Vương Trung: "Tốt! Mang danh sách vật tư của các anh ra đây!"
Một lát sau, một cuốn sổ dày cộp như từ điển được mang đến trước mặt Vương Trung.
Vương Trung nhìn cuốn sổ mà nhíu mày, thế này thì đến bao giờ mới lật xong? Thế là anh hỏi thẳng: "Có mìn không?”
Trong trận chiến phòng thủ sắp tới, chắc chắn anh sẽ không có ưu thế về quân số và trang bị, muốn tiêu diệt quân địch là điều không thực tế, chỉ có thể câu giờ.
Mà nói đến việc câu giờ, không có gì phù hợp hơn mìn.
Vương Trung là một người rất thích dùng mìn, trước khi xuyên không, anh rất thích chơi một tựa game chiến thuật thời gian thực về đề tài Thế chiến thứ hai - Company of Heroes 2. Khi chơi xếp hạng 1vs1, anh có thói quen đặt mìn, cứ đến lúc là lại cho lính công binh đi đặt mìn ở những vị trí mà xe bọc thép hạng nhẹ của đối phương có khả năng đi qua, bất kể là đã do thám được xe bọc thép hạng nhẹ của đối phương hay chưa.
Ấn tượng của anh về mìn là: Giá rẻ, dễ đặt, chỉ cần gài bãy được một lần là coi như lời to.
Chính vì vậy, lúc này, câu đầu tiên anh hỏi là có mìn hay không.
"Hình như là hết rồi." Chỉ huy hậu cần lắc đầu, Loại này, cứ vận chuyển đến là bị lấy đi ngay. Anh có thể hỏi thử Trung đoàn bộ binh, lần trước, khi họ thiết lập tuyến phòng thủ đã nhận một lô mìn, bố trí bãi mìn ở phía Tây Nam thành phố, có thể còn."
Mẹ kiếp! Vương Trung thầm nghĩ, sao cái gì mình muốn cũng không có vậy? Chỉ có dưa chuột muối là nhiều vô kel
Lúc này, anh liếc mắt thấy Vasili đang rón rén lẻn vào phòng, đứng sau lưng Thượng sĩ Grigory.
Vương Trung: "Vasili Alexandrovichl"
Vasili giật bắn mình, đứng nghiêm: "Có!"
Vương Trung: "Biết tôi gọi cậu làm gì không?”
"Để tối nay tôi tiếp tục đi dọn phân ạ!" Chàng trai trẻ trả lời dõng dạc.
Vương Trung: "Tốt lắm, thông minh đấy. Cậu đây là biết sai vẫn cố tình phạm phải!"
Anh đang định mắng tiếp thì Popov chen vào giữa anh và Vasili, nghiêm giọng nói: "Có phải cậu giả truyên mệnh lệnh, tập hợp quân đội không?"
"Tôi nghĩ có thể cần nhiều nhân lực để vận chuyển trang bị, thưa Giám mục!"
Popov: "Trở về viết bản kiểm điểm, không dưới năm trăm chữ, tiện thể dọn nốt chỗ phân của hôm nay đi.
"RõI"
Vương Trung: "Nhưng bây giờ có một nhiệm vụ vẻ vang muốn giao cho cậu! Cậu biết tiếng Đức không?”
Vasili: "Dạ biết ạ."
"Cậu biết thật sao?" Popov kinh ngạc,'Nhà cậu làm gì?" "Bố tôi là giáo sư âm nhạc tại trường đại học, thưa Giám mục! Ông ấy biết tiếng Đức và tiếng Pháp, nên tôi cũng biết."
Vương Trung gật đầu: "Rất tốt, anh tìm hai bạn học quen thuộc đến đội xe hơi ở trạm binh lĩnh một chiếc .Jeep, rồi đi kiếm thêm ít tấm gỗ."
Vasili vẻ mặt nghi hoặc: "Chúng ta muốn làm gì vậy, thưa tướng quân?”
"Ba người lái xe Jeep, đi một vòng ở phía nam thành Tây, thấy chỗ nào phù hợp để đặt min thì cắm biển báo, trên đó dùng tiếng Prosen viết 'Cẩn thận khu min':…
Vasili nghe xong vui vẻ: "Được, tôi thích việc này!"
Tên này quả nhiên thích việc này!
Vasili còn nói thêm: "Tôi xin đi lĩnh thêm ít thuốc nổ và kíp nổ, đặt thuốc nổ kiểu kéo dưới tấm biển, cho người Prosen một chút 'bất ngờ!"
Vương Trung nghe đề nghị này hay, cũng hào hứng nói: "Vậy tôi de nghị các anh làm thêm ít pháo hoa và phốt pho trắng, quân địch xô đổ biển báo, phốt pho trắng sẽ tự bốc cháy đốt pháo hoa, khuyến khích' tinh thân bọn chúng!"
Vasili cười càng vui vẻ: "Được được được! Vẫn là tướng quân có chủ ý!"
Vương Trung nghiêm mặt: 'Đi đi."
Vasili xoay người bỏ chạy.
Popov nhìn theo bóng lưng hắn: "Trở về nhớ viết kiểm điểm và đi dọn phân!"
Vương Trung nhìn vị giáo chủ, muốn nói lại thôi.
Popov: "Làm gì? Đây là việc của tôi, tôi không can thiệp vào chỉ huy quân sự, anh cũng đừng can thiệp vào việc của tôi."
Lúc này vị tư lệnh trạm binh lên tiếng: "Cách này có hiệu quả không?"
Vương Trung: "Chưa biết. Nhưng dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả."
Vị tư lệnh trạm binh lại hỏi: "Vậy tại sao lại viết tiếng Prosen?”
Vương Trung: "Vì người Ant không hiểu, nên sẽ không để ý đến biển báo."
"Có lý.'
Vương Trung: "Không bàn chuyện này nữa, mìn không có, vậy pháo đâu? Tôi đoán cũng không có, đúng không?”
"Đúng." Vị tư lệnh trạm binh giang hai tay ra: "Bây giờ xe tăng của Prosen được đồn thổi lên đến mức thân kỳ, đâu đâu cũng phát cuồng đòi pháo chống tăng. Đương nhiên nếu vận chuyển thuận lợi thì pháo 45mm có thể đáp ứng đủ, nhưng bây giờ vận chuyển không thuận lợi.
"Còn ZIS-3, thứ đó vốn đã hiếm."
Pháo phản lực 76mm ZIS-3, vào thời điểm này là một thứ hiếm có.
Lúc này Vương Trung đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Tôi nhớ ra rồi, số đạn pháo 76mm các anh cấp cho tôi là dua chuột muối đóng hộp! Nhanh mang cho tôi đạn pháo 76mm thật!"
Vị tư lệnh trạm binh lại bình tĩnh nói: "Đây là vấn đề xảy ra khi đóng gói ở hậu phương, trước đó còn có chuyện trong thùng đạn pháo cối 82mm lại chứa đạn cối 60mm, cũng không biết cỡ nòng không đúng mà họ nhét vào kiểu gì."
"Vậy đạn pháo 76mm thật đâu?”
"Có. Trong số vật tư chuyển đến Bogdanovka có không ít."
Ngay sau đó Vương Trung bắt đầu liệt kê: "Tôi còn cần súng tiểu liên, súng phun lửa, lựu đạn chống tăng, chai rỗng và cồn..."
Vị tư lệnh trạm binh: "Hay là thế này, tôi mở cửa kho ra, mỗi kho anh viết một giấy biên nhận, mọi người tự vào lấy. Dù sao mọi người cũng đã đến nơi rồi."
"Cũng được."
Vương Trung để các chiến sĩ chất đầy xe tải, Yegorov lái xe Jeep vào đại viện bộ tư lệnh, xe còn chưa dừng hẳn đã lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Vương Trung: “Bogdanovka....
Anh chợt nhận ra loại tin tức này không thích hợp để nói to, liền ngưng lại, đợi Yegorov đến gần mới nhỏ giọng nói: "Quân địch sắp đánh đến rồi."
Yegorov: "Tôi cũng đoán được. Tôi thấy rất nhiều người dân đang chạy nạn ở ngã ba đường phía Tây Nam.”
Vương Trung: "Hôm nay chúng ta phải vào trận địa, bắt đầu xây dựng công sự, chọn nhà máy phân bón đã xem xét làm điểm phòng ngự.”
"Được, để tôi sắp xếp."
Vương Trung lại hỏi: "Với kinh nghiệm của anh, sau khi quân địch tấn công Loktev bị chặn lại, sở chỉ huy của đội quân tuyến đầu, ví dụ như sở chỉ huy sư đoàn sẽ ở đâu?"
Yegorov: "Chuyện này khó nói lắm, về lý thuyết sở chỉ huy có thể ở bất cứ đâu, kéo đường dây điện thoại đến đâu là sở chỉ huy đến đó. Nhưng nơi tập kết binh lính thì dễ đoán hơn, dù sao có nhà mà không dùng thì phí, đúng không?”
Vương Trung: "Vậy có thể là chỗ nào?"
"Kalinnovka, Novoros, đều có khả năng."
Vương Trung quay đầu lại nói với Grigory: "Lái xe đến đây, tôi muốn tự mình đi trinh sát mấy ngôi làng này.'
Grigory: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Nếu quân Prosen đã bao vây Bogdanovka, đội trinh sát của chúng có thể đã trà trộn vào phía Tây Nam của chúng ta, lúc nào cũng có thể chạm trán."
Vương Trung: "Vậy chúng ta mang theo một tiểu đội, thêm một khẩu súng máy, lấy một chiếc xe tải đi theo."
Yegorov: "Tôi cũng đi...'
Vương Trung ngăn anh lại: "Anh ở lại chỉ huy thiết lập phòng tuyến, việc này anh làm được."
Dù sao bản thân Vương Trung cũng chỉ mới chơi game, tuy dựa vào sở thích cũng từng xem qua một số tài liệu huấn luyện quân sự mua được trên mạng, ví dụ như cuốn cẩm nang chiến thuật bộ binh của Đức do NXB Chỉ Văn dịch và xuất bản, nhưng đều chỉ là đọc lướt qua.
Việc bố trí phòng tuyến vẫn là Yegorov chuyên nghiệp hơn, chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Nhưng nói về trinh sát, chắc chắn là Vương Trung giỏi hơn, dù sao anh cũng có "Thiên Nhãn”.
Hơn nữa, phần mềm hack cũng thúc giục Vương Trung phải tự mình đi trinh sát. Tâm nhìn của quân đội dưới quyền ngay cả kẻ địch được đánh dấu cũng không nhìn thấy, tổng "khoảng cách nhìn" cũng ngắn hơn, anh phải tự mình đến tiền tuyến mới có thể phát huy tối đa hiệu quả của phần mềm hack này.
Tiện thể nói thêm, tất cả hồi ký mà Vương Trung từng đọc qua, chỉ cần là hồi ký của sĩ quan cấp trung và cấp thấp, đều sẽ nhấn mạnh tâm quan trọng của việc tự mình thị sát tiền tuyến.
Vương Trung định thực hành thử xem.
Yegorov với vẻ mặt "Cậu đúng là cấp trên có tố chất”, giơ tay chào Vương Trung: "Giao cho tôi. Cậu cũng chú ý an toàn."
Vương Trung: "Tôi có trung sĩ Grigory đi cùng rồi."
Siêu nhân Slav có thể dùng xẻng công binh đánh bật ngược trở lại bảy tám quả lựu đạn thì khá là đáng tin cậy.
Trung sĩ Grigory nhìn về phía xa, có vẻ hơi ngại ngùng.
Vương Trung cứ như vậy lên xe .Jeep xuất phát đi khảo sát địa hình.
Ngoài Vương Trung và trung sĩ Grigory ngồi ở ghế sau và ghế phụ, trên xe .Jeep còn có Dmitry - xạ thủ pháo tài năng - lái xe.
Đẳng sau xe .Jeep là một chiếc xe tải GAZ, trên nóc cabin có gắn một khẩu súng máy hạng nhẹ DP28, thường được gọi là "Đại Bàn Kê”.
Một tiểu đội lính Cận vệ Quân trang bị súng trường bán tự động Tokarev mới tỉnh ngồi trong thùng xe tải.
Xe vừa mới ra khỏi thành chưa được bao lâu, Vương Trung đã lên tiếng: "Dmitry, dừng lại!"
Chiếc xe Jeep lập tức phanh gấp, dừng lại trên con đường đất.
Vương Trung xuống xe, bước xuống vệ đường, dùng chân giam lên nền đất đen màu mỡ.
Anh quay đầu hỏi Grigory đang đi theo sau: “Anh là nông dân phải không, trung sĩ?"
"Vâng, thưa ngài."
Vương Trung tiếp tục hỏi: "Vậy vào mùa này, tốc độ di chuyển của xe la trên vùng đất đen này có nhanh không?”
Grigory lắc đầu: "Không nhanh, hơn nữa còn làm hỏng móng la, thợ rèn trong làng sẽ mắng vốn. Chỉ khi nào mặt đất đóng băng cứng vào mùa đông thì xe la mới di chuyển dễ dàng trên loại đất này. Nhưng lúc đó tuyết thường rất dày."
Vương Trung gật đầu.
Xe tải đi xuống đường cái tốc độ chắc chắn sẽ chậm hơn, thậm chí có thể bị sa lây. Nếu xe la cũng không thể rời khỏi đường cái, vậy quân địch sẽ buộc phải tấn công dọc theo con đường.
Chiến thuật thọc sâu chỉ có bộ binh nhẹ với nhu cầu tiếp tế tương đối thấp mới có thể thực hiện được.
Ở làng Cao điểm Peniye, đội quân vòng ra phía sau của quân địch không chỉ ít về số lượng mà khoảng cách vòng cũng rất ngắn, như vậy xe bán xích mới không bị nằm đường vì hết xăng. Muốn bao vây một thành phố có nhiều nhà máy như Loktev thì độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, Loktev cũng không phải là một hòn đảo cô lập, xung quanh thành phố còn có nhiều đơn vị quân đang nghỉ ngơi và bổ sung lực lượng như Quân đoàn Rokossovsky. Những đơn vị này đóng quân ở các ngôi làng xung quanh thành phố, chắc chắn họ sẽ tổ chức phòng ngự ngay tại chỗ.
Như vậy, tạm thời không cần phải lo lắng về việc bị bao vây.
Vương Trung leo lên xe, đợi Grigory lên xe xong liền vung tay: "Tiếp tục đi!"
Kalinnovka là một ngôi làng khiến Vương Trung liên tưởng đến làng Cao điểm Peniye.
Vương Trung đứng trên sườn đồi phía bắc làng nhìn xuống, ấn tượng này càng thêm rõ ràng.
Tất nhiên, ngôi làng này có vẻ nhỏ hơn Cao điểm Peniye, ít nhất là qua ống nhòm, Vương Trung không nhìn thấy nhà máy rượu và trang viên rộng lớn của ông Boye.
Nhưng nhà thờ thì trông y hệt như ở Cao điểm Peniye.
Tháp chuông kia trông như thể sẽ bị xe tăng Prosen bắn sập chỉ bằng một phát đạn.
Quan sát từ trên cao, Vương Trung phát hiện trong làng có quân đội của Ant.
Vì vậy, anh quyết định vào làng xem sao.
Vào làng, Vương Trung nhanh chóng tìm thấy vị thiếu úy đang chỉ huy một toán quân nhỏ trong bưu điện của làng.
"Tướng quân!" Vị thiếu úy giơ tay chào, vẻ mặt căng thẳng.
Dù sao đội quân mà Vương Trung mang theo đều khoác áo choàng của Cận vệ Quân.
Vương Trung khẽ gật đầu đáp lễ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Các anh là đơn vị nào?"
"Báo cáo tướng quân, chúng tôi là Trạm Quan sát Phòng không số 133, nhiệm vụ của chúng tôi ở đây là khi nào nghe thấy tiếng động cơ máy bay địch thì báo cáo cho Loktev qua điện thoại."
Vương Trung "Ồ" lên một tiếng, rồi hỏi: "Nhìn quân phục, các anh là giáo sĩ à?"
Thiếu úy: "Chúng tôi không phải, chúng tôi là Quân đoàn Hộ giáo."
Quân, Quân đoàn Hộ giáo? Trong biên chế của các anh có cả nô lệ và người máy, còn người chỉ huy các anh là một Tech-Priest với tám chi cơ khí giống như xúc tu bạch tuộc phải không?
Không, không thể nào, chắc chỉ là trùng tên thôi. Dù sao bối cảnh của Warhammer 40k cũng được người Anh xây dựng dựa trên các nguyên mẫu lịch sử khác nhau.
Vương Trung: "Vậy giáo sĩ của các anh đâu?"
Thiếu úy: "Đang ở trên lầu nghe lén máy bay của quân địch đấy."
"Nghe lén?" Vương Trung nhướng mày.
"Đúng vậy."
"Dẫn tôi lên xem thử." Nói xong, Vương Trung nhận ra lời nói có phần hơi quá cứng rắn, dù sao họ cũng không cùng một đơn vị, nên anh bèn thêm vào một câu: "Tôi có thể lên xem thử được không?”
"Mời đi theo tôi.'
Vương Trung đi theo vị thiếu úy, leo lên sân thượng tầng ba của bưu điện. Trên sân thượng lắp đặt rất nhiều chiếc loa lớn.
Vương Trung từng thấy loại thiết bị này trong một tập sách ảnh về Thế chiến thứ nhất, người Anh đã sử dụng thiết bị tương tự để nghe tiếng động cơ của khinh khí cầu Zeppelin khi chúng tấn công nước Anh.
Sau này khi radar ra đời, loại thiết bị mang đậm phong cách steampunk này đã bị loại bỏ.
Một nam giáo sĩ đang ngồi dưới dãy loa khổng lồ, đeo tai nghe.
Vương Trung nhỏ giọng hỏi vị thiếu úy: "Chẳng lẽ vị giáo sĩ này cũng có năng lực dẫn đường cho thần tiễn?"
"Chắc là không.' Vị thiếu úy đáp: "Trên thánh huy của những giáo sĩ có khả năng dẫn đường cho thần tiễn thường được trang trí hình đôi cánh thiên thần. Giáo sĩ Peter chỉ có thể điều khiển Âm Trận này thôi."
Xem ra tên chính thức của thiết bị này là Âm Trận.
Vương Trung đang định hỏi thêm vài câu thì giáo sĩ Peter bỗng nhíu mày, bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển trước mặt, sau đó thiết bị cơ khí liền chuyển hướng những chiếc loa đang hướng lên trời xuống mặt đất.
Vương Trung nhận ra điều gì đó, liền hỏi: "Giáo sĩ, có phải ngài nghe thấy tiếng động lạ trên mặt đất không?”
Tuy không tháo tai nghe, nhưng vị giáo sĩ vẫn trả lời: "Phải, hơn nữa còn rất gần, đừng làm ồn! Tôi đang phân tích âm thanh!"
Ông cầm lấy một cuốn sách bìa da, nhanh chóng lật giở, cuối cùng dừng lại ở một trang.
"Là tiếng xe máy của Prosen! Có ít nhất ba chiếc xe máy đang tiến về phía làng này!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận