Vương Trung đang mừng như điên, bỗng phát hiện ra một điều: "Chờ đãi! Sao tôi chỉ thấy xe chở đạn mà không thấy xe kéo đâu nhỉ?"
Trông pháo B-4 có vẻ ngoài giống như pháo tự hành, nhưng thực chất nó không có động cơ.
Rõ ràng nó dùng khung gầm máy kéo nhưng lại không thể tự di chuyển, cần phải có một chiếc máy kéo khác kéo đi.
Trên Trái Đất, người ta đã thử nghiệm phiên bản có động cơ của loại pháo này, nhưng sau đó phát hiện nó quá nặng, hai cái xích nhỏ của máy kéo không chịu nổi, dễ bị lún xuống đất, nên cuối cùng đã từ bỏ.
Chẳng lẽ thế giới này lại khác?
Quả thực, xích của những khẩu pháo hạng nặng trong thời không này trông dài hơn so với những chiếc máy kéo trên Trái Đất.
Thế là Vương Trung thử dò hỏi: "Khẩu pháo này... Chẳng lẽ lại dùng xe chở đạn kéo đi sao? Không kéo nổi đâu nhỉ?"
Popov lại ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ: "Aleksei Konstantinovich, lúc duyệt binh anh làm gì vậy?”
Vương Trung nhún vai, đáp trả một cách quang minh chính đại: "Ngắm ngực phụ nữ đẹp, sao nào?"
"Phụt." Vasili đi theo Grigory làm cảnh vệ phì cười, sau đó bị Popov liếc xéo, lập tức đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng.
Popov thu hồi ánh mắt, nói với Vương Trung: "Số pháo này phải tham gia duyệt binh, mà kéo đi thì phải chĩa nòng về phía sau, không đẹp, nên người ta đã lắp động cơ cho nó."
Vương Trung kinh ngạc: "Thêm động cơ vào thì nó nặng bao nhiêu?"
"Hai ba chục tấn gì đó, tôi là giáo sĩ, chỉ tiết thì anh hỏi lính pháo binh ấy. Nói chung là không nhẹ đâu."
Vương Trung: "Vậy nó có thể chạy nhanh bao nhiêu?"
Nếu thứ này chạy được 30 km/giờ trên đường quốc lộ, nói không chừng còn lợi hại hơn cả "ông anh em' của nó trên Trái Đất.
Pháo B-4 của Trái Đất sở dĩ bị lính Đức đặt cho cái tên nghe rất kêu là "Cây búa thép" là có nguyên nhân của nó. Thực ra, pháo nòng 203 mm khá phổ biến ở Mặt trận phía Đông, quân Đức cũng có, nhưng chẳng thấy người Nga đặt cho nó cái biệt danh nào ghê gớm như vậy.
Chủ yếu là quân Đức sử dụng pháo 21 cm của họ như pháo bắn phá, nã vào mục tiêu ở cách đó mười mấy cây số, những người bị nã pháo căn bản không nhìn thấy khẩu pháo bắn ra.
Nhưng Hồng quân Liên Xô thì không như vậy. Pháo nòng siêu nặng B-4 tuy là pháo bắn phá, tâm bắn bắn thẳng lên tới 17 km, nhưng Hồng quân lại thích đẩy nó đến cách lô cốt quân Đức 500 mét rồi khai hỏa.
Họ thậm chí còn đẩy nó vào thành phố để đánh nhau trong đô thị.
Lính Đức có thể nhìn thấy rất rõ thứ này chậm rãi tiến đến, nhắm thẳng vào mình.
Thật là quá khủng khiếp, trúng một phát là chết hoặc bị thương tật. Lâu dần, nó có biệt danh là "Cây búa thép".
Sau này, loại pháo này càng ngày càng nổi tiếng, tốc độ triển khai vào vị trí lại chậm, nên thường thì khi nó vào vị trí thì lính trong lô cốt đã chạy sạch.
Nếu thứ này có thể chạy với tốc độ 30 km/giờ trên đường quốc lộ, e rằng lính trong lô cốt sẽ không kịp chạy mất. Xét cho cùng, phạm vi sát thương của nó thực sự rất lớn.
Popov nhún vai: "Đừng hy vọng nữa. Tốc độ tự hành của nó cũng chỉ ngang với tốc độ diễu binh mà thôi, hệ thống di chuyển của nó được thiết kế chuyên cho duyệt binh."
Vương Trung sững sờ, vì duyệt binh mà bày vẽ ra thứ này, hắn không ngờ tới.
Hắn thở dài, hỏi: "Vậy thứ này có thể dùng xe kéo để cơ động nhanh chóng không?”
Popov: "Tôi chỉ là một Giám mục, anh có thể cân nhắc hỏi binh sĩ của Trung đoàn Pháo binh nhé."
Lúc này, đoàn tàu đã dừng hẳn, Trung đoàn Pháo binh xuống tàu, xếp hàng trên sân ga.
Ấn tượng đầu tiên của Vương Trung về đám lính duyệt binh này là: Nhìn như một lũ lính chì đồ chơi.
Bộ quân phục mà lính duyệt binh mặc khiến người ta có cảm giác như thời đại bị đảo lộn, người mặc bộ đồ này phải đi đánh nhau với Napoleon chứ không phải xuất hiện trên chiến trường hiện đại như thế này.
Vương Trung hỏi Popov: "Tôi có thể ra lệnh cho họ thay quân phục không?"
"Chỉ cân anh kiếm được đủ quân phục như vậy thì được."
"Ừm, nói như vậy..." Vương Trung cười,'Tôi tin Pavlov nhất định kiếm được!"
Lúc này, Vương Trung để ý thấy ở phía Tây Nam, có mấy công nhân đường sắt vẻ mặt căng thẳng đang băng qua đường ray, bắt đầu điều khiển bộ chuyển đường nằm giữa hai đường ray song song.
Trong ấn tượng của anh, từ khi anh dẫn quân đến Loktev, chưa từng thấy công nhân đường sắt nào động vào bộ chuyển đường đó. Trên thực tế, đường ray giữa hai sân ga rất ít khi được sử dụng, chắc là để cho các đoàn tàu tránh nhau khi đông đúc.
Thế nhưng, hiện giờ, đầu máy xe lửa trên tuyến đường sắt gần chiến trường bị tổn thất nặng nề như vậy, vẫn chưa thể hoạt động hết công suất, nên không cần sử dụng đến đường ray tránh tàu.
Vương Trung chăm chú nhìn những người công nhân đó, thấy họ hoàn thành thao tác chuyển đường rồi giơ cao đèn tín hiệu màu xanh lá cây.
Rất nhanh, một đoàn tàu kéo còi hơi, chậm rãi tiến vào ga.
Đoàn tàu này không có toa xe sửa chữa đường sắt và toa xe phòng không, tất cả các toa xe đều được nối với đủ loại toa khác nhau, nào là toa chở quân, toa chở khách thông thường, toa chở hàng, tất cả đều được nối vào với nhau, hơn nữa hoàn toàn không theo thứ tự nào, tạo cho người ta cảm giác là đang vội vàng, nối đại vào cho xong, để khởi hành càng sớm càng tốt.
Vương Trung lẩm bẩm: "Sao tôi lại thấy đoàn tàu này giống như kiểu tranh thủ trước khi bị bao vây thì cho chạy thêm một chuyến vậy?"
Popov: "Tôi cũng có cảm giác đó."
Đoàn tàu chậm rãi dừng lại, chưa dừng hẳn thì lái tàu đã kéo van xả khí của nồi hơi, hơi nước màu trắng lập tức phun ra từ đầu máy, bao trùm cả bánh xe đầu máy.
Một lái tàu nhảy xuống, hét lớn: "Xi lanh hơi của đầu máy bị hỏng rồi, không chạy nhanh được nữal Phải thay đầu máy!"
Vương Trung không quá để ý đến lời lái tàu nói, mà nhìn chằm chằm vào những hành khách trên đoàn tàu.
Toàn là thường dân.
Hơn nữa, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, rất nhiều khuôn mặt non nớt đang áp sát vào cửa sổ toa tàu, nhìn ra bên ngoài.
Trên mặt ai nấy đều không có lấy một nụ cười.
Công nhân đường sắt kéo ống dẫn nước đến, lần lượt cung cấp nước cho từng toa tàu. Vô số bàn tay cầm đủ loại chai lọ, bình nước thò ra từ cửa sổ toa tàu, tranh nhau lấy nước đổ vào nồi hơi.
Vương Trung nhìn thấy một bé gái, cam bình nước, uống một hơi cạn sạch, như thể đã lâu lắm rồi chưa được uống nước.
"Đây là tranh thủ trước khi bị bao vây, đưa càng nhiều phụ nữ và trẻ em ra ngoài càng tốt đây mà." Hắn lẩm bẩm.
Popov: "Giữ vững được nửa tháng... Xem ra là không giữ được nữa rồi."
Vương Trung bỗng giật mình thon lọn: "Bây giờ không phải lúc than thở! Nếu bên đó không giữ được, chúng ta phải hành động thôi!"
Hắn nhoài người ra lan can cầu vượt, hét lớn với đội hình lính duyệt binh bên dưới: "Tôi là Thiếu tướng Rokossovsky đây, đừng xếp hàng nữa, nhanh chóng dỡ pháo xuống, đưa đến bãi tập kết số 3 bên kia! Rồi đến tiểu đoàn phòng không bên cạnh lấy vải nguy trang. Tôi muốn các anh biến bãi tập kết số 3 thành trận địa pháo trước chiều nay!"
Thiếu tá chỉ huy đội lính duyệt binh giơ tay chào: "Tuân lệnh, thưa tướng quân!"
Popov ngạc nhiên nhìn Vương Trung: "Sao anh biết bãi tập kết số 3 thích hợp làm trận địa pháo?"
"Tôi đi khảo sát rồi."
Thực ra là quan sát từ trên cao.
Vương Trung: "Bên cạnh là tiểu đoàn pháo cao xạ bảo vệ nhà ga, cũng có khả năng phòng thủ nhất định trước các cuộc không kích của địch, ngụy trang kỹ càng là có thể trụ được khá lâu. Điều này không quan trọng, đi với tôi đến sở chỉ huy hậu cần!
"Tình hình hiện giờ, đạn dược và vũ khí trang bị tiếp tế cho Bogdanovka chắc chắn không thể chuyển đến được nữa, chúng ta phải trưng dụng số này ngay lập tức!"
Vương Trung vừa nói vừa đi dọc theo cầu vượt để quay trở lại, những người khác vội vàng đi theo.
Ra khỏi nhà ga, Vương Trung lập tức lên xe jeep của Grigory, giục: "Den sở chỉ huy hậu cần!"
Popov vừa lên xe, Grigory đã khởi động máy.
Vasili định lên xe, nhưng lại do dự một chút rồi không lên nữa, quay người chạy như bay về phía doanh trại.
Xe jeep vừa đến sở chỉ huy hậu cần, Vương Trung đã sải bước đi vào trong, kết quả đụng mặt Trung đoàn trưởng Trung đoàn bộ binh đóng giữ Loktev.
Vương Trung chặn hắn lại: "Anh vội vàng đi đâu đấy, Alexandr Alexandrovich?" Nghe thấy tên mình, viên Trung đoàn trưởng hơi sững sờ, vì đây là lần đầu tiên Vương Trung nói chuyện với hắn, giọng nói rất xa lạ. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy quân hàm tướng và chiếc áo choàng của sĩ quan Cận vệ, lập tức đứng nghiêm chào: "Chào ngài!"
Vương Trung hờ hững phẩy tay, lặp lại câu hỏi vừa nãy: "Anh đang vội đi đâu vậy, Alexandr Alexandrovich?”
"Sở chỉ huy hậu cần yêu cầu trung đoàn chúng tôi xây dựng công sự phòng ngự ở ngoại ô."
Vương Trung: "Trước đây vẫn chưa xây dựng sao?"
"Đã đào rồi, nhưng chưa đủ." Viên Trung đoàn trưởng vẻ mặt buồn rầu,'Chúng tôi tập trung đào hầm bê tông cốt thép, bây giờ lại yêu cầu đào hào chống tăng, làm sao có thể đào xong hào chống tăng che chắn toàn bộ phía Tây Nam thành phố chỉ trong vòng một ngày được?"
Vương Trung: "Anh có thể điều động thường dân trong thành đi đào."
Alexandr: "Trong thành đã thành lập ba tiểu đoàn lao động rồi, nhưng đều được phái đi sửa chữa đường sắt cả rồi, bây giờ trong thành chỉ còn phụ nữ thôi."
"Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, cứ để họ đào, dù sao cũng hơn là không hoàn thành nhiệm vụ."
Nói xong, Vương Trung võ vai Alexandir.
Viên Trung đoàn trưởng gật đầu, sải bước rời đi.
Popov hỏi: “Anh quen hắn à?"
"Không, tôi chỉ tiện thể nhớ tên hắn thôi. Dù sao hắn ta cũng là Trung đoàn trưởng Trung đoàn bộ binh đóng giữ ở đây."
Vương Trung tiếp tục đi vào trong sở chỉ huy, khi bước vào phòng bản đồ, anh thấy cảnh tượng hỗn loạn.
Chỉ huy hậu cân đang cầm điện thoại gao lên: "Cái gì? Cái gì? Còn bao nhiêu đâu máy?"
Xem ra là đang gọi điện thoại cho nhà ga.
Vương Trung bước đến bên cạnh bản đồ, xem xét tình hình mới nhất - ít nhất là sáng nay, trên bản đồ, Bogdanovka vẫn chưa bị bao vây, thế gọng kìm của quân địch dường như còn phải một khoảng thời gian nữa mới khép lại.
Popov cũng bước đến xem bản đồ cùng anh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ huy hậu cần cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, lẩm bẩm một câu "Thật là xui xẻo" rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn Vương Trung: "Chào tướng quân, chúc ngài buổi trưa tốt đẹp."
Thực ra lúc này còn chưa đến trưa.
Căn cứ hậu cần Loktev khá lớn, nên chỉ huy hậu cần ở đây cũng là Thiếu tướng, trong trường hợp công việc như thế này, các sĩ quan đồng cấp có thể không cần chào hỏi để tiết kiệm thời gian.
Vương Trung: "Bây giờ Bogdanovka sắp bị bao vây rồi, tôi đoán là đồ tiếp tế chuyển đến đó sẽ không đến được nữa. Tôi cho rằng mục tiêu tiếp theo của quân Đức là Loktev, tôi cần trưng dụng số vũ khí đạn dược này ngay lập tức để chuẩn bị cho trận chiến phòng thủ."
Chỉ huy hậu cần hỏi: "Anh có lệnh không?”
Vương Trung: "Quân địch sắp đánh đến rồi! Bây giờ không phân phát vũ khí đạn dược, chẳng lẽ để mặc cho chúng cướp lấy rồi dùng nó để chống lại chúng ta sao?" "Tôi chưa nhận được thông báo nào về việc quân địch sắp đánh đến." Chỉ huy hậu cần noi"Ben Bogdanovka đang nỗ lực giải vây."
Vương Trung: "Giải vây bằng cách nào?"
"Quân đoàn xe tăng số 23 đang tấn công." Chỉ huy hậu cần đáp,'Đây là lực lượng mới được bổ sung."
Vương Trung: "Tôi không thấy họ đi qua đây?"
"Họ không đi đường sắt, các đơn vị xe tăng có thể cơ động trên hầu hết các tuyến đường nông thôn."
Vương Trung: "Vậy thì phần lớn xe tăng sẽ bị hỏng hóc do trục trặc kỹ thuật trên đường! Hơn nữa, quân địch còn có không quân, những chiếc xe tăng không bị hỏng sẽ bị không quân địch tiêu diệt!"
"Chuyện đó thì tôi không rõ. Tóm lại, số vũ khí đạn dược này sẽ được chuyển lên sau khi Bogdanovka được giải vây. Không có lệnh thì ai cũng không được phép điều động." Chỉ huy hậu cần nói chắc như đinh đóng cột.
Vương Trung thâm chửi một câu, đúng lúc này, một sĩ quan tham mưu chạy xộc vào, hô lớn: "Báo cáo, chỉ huy, mời ngài nhìn ra ngoài kìa!"
Hai "vị chỉ huy" trong phòng đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng tay viên tham mưu.
Vài chiếc xe tải lớn chạy vào sân sở chỉ huy, những người lính mặc áo choàng Cận vệ, tay lăm lăm súng trường bán tự động Tokarev mới tinh nhảy xuống xe, xếp hàng ngay ngắn trên sân.
Lá cờ của Trung đoàn bộ binh Cận vệ số 31 tung bay trong gió.
Chỉ huy hậu cần quay phắt lại, trừng mắt nhìn Vương Trung: "Tướng quân Rokossovsky, anh muốn làm gì vậy?
Vương Trung cũng ngớ người, hắn đâu có ra lệnh điều động quân đội?
Rồi anh nhìn thấy Vasili trong hàng ngũ.
Hiểu rồi.
Nhưng tình huống này, có khi lại có thể lợi dụng để gây sức ép với chỉ huy hậu cần.
Vương Trung nhìn thẳng vào mắt viên chỉ huy hậu cần: "Tôi đã từng chiến đấu với quân Đức, và đánh bại chúng! Không ai hiểu rõ chúng hơn tôi! Linh cảm mách bảo tôi rằng Loktev sẽ sớm bị tấn công!
"Anh cũng nghĩ vậy, phải không? Nếu không, anh đã chẳng yêu cầu Trung đoàn bộ binh đào hào chống tăng!"
Chỉ huy hậu cân mím chặt môi, không phản bác.
Vương Trung: "Tương tự, anh cũng biết rằng, đồ tiếp tế không thể nào chuyển đến được Bogdanovka nữa! Có lẽ họ sẽ không bao giờ dùng đến số đồ tiếp tế đó!"
Chỉ huy hậu cần: "Cho dù là vậy, tôi cũng không thể giao số đồ đó cho anh khi không có lệnh!"
Vương Trung rất muốn đấm cho tên quan liêu chết tiệt này một phát, nhưng anh lập tức nghĩ ra một kế.
"Tôi có thể viết giấy vay nợ cho anh!" Vương Trung ngừng lại một chút, thấy viên chỉ huy hậu cần có vẻ vẫn chưa xiêu lòng, bèn nói thêm/Lấy danh nghĩa của Hoàng thái tử!"
Chỉ huy hậu cần chớp chớp mắt, gật đầu: "Được rồi, anh viết giấy vay nợ đi, muốn lấy gì thì lấy, tôi thấy anh đã điều cả xe đến đây rồi, tôi cũng khó mà ngăn cản."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận