- Trang Chủ
- Xuyên không
- Hoả Lực Đường Vòng Cung (Dịch)
- Chương 63: Ngay cả trong địa ngục này, hoa tình yêu vẫn nở rộ
Kết quả của chuyến "xuất kích" lân này là mọi người hân hoan chở pháo về doanh trại.
Thông thường, pháo binh Ant sẽ dùng la kéo pháo, nhưng nhà xưởng không có la, nên họ phải mượn ba chiếc xe tải chở linh kiện và vật tư của nhà máy để chở ba khẩu pháo này về.
Cuối cùng cũng có pháo, những người lính pháo binh hớn hở, đứng trên thùng xe tải đầy tự tin, như thể chỉ cần dựa vào ba khẩu pháo này là có thể đánh đuổi toàn bộ quân xâm lược.
Sau khi xe vào doanh trại, Vương Trung nhảy xuống khỏi xe jeep, gọi ba người lính đang xuống xe: "Nhanh chóng dỡ pháo xuống, còn phải trả xe tải lại cho nhà máy nữal
"Mấy cậu đẩy pháo vào bóng cây kia, chặt cành cây che lại! Đừng để máy bay địch phát hiện!"
Máy bay Prosen mấy ngày nay vẫn luôn oanh tạc Loktev, nhưng chủ yếu tập trung vào kho quân nhu, còn doanh trại trống trơn này thì không được chú ý lắm.
Nhưng hôm nay, doanh trại này đã có hơn một nghìn người, đủ để thu hút sự chú ý của phi công Prosen.
Mệnh lệnh của Vương Trung nhanh chóng được thực hiện, xe tải rời khỏi doanh trại, những người lính pháo binh dùng sức người đẩy pháo vào bóng râm, sau đó cầm dao trèo cây chặt cành.
Cảnh tượng đám thanh niên này trèo cây trông giống như đang nô đùa hơn, tiếng cười nói của họ vang khắp doanh trại, khiến cho những người lính đang huấn luyện tân binh cũng phải chú ý.
Vương Trung bất đắc dĩ quát: "Đừng có đùa nữa! Đã lớn hết cả rồi! Mấy người lính kỳ cựu kia cũng quản lính mới đi chứt"
Những người lính kỳ cựu của Trung đoàn Hậu Amur được thăng chức làm tiểu đội trưởng lập tức nghiêm nghị, bắt đầu quát nạt đám tân binh, tiện thể đá vào mông chúng.
Chẳng mấy chốc, công việc đã hoàn thành, Dmitri chạy đến chào Vương Trung: "Tướng quân, đạn pháo đâu ạ?”
Vương Trung quay sang hỏi Pavlov: "Dan pháo đâu?”
"Tôi đi viết giấy xin cấp phát ngay đây, đừng vội."
Vương Trung: "Nhân tiện xin luôn xe tải hoặc la cũng được."
Khi chiến dịch Barbarossa bắt đầu trên Trái Đất, mức độ cơ giới hóa của cả hai bên đều không cao như mọi người tưởng tượng, một lượng lớn pháo binh của quân đội Liên Xô hoàn toàn dựa vào ngựa để vận chuyển, hậu cần ngoài tàu hỏa, cũng chủ yếu dựa vào ngựa.
Không chỉ hậu cần của quân Đức phần lớn dựa vào ngựa, mà ngoài lực lượng thiết giáp và bộ binh cơ giới, thì rất nhiều đơn vị khác cũng phải di chuyển bằng cách đi bộ hoặc cưỡi ngựa.
Trong toàn bộ Thế chiến thứ hai, quân đội Mỹ là lực lượng duy nhất cơ bản thoát khỏi sự phụ thuộc vào ngựa, được cơ giới hóa hoàn toàn, với vô số xe tải mười bánh và xe jeep Willys, quân đội Mỹ đã trở thành một lực lượng di chuyển hoàn toàn bằng bánh xe.
Quân đội Ant không phải là quân đội Mỹ, số lượng xe tải GAZ rất hạn chế, hơn nữa hiện tại lại đang trong tình trạng bị đánh bại, nên Vương Trung cũng không hy vọng Pavlov có thể tìm đủ xe tải GAZ.
Chỉ cần dùng la kéo tạm cũng được. Đối với yêu cầu của Vương Trung, Pavlov cau mày nói: "Tướng quân chỉ cần động miệng, còn tôi là người phải chạy chân, thôi thì chạy cũng được, nhưng ít nhất anh phải bố trí cho tôi đủ tham mưu chứ”"
Vương Trung nhướng mày, chỉ vào đám học viên trước mặt: "Tìm vài người trong số họ làm tham mưu không được sao?"
"Không được, bọn họ được đào tạo để làm trung úy, chỉ biết xử lý loại giấy tờ mà một trung đội trưởng có thể gặp phải." Pavlov lắc đầu,"Tôi cần những người có trình độ công chức ít nhất là cấp 9, cấp 10 cũng được. Hoặc là những học viên đã hoàn thành khóa đào tạo sĩ quan tham mưu - chưa hoàn thành cũng được, nhưng ít nhất phải được đào tạo bài bản."
Vương Trung: "Vậy sao? Hay là tìm vài người sức khỏe yếu để đào tạo từ đầu?"
"Giờ tôi chạy việc đã muốn chết rồi, anh còn muốn tôi dạy học nữa sao? Hơn nữa lại là dạy những người mới chỉ biết chút ít?" Pavlov phản bác.
Vương Trung cũng cảm thấy có phần đúng.
Nhưng Pavlov lại nói tiếp: "Tuy nhiên, có thể xem xét tìm vài người giỏi vẽ bản đồ, mỗi ngày cập nhật bản đồ, như vậy tôi sẽ không phải tự mình làm việc đó nữa.
"Chỉ cần sao chép các ký hiệu trên bản đồ của Bộ Tư lệnh kho quân nhu thì người mới cũng làm được.'
Vương Trung võ tay: "Vậy được rồi. Vasily, trong số các cậu, ai vẽ bản đồ giỏi?"
Vasily chỉ vào Đại đội 3 của trường pháo binh: "Họ phải học vẽ bản đồ quân sự, sau này có thể sẽ chỉ huy tổ quan sát pháo binh, còn chúng tôi chỉ biết báo tọa độ trên bản đồ thôi."
Vương Trung gật đầu, quay sang nói với Dmitri: "Tìm hai tình nguyện viên đến Bộ Tư lệnh vẽ bản đồ. Ba khẩu pháo cũng không cần nhiều người các cậu như vậy."
"Vâng!"
Dmitri vừa đi, tiếng động cơ vang lên từ phía cổng, Vương Trung vừa quay đầu lại, liền thấy một đoàn xe tải GAZ nối đuôi nhau tiến vào doanh trại.
Vương Trung lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy? Tư lệnh kho quân nhu bị điên rồi sao? Trước giờ tiếp tế lúc nào cũng keo kiệt..."
Sau đó, anh thấy Popov ngồi trên chiếc xe dẫn đầu, nhiệm vụ của anh ta là đến ga tàu để nhận chuyến tàu tiếp tế cho Tập đoàn quân Rokossovsky.
Có vẻ như số hàng trên xe tải là vật tư tiếp tế cho Tập đoàn quân, nhưng xe tải lấy ở đâu ra vậy?
Chiếc xe chở Popov chạy thẳng đến trước mặt Vương Trung mới dừng lại.
Giáo chủ mở cửa xe, nhảy xuống, nháy mắt với viên thiếu tướng đang ngơ ngác: "Cậu có gì muốn hỏi không, Aleksei Konstantinovich?”
Vương Trung: "Có, xe tải lấy đâu ra vậy? Mượn của Bộ Tư lệnh kho quân nhu sao? Tôi có thể giữ xe lại không?”
"Yên tâm, số xe tải này là của chúng ta." Popov quay đầu hét lớn với đoàn xe: "Nhanh chóng dỡ hàng, vũ khí chất đống bên cạnh, đạn dược chuyển vào kho. Những người đang loay hoay với pháo kia cũng mau đến giúp một tay - pháo?"
Lúc này Popov mới phát hiện ra những thứ được che đậy dưới tán cây là pháo, vội hỏi: "Lấy đâu ra pháo vậy? Đừng nói là cướp của đơn vị bạn nhé? Tôi không bao che cho hành vi vi phạm kỷ luật đâu!" Vương Trung: "Yên tâm, đây là do các kỹ sư của xưởng sửa chữa ô tô dùng pháo hỏng lắp ráp lại. Tuyệt đối không vi phạm kỷ luật!"
Popov nhướng mày: "Nếu là trước đây, tôi nhất định không tin. Nhưng bây giờ, tôi tạm thời tin tưởng Bạch Mã tướng quân ở Cao điểm Peniye một lần."
'Sao anh cũng gọi cái biệt danh đó vậy!"
Popov nhún vai: "Ai ở ga tàu cũng gọi như vậy, họ còn biết chúng ta là quân của Bạch Mã tướng quân. Trận sau cậu đừng phụ lòng mong đợi của mọi người đấy."
Nói xong, ông ta quay sang nói với các binh sĩ: "Nhanh chóng dỡ hàng, tranh thủ thời gian, nếu không máy bay địch oanh tạc thì tiêu! Vất vả lắm mới xin được số đạn dược này, nổ mất thì tiếc lắm!"
Thực ra các binh sĩ đã và đang dỡ hàng, Popov chỉ là giục mọi người làm việc nhanh hơn một chút.
Giáo chủ quay lại, lấy từ trong cặp ra một xấp giấy tờ dày cộp đưa cho Pavlov: "Đây là danh sách."
Pavlov thở dài, quay đầu nói với lái xe: "Gọi kế toán đến đây!"
Vương Trung hỏi: "Số xe tải GAZ này được chuyển đến cùng chuyến tàu sao?"
"Đúng vậy, trên xe chở đầy vật tư, được cố định trực tiếp trên tàu, có vẻ như Thái tử đã dặn dò kỹ lưỡng Bộ Hậu cần Đế quốc." Popov chống nạnh, nhìn mọi người đang hối hả làm việc,'Chỉ riêng súng trường Tokarev đã được cấp cho chúng ta ba nghìn khẩu, chúng ta không dùng hết. Ngoài ra còn có rất nhiều súng máy hạng nặng và súng chống tăng."
Vương Trung: "Vậy chúng ta có thể dùng số vũ khí dư thừa để đổi lấy những thứ khác với kho quân nhu không?”
"Hình như không có quy định nào như vậy." Popov có vẻ không chắc chắn lắm, bèn nhìn sang Pavlov.
Pavlov đưa danh sách cho viên kế toán vừa chạy đến: "Đi kiểm kê số lượng theo danh sách."
Sau khi chuyển vẻ mặt u sầu cho viên kế toán, Pavlov thản nhiên trả lời: "Đúng là không có quy định nào như vậy. Nhưng tôi nghĩ Bộ Tư lệnh kho quân nhu sẽ không quan tâm đến việc thu hồi súng trường Tokarev đâu. Tôi đề nghị là dùng số súng đó để đổi lấy những thứ chúng ta cần từ các đơn vị bạn."
Vừa dứt lời, một người lính trong số những học viên đang dỡ hàng bỗng hét lên: "Nhìn kìa, áo choàng! Áo choàng của Cận vệ quân!"
Người lính đó cam lấy một chiếc áo choàng, khoác lên vai, đứng trên thùng xe tải tạo dáng.
Những người khác cũng xúm lại, ai cũng muốn thử áo choàng.
Popov quát: "Đừng có tự tiện động vào! Đợi quản lý cấp phát! Ai tự ý lấy sẽ bị kỷ luật!"
Người lính lúc nấy đành tiếc nuối đặt chiếc áo choàng xuống.
Vương Trung nghe thấy có người nói: "Alyosha, đợi đến khi nào nhận được áo choàng rồi hãy đi tặng hoa."
Biệt danh của Vương Trung cũng là Alyosha, nên phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ rằng người ta đang gọi mình, nhưng sau đó nhận ra không phải.
Người Nga trùng tên rất nhiều,Aleksei" nhiều vô số kể, Vương Trung thậm chí còn nghi ngờ, những người Nga không quen biết nhau thường gọi nhau bằng cách ghép tên với tên cha, chính là để tránh nhầm lẫn.
Rõ ràng 'Alyosha' này là đang gọi một người lính tên là "Aleksei Vương Trung dựa vào góc nhìn từ trên cao, nhanh chóng tìm thấy 'Alyosha' này: Aleksei Barfinowicz.
Vương Trung bèn lên tiếng hỏi: “Aleksei Barfinowicz! Cậu muốn tặng hoa cho ai vậy?"
Cả những học viên đi nhận pháo và những học viên đi đón tiếp tế đều dừng lại, ngạc nhiên nhìn Vương Trung.
Aleksei Barfinowicz mừng rỡ nói: "Ngài nhớ tên tôi sao?”
Vương Trung gật đầu: "Đừng có lúc nào cũng ngạc nhiên như vậy. Tôi đã nói là sẽ ghi nhớ tên của tất cả mọi người. Chỉ cần tôi còn sống, các cậu sẽ không trở thành anh hùng vô danh. Aleksei, cậu muốn tặng hoa cho ai vậy?”
Một người lính lanh mồm lanh miệng nhanh chóng nói: "Là Natalia của đội giặt là, thưa tướng quân!"
Vương Trung: "Vậy tôi chúc cậu thành công. Bên ngoài bức tường phía tây doanh trại có một bãi cỏ, hoa baby ở đó đang nở rộ rất đẹp."
Thực ra là do Lyudmila phát hiện ra, cô đã lập tức báo cho Vương Trung, còn tết cho anh một vòng hoa.
Aleksei Barfinowicz mừng rỡ: "Thật sao, thưa tướng quân?”
"Thật đấy. Cậu có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi sau bữa tối để đi hái, sau đó tặng cho cô gái cậu thích lúc hoàng hôn buông xuống." Vương Trung đề nghị.
Popov nói: "Quả nhiên là tình thánh St. Petersburg, rành rẽ ghê."
Vương Trung nhún vai, thực ra anh chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng anh đã đọc hai trăm bộ truyện tranh tình yêu!
Hai trăm bộ chứ không phải hai trăm quyển!
Popov: "Thôi nào! Đừng làm loạn nữa! Tiếp tục làm việc đi!"
Chờ đám binh sĩ ổn định lại việc khuân vác đạn pháo, Popov mới quay sang Vương Trung: "Thực ra, còn một tin tốt nữa."
Vương Trung: "Ồ?"
"Điện hạ Thái tử định điều những đội hình chuyên duyệt binh ở kinh đô tới. Toàn bộ đều là lính của Cục Lễ nghi Hoàng gia, Thái tử có thể trực tiếp điều động."
Pavlov nghe xong liền nhíu mày: "Ý anh là, đội nghi lễ được trang bị T352? Cái thứ đồ chơi đó ngoài làm xe bus du lịch cho Hoàng gia thì còn giá trị gì? Giáp chỗ dày nhất cũng chỉ 30mm! Chỗ mỏng nhất chỉ 10mml"
Vương Trung: "Anh rõ những chuyện này lắm nhỉ?"
Pavlov sa sâm mặt: "Lúc Chiến tranh Mùa Đông tôi đã thấy qua cái thứ này rồi, cực kỳ tệ hại. Kẻ nào ra lệnh cho nó lên chiến trường đáng ra phải bị xử bắn."
Popov: "Nhưng anh không thể phủ nhận trông nó rất oai phong lẫm liệt, rất thích hợp để duyệt binh."
Vương Trung nhớ lại một chút, đúng là như vậy.
Mẹ kiếp, trước khi trang bị T-34 cho mình, chẳng lẽ phải cho mình thử hết đống trang bị kỳ quặc của Liên Xô hay saol
Vừa dứt lời, còi báo động phòng không vang lên. Vương Trung hét lớn: "Đừng khiêng nữa, rời khỏi xe tải, tránh xa đạn dược, tìm chỗ an nấp!"
Chỉ là báo động phòng không thôi, máy bay địch còn một lúc nữa mới tới, đủ thời gian tìm chỗ nấp.
Vương Trung, Pavlov và Popov nhanh chóng chui vào một ụ súng gần đó, ngẩng đầu nhìn trời.
Bên phía trạm tiếp tế vang lên tiếng nổ và tiếng súng phòng không.
Pavlov thở phào nhẹ nhõm: "Lại là đánh bom trạm tiếp tế."
Vừa dứt lời, tiếng động cơ từ hướng trạm tiếp tế nhanh chóng áp sát, sau đó hai chiếc Stuka vừa thả bom xong xuất hiện.
Chúng phát hiện ra đoàn xe GAZ chưa kịp ngụy trang đang đỗ trong doanh trại, bèn tiện tay bắn một loạt.
Một chiếc GAZ ở giữa đội hình lập tức phát nổ bốc cháy, còn nhiều chiếc khác bốc lửa ngùn ngụt.
Tiếng động cơ của địch dần dần xa khuất.
Vương Trung quan sát từ góc nhìn của mình xác nhận máy bay địch đã bỏ đi mới chui ra khỏi ụ súng, nhìn mấy chiếc xe tải đang cháy: "Mẹ kiếp, lại thêm việc cho mấy ông thợ sửa chữa rồi. Có ai bị thương không? Ai chết thì tự lên tiếng!"
Câu nói đùa của Vương Trung lập tức khiến đám thanh niên cười 6.
Bầu không khí căng thẳng do máy bay địch tấn công cũng vì thế mà dịu đi.
"Đừng cười nữa!" Popov giận dữ nói: 'Lấy bình cứu hỏa ra! Các cậu là học viên pháo binh, chắc chắn đã học cách dập lửa rồi! Nhanh dập lửa đi! Đừng để cháy lan sang xe khác!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận