Mười phút sau vụ không kích.
Đám cháy cuối cùng đã được dập tắt dưới sự nỗ lực của Đại đội 3 và Đại đội 1 tới hỗ trợ.
Khi ngọn lửa biến mất, đám thanh niên reo hò như vừa đánh thắng một trận lớn.
Popov hét: "Đừng vội mừng! Mau kiểm tra xem trên những chiếc xe bị cháy có bộ phận nào còn dùng được không! Kiểm tra cả những chiếc bị bắn nữa, cái nào hỏng thì sửa chữa, cái nào không hỏng thì lái đến xưởng cho mấy ông thợ kiểm tra lại lần nữa."
Tiếng reo hò của đám binh sĩ nhỏ dân, Vương Trung khẽ nói: "Cho họ vui một chút cũng có sao đâu?"
"Tôi cho rằng như vậy không có lợi về lâu dài." Popov đáp, đồng thời thể hiện thái độ không khoan nhượng: "Đây là công việc của tôi."
Vương Trung lắc đầu ngao ngán.
Nhưng quân đội quả thật cần phải duy trì kỷ luật nghiêm minh, Popov không làm gì sai, hắn cũng chẳng nói gì thêm.
Popov ra lệnh mới: "Các tiểu đội trưởng điểm danh, xem có ai bị thương hay hy sinh không."
Thực ra Vương Trung đã dùng góc nhìn của mình xác định không có thương vong, nhưng lúc này hắn vẫn giả vờ như không biết, nhìn đám lão binh tiểu đội trưởng đang điểm danh.
Lúc này một chiếc xe ngựa xuất hiện ở cổng doanh trại.
Lính gác định chặn lại, nhưng sau khi nhìn rõ người lái xe liền quyết định mở cổng.
Yegorov cầm roi da, đánh một con ngựa già kéo một chiếc xe ngựa hai bánh vào doanh trại.
Vương Trung: "Ông còn có tài nghệ này nữa cơ à?"
Yegorov thở dài một hơi, dừng xe ngựa, nhảy xuống đưa roi da cho lính gác, nghiêm nghị nhìn Vương Trung: "Tôi là nông dân, nông dân nào mà chẳng biết đánh xe ngựa."
Lúc này mấy người dân trên xe ngựa bước xuống, nhìn thấy quân hàm của Vương Trung liền rụt rè, đứng đó có chút dè dặt.
Yegorov: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là những người tình nguyện giúp đỡ chúng ta, đây là Androvich, là thợ may, đây là Pierre, là đầu bếp, còn đây là Nikolai, là thợ đóng giày."
Vương Trung nhíu mày: "Ông muốn những người này làm gì?"
Yegorov nghiêm túc nói: "Thợ may và thợ đóng giày rất quan trọng! Nếu không đến mùa bùn lầy, đám lính sẽ bệnh hết đấy! Cậu có phải người Ant không vậy?"
À thì, không phải.
Nhưng Vương Trung chỉ có thể giả vờ ra vẻ công tử bột không biết gì.
Để chuyển chủ đề, hắn hỏi: "Thế còn đầu bếp? Chúng tôi đã có đội nấu ăn dã chiến rồi."
"Vâng, nhưng ngày nào cũng súp khoai tây cà rốt với bánh mì khô. Không phải tôi chê các cô nấu ăn dở, nhưng chúng ta cần phải cải thiện bữa ăn!" Yegorov nói rồi quay sang đầu bếp: "Anh giỏi làm món gì?"
Pierre đẩy kính: "Món truyên thống Carolin. Tôi từng là bếp trưởng cho Bá tước Boye."
Vương Trung cau mày: "Vậy nghĩa là, anh không phải tên Peter mà bị gọi thành Pierre, anh vốn dĩ tên là Pierre?"
Vì có một thời gian cả châu Âu đều chuộng văn hóa Pháp, nên người Nga đôi khi đổi cách phát âm tên của mình sang "giọng Pháp". Ví dụ như Pierre, một trong những nhân vật chính của “Chiến tranh và Hòa bình", thực ra tên là Peter, nhưng đọc theo tiếng Pháp nghe có vẻ "thời thượng" hơn.
Vương Trung ban đầu cứ tưởng đầu bếp này cũng vậy.
Pierre chỉnh lại quần áo: "Tôi vốn dĩ tên là Pierre, là người Carolin, chạy nạn đến đây sau khi Carolin thất thủ."
Vương Trung: 'À... ra vậy..."
Popov trêu chọc: "Vừa hay Aleksei Konstantinovich rất thích đồ ăn Pháp, anh làm đầu bếp riêng cho tướng quân đi."
Mình còn có thiết lập này nữa cơ à?
Vương Trung lắc đầu: "Cũng tốt, anh là đầu bếp chắc quản lý nguyên liệu rất giỏi nhỉ?"
"Vâng. Tôi từng là bếp trưởng mà. Mọi việc trong bếp đều do tôi quản lý." Pierre ngẩng cao đầu đầy tự hào.
Vương Trung: "Được, vậy anh đi quản lý số thực phẩm dự trữ, quân đội hết lương thực tôi sẽ tìm anh!"
Ngày 4 tháng 7 năm 914 lịch Julian, Vương Trung vừa mặc quân phục xong thì Popov xông vào phòng ngủ: "Aleksei Konstantinovich, tôi tìm được lính thông tin rồi!"
Vương Trung: "Thật sao? Vậy là từ nay về sau người vẽ bản đồ không cần phải chạy sang Bộ tư lệnh sao chép nữa?"
Thông thường, tình hình chiến sự được phát qua sóng radio từ Bộ tư lệnh Tập đoàn quân của Agasukoy, chỉ cần có khả năng giải mã, ai cũng có thể nghe được và cập nhật tình hình chiến tuyến lên bản đồ của mình.
Chiến đoàn Rokossovsky hiện tại không có đại đội thông tin vô tuyến riêng, nên mỗi ngày đều phải cử người chạy sang Bộ tư lệnh trạm tiếp tế sao chép lại bản đồ mới nhất.
Công việc này đến hôm qua vẫn do Pavlov tự mình làm, hôm nay cuối cùng cũng có thể giao cho hai cậu học viên pháo binh rồi.
Nếu có đại đội vô tuyến của riêng mình, sẽ không cần phải lãng phí thời gian chạy sang Bộ tư lệnh trạm tiếp tế nữa.
Tất nhiên, quan trọng hơn là, có đại đội thông tin là có thể trực tiếp nhận lệnh. Hiện tại, cấp trên muốn hạ lệnh cho Chiến đoàn Rokossovsky còn phải thông qua Bộ tư lệnh trạm tiếp tế.
Tuy nhiên, Vương Trung luôn có cảm giác, cấp trên có thể cố tình để chiến đoàn của mình ngồi chơi xơi nước ở đây.
Bởi vì hiện tại, báo cáo chiến trường của Đại bản doanh đã rêu rao là sắp phản công rồi.
Hôm qua, sau khi biết mình đã trở thành người nổi tiếng, Vương Trung đã cố ý tìm báo của mấy ngày hôm nay để đọc - trước đây không đọc vì để một thanh niên Trái Đất thế kỷ 21 xuyên không đến đọc báo thì quả thật hơi khó khăn.
Chỉ đọc báo thôi, thì hiện tại mặt trận đang rất khả quan, Đế quốc Prosen dưới sự kháng cự quyết liệt của quân đội Ant đã chịu tổn thất nặng nề, cục diện chiến tranh sẽ sớm được xoay chuyển.
Cái kiểu "tiêu diệt 100 triệu quân địch rồi rút lui chiến lược" này đúng là rất quen thuộc.
Vương Trung có một dự cảm chẳng lành.
Hắn chỉ có thể để cho quân đội của mình chuẩn bị sẵn sàng nhất có thể.
"Đi thôi." Vương Trung khoác áo choàng của Cận vệ quân lên."Đi xem sao. Bọn họ đâu rồi?"
Popov: "Họ đang ở tòa nhà cạnh Bộ tư lệnh. Tôi dẫn anh đi."
Hai phút sau, Vương Trung cau mày nhìn tiểu đội lính mặc áo choàng xanh đang đứng xếp hàng trước mặt.
"Không phải anh nói lính thông tin sao?" Hắn hỏi Popov: "Sao lại là đội quân cảnh?"
Popov: "Anh hiểu lầm rồi, Aleksei Konstantinovich, họ là đội phản gián của Tòa án dị giáo địa phương, chuyên dùng xe định vị vô tuyến để truy tìm đài phát thanh của gián điệp.
"Tất cả bọn họ đều được đào tạo bài bản về điện báo và giải mã. Điều tuyệt vời nhất là, bản thân họ đã là thẩm phán, nên khi giải mã không cần thẩm phán mang súng đứng giám sát bên cạnh. Thượng úy, giới thiệu với thiếu tướng một chút đi."
Viên Thượng úy chỉ huy tiểu đội bước lên một bước: "Chúng tôi đã nhận được đài và sổ mật mã, đang tiến hành giải mã báo cáo tình hình chiến sự hôm nay trước khi ngài đến!"
Vương Trung: "Thế còn công tác phản gián?"
Thượng úy: "Những kẻ tình nghi là gián điệp ở địa phương đều đã bị xử bắn, không cần phải định vị vô tuyến nữa."
Hiệu quả thật cao, quả nhiên không hổ danh là Tòa án dị giáo đội mũ xanh!
Popov đứng bên cạnh nói: "Dù sao họ cũng đang rảnh rỗi, nên tôi mượn tạm luôn, đỡ phải chờ cấp trên điều động lính thông tin cho nhanh."
Lúc này Pavlov bước ra khỏi Bộ tư lệnh, nhìn thấy đám người mặc áo choàng xanh liền nhíu mày: "Mấy cậu thật sự mượn được đội trinh sát điện tử của Tòa án dị giáo đấy à! Cậu có biết tôi phải viết bao nhiêu báo cáo vì chuyện này không hả PopovI"
Vương Trung nghiêm túc nói: "Tôi biết anh làm được mà, Pavlov, anh là một quân nhân chuyên nghiệp đầy vinh dự, một thư ký xuất sắc!"
"Bớt nịnh hót tôi đi, cậu nhìn quang thâm mắt của tôi này, cậu thì ngủ ngon lành, còn tôi!"
Quầng thâm mắt của Pavlov quả thực rất rõ ràng, có thể thấy Tham mưu trưởng đã vất vả đến nhường nào.
Vương Trung quyết định chuồn le, không nghe Pavlov than thở nữa: "Đức cha! Chúng ta có nên đi đón đội nghi lễ được bổ sung hôm nay không?”
Hôm qua Thái tử có nói, sẽ điều động đội hình nghi lễ của Cục Lễ nghi Hoàng gia cho Vương Trung, có thể là loại xe tăng hạng nặng nhiều tháp pháo T-35 chỉ được cái mã.
Hiện tại Vương Trung nghĩ, bất kể có dùng được hay không, cứ nhận lấy đã.
T-35 giáp mỏng, vậy thì đào hố chôn thân xe xuống đất làm hỏa điểm cố định, trên xe có một khẩu pháo 76mm, một khẩu 45mm, đâu phải để trưng cho đẹp. Chưa kể còn có cả súng máy!
Chỉ cần sử dụng đúng cách, vẫn có thể tiêu diệt quân Prosen.
Popov nhìn đồng hồ, gật đầu: "Ừ, nếu tàu không đến muộn thì cũng sắp đến giờ rồi."
Tuy nhiên, do máy bay địch đánh bom, tàu thường xuyên đến muộn.
Nhưng Vương Trung lại thật sự không có việc gì khác để làm, hiện tại những việc có thể làm đều thuộc về hậu cần, chẳng dùng được đến khả năng đặc biệt của hắn.
Hắn cũng không biết xử lý công văn của quân đội Ant như thế nào, nguyên chủ vốn dốt đặc cán mai cái này, các môn liên quan đều được điểm 0, có thể tốt nghiệp là nhờ quan hệ tốt với Thái tử.
Vương Trung là người Trung Quốc, dựa vào chút ít kỹ năng ngôn ngữ còn sót lại của nguyên chủ để giao tiếp đã là tốt lắm rồi, viết lách thì sai ngữ pháp tùm lum, trước đó Lyudmila bảo hắn viết thư ve nhà, hắn loay hoay mãi mới viết được một trang giấy, bị Lyudmila vạch ra 17 lỗi sai.
Từ đó về sau, Vương Trung kiên quyết đóng vai "mù chữ" cho xong.
Tóm lại, không muốn làm, cũng chẳng biết làm công việc văn thư, Vương Trung quyết định chuồn đi, đến ga tàu chờ đội nghi lễ.
"Tôi ra ga tàu chờ, mọi người cứ làm việc đi! Grigory! Lấy xe đến đây!"
Vương Trung vừa gọi vừa đi về phía xe.
Popov: "Tôi cũng đi."
Pavlov: "Anh đi làm gì? Ở lại giúp tôi xử lý công văn! Anh là cha xứ, có một đống văn bản cần anh ký tên đóng dấu đấy!"
Popov: "Điện hạ Thái tử dặn tôi phải đảm bảo Chiến đoàn Rokossovsky tiếp nhận được số vật tư này, tôi đang làm theo lời dặn của cậu ấy."
Vương Trung: 'Không cần, tôi tự mình tiếp nhận được, anh ở lại giúp Pavlov xử lý công văn đi."
Popov nhìn Vương Trung với vẻ mặt đầy oán giận.
Có vẻ như anh ta cũng không thích làm công việc giấy tờ.
Hai người đang trừng mắt nhìn nhau thì pháo thủ Dmitri dẫn theo một học viên chạy tới: "Tướng quân! Ngài mau xem đạn pháo mà trạm tiếp tế gửi cho chúng ta này!"
Vương Trung đã gác một chân lên bệ lên xuống của xe .Jeep, nghe thấy vậy liền tò mò nhìn sang, thấy Dmitri và cậu học viên kia đang khiêng một thùng gỗ, bên ngoài viết bằng sơn "an pháo 76mm'.
Vương Trung: “Sao vậy?”
Khẩu pháo 76mm là bảo bối duy nhất trong tay hắn lúc này, nếu T-35 không đáng tin cậy, việc chống tăng sẽ hoàn toàn dựa vào nó.
Dmitri mở nắp thùng gỗ ra, bên trong là những "quả đạn" xếp ngay ngắn: "Là những quả đạn này này!"
Anh ta lấy ra một "quả đạn" đưa cho Vương Trung xem.
"Là dưa chuột muối đóng hộp!"
Vương Trung đưa tay lên ôm trán.
Trong các loại hồi ký, hắn đã đọc được rất nhiều giai thoại về việc tiếp tế sai đồ, nhưng thường là sai cỡ nòng, còn sai chủng loại thế này thì đúng là hiếm thấy. Vấn đề là bên ngoài thùng còn ghi rõ ràng là đạn pháo.
Vương Trung: "Cậu đi tìm Tham mưu trưởng đi!"
Pavlov: "Lại tìm tôi? Được rồi, chuyện này đúng là phải tìm tôi... Đưa tôi xem phiếu xuất kho!"
Nhân lúc này, Vương Trung đã lên xe .Jeep, vỗ vai Grigory: "Đi nhanh"
Đến nhà ga, Vương Trung bị mùi máu tanh xộc vào mũi đến nhăn mặt.
Hắn chặn một chiếc cáng cứu thương lại, hỏi người lính bị thương có vẻ còn minh mẫn: "Tình hình tiền tuyến thế nào rồi?"
Người lính bị thương vừa mở mắt ra nhìn thấy quân phục và quân hàm của Vương Trung, theo phản xạ định giơ tay chào, nhưng bị Vương Trung ấn xuống: "Không cần đa lễ. Tình hình tiên tuyến thế nào rồi?"
"Rất tệ, tôi thuộc lực lượng dự bị, hôm qua đã được đưa lên chiến trường. Quân địch sắp hợp vây rồi, tôi đoán chắc ngày mai tàu sẽ không ra khỏi đây được nữa."
Vương Trung cau mày.
Hắn quay sang Popov: "Xem ra chúng ta phải gấp rút chuẩn bị chiến đấu thôi. Tôi nghĩ hôm nay có thể bắt đầu cho xây dựng công sự phòng ngự được rồi."
Popov: “Anh đã chọn được vị trí chưa?"
"Chọn rồi." Vương Trung gật đầu, mấy ngày nay rảnh rỗi là hắn lại xem bản đồ, sớm đã thuộc lòng địa hình của cả Loktev.
Hắn nói tiếp: "Điểm tựa phòng ngự của chúng ta nên đặt ở nhà máy phân bón phía Tây Nam, nhà xưởng được xây dựng bằng bê tông cốt thép rất kiên cố, có một số điểm cao rất thích hợp làm đài quan sát.
"Nếu có pháo binh, sau khi thiết lập đài quan sát ở đó, chúng ta có thể khống chế toàn bộ khu vực Tây Nam thành phố.
"Tường rào của nhà máy phân bón là loại hai lớp gạch đỏ, có thể đục lỗ châu mai để đặt pháo chống tăng, sau khi bị lộ vị trí có thể lợi dụng tường rào để nhanh chóng di chuyển.
"Nếu có xe tăng, hai bên đường cao tốc phía Tây Nam có một số cánh rừng, chúng ta có thể phục kích quân địch ở đó."
Popov nhìn Vương Trung nói vanh vách như sách: "Anh... nắm rõ những thứ này từ khi nào vậy?”
Vương Trung: "Trước khi anh đến, tôi cưỡi Bucephalus đi dạo quanh đây, quan sát thấy cả rồi."
Chắc là lúc đi dạo đã dùng góc nhìn của mình để quan sát.
Popov: "Nhưng anh chắc chắn muốn dùng T-35 để phục kích sao? Cái thứ đồ chơi đó chỉ cần đường hơi gập ghềnh một chút là bò với tốc độ 10 km/giờ, còn chậm hơn cả đi bộ."
Vương Trung cũng nhíu mày: "Ý tôi là nếu có xe tăng tốt. Cho dù là BT-7 tôi cũng mang ra phục kích rồi."
Lúc này, từ xa vang lên tiếng còi tàu.
Ông lão trực phòng điều độ bước ra, chỉ mới mấy ngày mà trông ông đã già đi rất nhiều: "Này, thiếu tướng, xe của các cậu ở đường ray khác, đi qua cầu vượt kia kìa" Vương Trung phẩy tay chào ông lão, vừa đi vừa nói với Popov: "Ngày đầu tiên chúng ta đến, ông ấy còn dùng kính ngữ, bây giờ... Anh cảm nhận được chưa?”
Popov gật đầu: "Lòng người hoang mang rồi."
Hai người dẫn theo lính cảnh vệ bước qua cầu vượt, đi sang đường ray bên kia.
Lúc này xe lửa đã bắt đầu vào trạm.
Vương Trung dừng lại, đứng trên cầu vượt nhìn thứ được cố định trên toa tàu phẳng dài ngoằng.
Hắn bỗng nhận ra mình bị Pavlov kia đánh lạc hướng.
Tên kia vừa lên đã khẳng định chắc nịch là xe tăng hạng nặng T-35 "ngôi sao duyệt binh", khiến Vương Trung quên mất Hồng quân Liên Xô trước Thế chiến thứ hai còn một loại vũ khí khác rất được ưa chuộng trong các buổi lễ duyệt binh.
Đó chính là pháo nòng siêu nặng B-4 “Cây búa thep
Vương Trung nhìn tám khẩu pháo nòng siêu nặng B-4 203 mm trên đoàn tàu đang dần dừng lại phía dưới, miệng há hốc không khép lại được.
Mẹ kiếp, bỗng dưng đánh trận giàu to rồi!
Hoàng thái tử! Tuy tôi không biết ông, nhưng ông làm tốt lắm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận