đội quân đã dừng lại.
Vương Trung: "Ngoảnh mặt sang phải! Nhìn thẳng! Ngẩng cao đầu, giữ thẳng hàng ngũ! Bước đều - tiến!"
Bước chân hỗn loạn lúc trước giờ đã trở nên đều nhịp, tất cả như đang cùng đồng thanh hô.
Vương Trung đứng trên ụ đất, nhìn rừng súng di chuyển qua trước mặt, hài lòng gật đầu.
Tuy anh cảm thấy lúc này nên hát một bài gì đó, nhưng nghĩ đến việc các chiến sĩ đã quá mệt mỏi nên thôi.
Lính của Trung đoàn 510, Sư đoàn 75, Quân đoàn 63 dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đội quân quần áo xộc xệch nhưng tinh thân hừng hực khí thế này.
Trung tá Borokino từ trong hầm chỉ huy của mình đi ra, đứng trên sườn núi quan sát đội quân nhỏ.
Linh mục quân đoàn đứng bên cạnh ông, tán thưởng: "Tuy nhìn rất thê thảm, nhưng tinh thần ai nấy đều phấn chấn. Sao tôi có cảm giác đây không phải là tàn quân, mà là đội quân vừa chiến thắng trở về nhỉ?"
Borokino: "Ông không biết à? Bọn họ phá vòng vây từ Rogneda, sau đó không được bổ sung quân số mà vẫn chặn được một mũi tấn công của lũ Prosen ở Cao điểm Peniye. Chỉ riêng xe tăng đã bắn cháy mấy chục chiếc."
"Ồ”" Vị linh mục thốt lên đầy thán phục/'Thật lợi hại. Ai chỉ huy họ vậy?"
"Bá tước Rokossovsky.'
Vị linh mục sững người, quay phắt lại nhìn vị Trung tá với ánh mắt khó tin: "Ai cơ?" “Rokossovsky.' Borokino lặp lại.
"Rokossovsky nào?" Linh mục lại hỏi, dù sao cái họ Rokossovsky ở Livonia và Moravia cũng khá phổ biến, một phần Đế quốc Ant thống trị những khu vực này, để củng cố quyền thống trị đã từng để cho quý tộc địa phương và quý tộc bản địa trao đổi đất phong.
Borokino: "Chính là Rokossovsky kém tôi 5 khóa, tốt nghiệp đứng cuối lớp ấy."
"Cái Rokossovsky đó á?" Vị linh mục kinh hãi.
Borokino chỉ tay vào đội ngũ: "Nhìn kìa, chính là người đang đi bên cạnh hàng quân đó. Nhìn hắn to khỏe thế thôi, chứ chỉ là tập luyện để tán gái thôi."
Vị linh mục nhìn Rokossovsky từ xa, nói: "Sao tôi thấy khác với lời đồn nhỉ? Bây giờ trông anh ta ít nhất cũng ra dáng một vị tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường."
Borokino mím môi, không trả lời.
Đột nhiên, ông tiến lên hai bước, gọi to: "Aleksei KonstantinovichI"
Lúc này, Vương Trung nghe thấy tên mình cũng chẳng còn thấy lạ lẫm nữa.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một vị Trung tá hoàn toàn xa lạ.
Hỏng rồi, anh thâm nghĩ, ông anh là ai vậy?
Nhưng anh nhanh chóng nhớ ra, góc nhìn từ trên cao xuống sẽ hiện tên quân ta, liền lập tức chuyển sang, ghi nhớ tên rồi chuyển về.
"Borokino Alexandrovich, chào ông!"
"Nghe nói trận này cậu đánh hay lắm!" Đối phương nói.
Vẻ mặt Vương Trung tối sam lại.
Nếu là trước kia, chắc chắn Vương Trung đã vênh váo tự đắc rồi.
Nhưng lúc này, nghe thấy lời khen ngợi, anh không tài nào vui nổi.
Anh nhớ đến những người đồng đội đã hy sinh trong trận chiến.
Anh nói: "Vẫn chưa đủ tốt. Tôi làm chưa đủ tốt. Ông xem, Alexandrovich, ông nhìn đội quân của tôi đi, chỉ còn lại lác đác vài người trở về, mà ai nấy đều mang thương tích. Tôi làm chưa đủ tốt."
Đối phương ngẩn người: 'Hả? Ờ... Cậu là Aleksei Konstantinovich Rokossovsky chứ?"
Vương Trung chỉ gật đầu.
Đối phương hoàn toàn không biết nói gì: "Ờ... Vậy là tốt lắm rồi! Dù sao các cậu cũng là đã phá vòng vây, lại còn kiên trì chiến đấu một mình, vậy là tốt lắm rồi!"
Vương Trung chỉ gật đầu, cứ thế dẫn quân đi qua trước mặt "người quen".
Borokino nhìn Rokossovsky, lại nhìn vị linh mục quân đoàn.
Vị linh mục nói: "Trông anh ta có vẻ rất tự trách, cảm thấy mình đánh chưa tốt. Hóa ra Bá tước Rokossovsky là người như vậy...'
Borokino sờ sờ cằm: "Không đúng, chắc chắn là có gì đó sai sai." Lúc này, Tham mưu trưởng từ trong hầm chỉ huy chui ra, nhắc nhở: "Chúng ta nên báo cáo việc đội quân của Bá tước Rokossovsky đi qua khu vực phòng thủ của chúng ta."
"À ừ, báo cáo ngay. Tôi phải gọi điện thoại."
Đội quân của Vương Trung vừa đến ngoại 6 Bogdanovka thì một chiếc xe Jeep chạy đến chặn đầu.
Trên xe nhảy xuống một Thiếu tá đeo băng tay tham mưu, lớn tiếng hỏi: "Các anh là Trung đoàn Amur số 3 phải không?"
Yegorov bước lên: "Vâng, có chuyện gì vậy?”
Vị Thiếu tá gật đầu: "Công tước Vostrom ra lệnh bố trí chỗ ở và cung cấp lương thực, thuốc men cho các anh, nhà đã dọn dẹp xong rồi, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi."
Những người lính vừa rồi còn đang cố gắng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, lập tức reo hò vui mừng.
Hai mươi phút sau, tất cả binh sĩ và thương binh dưới quyền Vương Trung đều được bố trí vào một ngôi trường, bệnh viện dã chiến cũng được dựng lên.
Trên sân thể dục của trường học bày biện rất nhiều bàn ghế dài, trông như một nhà ăn.
Những người lính mệt lả vừa nghe thấy mệnh lệnh giải tán là lập tức chạy đến ngồi xuống bàn.
Bên cạnh nhà ăn là "phòng bếp", được xây bằng đá đơn giản, đặt những chiếc nồi quân dụng cỡ lớn, một đội nấu ăn dã chiến gồm các cô gái trẻ của Bogdanovka đang bận rộn nấu nướng.
Các cô gái quấn khăn trùm đầu in hoa, xắn tay áo, hăng say làm việc bên cạnh những chiếc nồi lớn.
Nhìn thấy các cô gái, tinh thân của những người lính mệt mỏi như được tiếp thêm sức lực, không ít người huýt sáo và gõ bát.
Nhưng các cô gái vẫn mải mê nấu nướng, ngoài mỉm cười ra thì chẳng buồn để ý đến họ.
Vương Trung đứng bên cạnh nhìn bọn họ, thâm nghĩ các cậu đổi gu nhanh thật đấy, tối qua còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất mát đồng đội, sáng nay đã bắt đầu tán tỉnh các cô gái rồi.
Nhưng, cũng có thể là vì đã chứng kiến sự tàn khốc của chiến trường, biết đâu lần sau sẽ bỏ mạng ở đó, nên mới tranh thủ tán tỉnh các cô gái.
Ai mà biết được.
Vương Trung không định trách móc những người lính may mắn sống sót, anh chỉ đứng bên cạnh nhìn họ với ánh mắt trìu mến.
Khoan đã, nói đến Lyudmila, hình như cô ấy và gã mà mình nhập vào có thể gọi nhau bằng biệt danh, chẳng lẽ cô ấy là vị hôn thê của mình?
Sau khi xuyên không được nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Vương Trung nghĩ đến khả năng này.
Phải hỏi cho rõ mới được.
Đúng lúc Vương Trung quay đầu tìm Lyudmila thì một chiếc xe .Jeep chạy vào trường học, dừng lại bên cạnh chiếc xe của vị Thiếu tá tham mưu đã sắp xếp chỗ ở cho họ.
Từ trên xe bước xuống hai người đàn ông lực lưỡng mặc quân phục giáo hội, trên mũ có viền xanh.
Một người lính cấp bậc Hạ sĩ trong nhà ăn nhìn thấy chiếc mũ viền xanh trước tiên, lập tức huých vào người đồng đội đang huyt sáo trêu ghẹo các cô gái, ra hiệu im lặng.
Người lính huýt sáo khó chịu quay đầu lại, vừa nhìn thấy chiếc mũ viền xanh lập tức ngồi ngay ngắn, mặt mày tái mét như gặp ma.
Những người khác tò mò quay lại nhìn, kết quả là lập tức im bặt, còn dùng tay ra hiệu cho những người vẫn đang chú ý đến các cô gái.
Cả nhà ăn bỗng chốc im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai thẩm phán của Tòa án dị giáo.
Hai người đi thẳng đến trước mặt Vương Trung, giơ tay chào theo nghi thức quân đội: "Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky?"
Vương Trung đáp lễ: "Là tôi. Hai vị có việc gì?"
"Chúng tôi nhận được báo cáo rằng ngài đã hy sinh."
"Vậy thì tôi có thể chỉ cho hai vị con đường trở về từ địa ngục." Vương Trung bình tĩnh đáp.
Những chiến trường mà Vương Trung đã trải qua, nói là địa ngục cũng không ngoa, anh thực sự đã trở về từ địa ngục.
Tất nhiên, anh thực sự đã chết.
Aleksei Konstantinovich Rokossovsky bây giờ đã thực sự lột xác, trở thành một con người khác.
Có một thoáng, Vương Trung nghĩ, chẳng lẽ Tòa án dị giáo đã nhận ra điều gì đó, coi mình là chiến binh của quỷ dữ hay gì đó tương tự?
Dù sao thì ở thế giới này, Chúa cũng dẫn đường cho mũi tên, vậy thì có quỷ dữ cũng chẳng có gì lạ, phải không?
Vị thẩm phán có thêm một ngôi sao trên vai lên tiếng: "Chúng tôi nhận được thông tin ngài vẫn còn sống từ Sergei Nikolayevich Romanov, được biết về việc chỉ huy của ngài trước khi đến Cao điểm Peniye.
Phản ứng đầu tiên của Vương Trung là: "Ai cơ?"
Sau đó, anh nhớ ra, Sergei Nikolayevich Romanov chính là "người tình của nữ Công tước" đã đổi quân cho mình.
Trước ngọn đồi phía tây Cao điểm Peniye, Đại úy Rubakov vì quá căng thẳng đã nhầm Vương Trung là quân Prosen nên đã bắn một phát, lúc đó Sergei bị ngã vỡ đầu, nhất quyết không chịu rời khỏi bệnh viện dã chiến, Vương Trung chỉ đành phải để anh ta lên xe ngựa của dân làng cùng với những người bị thương nặng, đưa về phía sau.
Vương Trung: "Thượng úy Sergei vẫn khỏe chứ?"
Vị thẩm phán lộ vẻ mặt chán ghét: "Khỏe lắm, suốt ngày đòi chúng tôi đưa anh ta về sau, đưa đến St. Petersburg, như thể có nữ Công tước nào đó đang đợi anh ta ở đó."
Vương Trung nhíu mày, chẳng lẽ gã trai bao của nữ Công tước là thật? Nữ Công tước giờ đã thành góa phụ, anh ta-
Anh lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đó.
Kệ người khác làm gì, việc của Vương Trung tôi là nghĩ cách bắn thêm một phát súng vào quân Prosen. Vương Trung: "Tôi không có quan hệ gì với anh ta, tôi hy vọng có thể bổ sung quân số cho đội quân của tôi càng sớm càng tốt, chúng tôi vẫn có thể chiến đấu."
Ngoài quân số, còn phải bổ sung xe tăng và pháo binh, tốt nhất là có T-34I
Nghe thấy lời Vương Trung nói, những người lính dũng cảm của Trung đoàn Amur số 3 đều nhìn sang, ánh mắt sắc bén, kiên định. Tất cả đều mong chờ được đối đầu với quân Prosen một lần nữa.
Vị thẩm phán liếc nhìn mọi người, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Trước đó, chúng tôi cần tìm hiểu về trận chiến gần Cao điểm Peniye, mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến được chứ?"
Lúc này, Yegorov bước đến: "Tìm hiểu về trận chiến hình như không phải là nhiệm vụ của Tòa án dị giáo thì phải? Các người đâu có quản lý quân đội."
"Anh hiểu lầm rồi, Trung tá Ivan Panteleyevich Yegorov. Là Giám mục Quân đoàn muốn tìm hiểu vê trận chiến, chỉ là phái chúng tôi đến tìm người thôi.
"Dù sao thì các Tham mưu lúc này đều đang rất bận rộn, các linh mục và thầy tu cũng vậy, chỉ có chúng tôi là tương đối rảnh rỗi."
Vị thẩm phán cười toe toét, có chút gì đó áy náy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận