Hai mươi phút sau.
Vasili nhìn đống sắt vụn chất trên xe Jeep, không khỏi đưa tay lên ôm trán: "Ít đồ thế này, khó mà gây khó dễ gì nhiều cho quân địch."
Philippov: "Dù sao thì bãi mìn giả chúng ta làm cũng rất rộng, chỉ cần quân địch mở đường không đúng chỗ chúng ta đặt thứ đồ chơi này, là coi như công cốc."
Vasili nhìn xung quanh.
Trên cánh đồng hoang gần Loktev có lác đác vài ngôi nhà, phần lớn là nhà kho và chuồng bò, nhà ở rất ít.
Cho dù có nhà ở, người dân cũng đã sớm chạy vào trong thành hết, chẳng còn sót lại đồ sắt nào.
Vasili vừa xoa cổ vừa lẩm bẩm: "Giờ phải làm sao..."
Philippov vỗ đùi cái bốp: "Có rồi! Trạm quân nhu vừa mới gửi dưa chua đóng hộp cho chúng ta, đúng là bình thủy tinh thật, nhưng nắp lại là bằng sắt!"
Vasili ngạc nhiên: "Ể? Trời, bình thường phải là tôi nghĩ ra cái trò này mới đúng chứ, sao lần này lại là anh? A - Tôi hiểu rồi!"
Anh ta nhìn Philippov với vẻ cười như không cười: "Cậu gần mực thì đen rồi đấy!"
Philippov: "Cậu thấy cậu mà nói câu đấy thì có thích hợp không?"
Vasili cười lớn: "Thôi bỏ đi, ý tưởng này của cậu hay lắm, đi thôi! Xe Jeep chắc không chở hết, chúng ta lái xe tải đi chở nắp hộp dưa chua!"
Nói rồi, hai người kéo theo Mikhail - người có vẻ ít nói, nhảy lên xe lao đi.
Tiếng sắt vụn va đập vào nhau loảng xoảng vang lên không ngớt trong thùng xe tải.
Khi bọn họ đi lên đường cái, hướng về phía Loktev, bỗng nhiên nhìn thấy trên đường có người mặc quân phục của Trung đoàn phòng thủ đang đặt mìn.
Vasili phanh gấp, dừng xe ngay trước chỗ mìn, hét lớn: “Ai cho các anh đặt mìn ở đây?"
Người lính công binh của Trung đoàn phòng thủ uể oải đáp: "Trung đoàn trưởng Alexander Alexandrovich, mọi người đi nhanh đi, mìn ở đây chưa lắp kíp đâu."
"Khốn kiếp!" Vasili lao xuống xe, hùng hổ xông đến, túm lấy cổ áo người lính công binh lôi lên,'Các anh có biết Rokossovsky đang đi trinh sát địa hình bên ngoài không? Các anh muốn ám sát Thiếu tướng đấy à?
Lúc này người lính công binh mới nhìn thấy áo choàng của Cận vệ quân, sau đó lại nghe thấy tên của "vị Thiếu tướng" kia, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất: "Chuyện này... là Trung đoàn trưởng ra lệnh cho chúng tôi đặt mìn! Chúng tôi không biết Thiếu tướng di trinh sát!"
Nói xong, anh ta quay đầu lại hét lớn với đồng đội: "Nhanh đi gọi Trung đoàn trưởng đến đây! Được rồi đừng đào nữa, dừng công việc lại!"
Một lát sau, Alexander Alexandrovich chạy tới: Chuyện gì vậy? Sao lại dừng lại?"
Người lính công binh chưa kịp trả lời, Vasili đã chen vào: "Rokossovsky đang dẫn theo một tiểu đội đi trinh sát tiền tuyến, ông ấy đi Kalinovka rồi! Các anh đặt mìn ở đây là muốn cho nổ chết Thiếu tướng à?" Trung đoàn trưởng giật mình: "Tôi không biết! Thiếu tướng di trinh sát rồi ư? Sao không ai báo cáo cho tôi biết vậy? Các lô cốt hai bên đường chúng ta cũng không báo cáo là nhìn thấy Thiếu tướng!"
Vasili: "Tóm lại là Thiếu tướng đang đi trinh sát bên ngoài, trước khi ông ấy trở về thì cấm đặt mìn trên đường!"
Trung đoàn trưởng nhìn thùng gỗ đựng mìn đã mở nắp đặt trên đường: "Cứ để mìn ở đây, lỡ bị máy bay địch oanh tac cũng không ổn, phải khuân về lô cốt..."
Vasili: "Vậy này, cho chúng tôi số mìn này, chúng tôi đang làm theo lệnh của Thiếu tướng, bố trí bãi mìn giả, loại bãi mìn này muốn có tác dụng, phải đặt thêm một ít mìn thật. Tôi thấy mấy thùng mìn này của các anh được đấy!
"Các anh đặt mìn trên đường cái, xe tăng địch đi qua cán trúng một quả là biết ngay trên đường toàn mìn, chỉ cân dùng dây nổ kích hoạt là xong hết.
"Cho chúng tôi đi, chúng tôi có thể làm lẫn lộn mìn thật mìn giả, có thể trì hoãn quân địch lâu hơn!"
Lúc này, Philippov lên tiếng: "Khoan đã, biển báo bãi mìn của chúng ta đều viết bằng tiếng Prosen, lỡ người dân ở đây nhìn không hiểu mà đi vào thì sao?"
Vasili: "Dễ thôi, thêm một dòng tiếng Anté là được!"
Anh ta tiếp tục nhìn Trung đoàn trưởng: "Thế nào?"
Trung đoàn trưởng xoa cằm: "Thùng mìn gần lô cốt kia không được, phải để lại. Đợi Thiếu tướng quay vê chúng ta còn phải phong tỏa con đường lớn gần lô cốt.
"Số còn lại các anh cứ lấy đi."
Nói xong, Trung đoàn trưởng quay sang dặn dò lính công binh: "Đặt mìn ở cánh đồng trước, cử một người ra canh ở ven đường, thấy xe của Thiếu tướng thì chặn lại, báo cho họ biết là chúng ta có đặt mìn ở hai bên đường, rồi dẫn đoàn xe đi qual"
Vasili hài lòng gật đầu: "Phải như thế chứ. Philippov, bê mìn lên xe thôi! Đi lấy nắp hộp nào."
Trung đoàn trưởng ngơ ngác nhìn bọn họ: "Nắp hộp?”
Nhưng chiếc Jeep của Cận vệ quân đã phóng đi.
Làng Kalinovka.
Trước quầy giao dịch ở tâng 1 bưu điện, Dmitri vặn nút điều chỉnh tân số đến tần số được ghi bằng bút chì trên trang bìa của cuốn sổ tay, quả nhiên nghe thấy tiếng gọi.
Vương Trung đứng bên cạnh không nhịn được hỏi: "Bọn chúng nói gì thế?"
"Suyt!" Dmitri giơ ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, sau đó hắng giọng, cầm lấy ống nghe nói một tràng.
Đối phương lập tức đáp lại, cũng là một tràng rào rào.
Tiếng Prosen tạo cho người ta cảm giác như đang cãi nhau, điều này khá giống với cái gọi là "Tiếng Đức hiệu quả" mà anh từng xem trong vài video ngắn trước khi xuyên không.
Đợi bên kia nói xong, Dmitri lại trả lời vài câu, sau đó đặt ống nghe xuống, nói với Vương Trung: "Bọn chúng nói bây giờ máy bay bắt đầu lắp bom tiếp nhiên liệu, một tiếng nữa có thể xuất phát, hai tiếng nữa là đến nơi."
Lập tức có người thanh niên chửi lên: "Mẹ kiếp! Quả nhiên là giải" "May mà có ngài!"
Vương Trung phớt lờ lời nịnh nọt của thuộc hạ, xác nhận lại: "Là nói một tiếng để lắp bom, hai tiếng để đến nơi phải không?”
"Đúng vậy."
Vương Trung: "Thời gian bay là một tiếng!"
Nói xong, anh chạy thẳng đến trước tấm bản đồ - đây là trạm nghe lén của quân Hộ giáo, tất nhiên là có bản đồ, bởi vì họ phải ghi lại đường bay của máy bay địch mỗi ngày, cung cấp thông tin để đánh chặn cho hậu phương.
Tất nhiên là hiện tại không quân Anté chưa có khả năng đánh chặn.
Vương Trung tìm cây com-pa trong hộp dụng cụ vẽ hình bên cạnh, căn cứ theo tỉ lệ xích để mở góc, sau đó đặt mũi kim vào vị trí làng Kalinovka, dùng bút chì vẽ một đường vòng cung ở phía tây.
Anh không biết chính xác tính năng của máy bay cường kích của quân địch, nhưng dựa vào việc từng chơi game "War Thunder", anh có hiểu biết tương đối về tốc độ của phần lớn máy bay cường kích trong Thế chiến II.
Vòng cung này là do Vương Trung tính toán dựa theo tốc độ tối đa, sân bay của địch chắc chắn phải gần làng Kalinovka hơn so với vòng cung này.
"Mẹ kiếp!" Anh lẩm bẩm/'Sân bay dã chiến của bọn chúng đã tiến sát đến đây rồi. Bogdanovka sắp trở thành sân chơi của máy bay ném bom địch mất thôi. Không đúng, e là đã trở thành rồi."
Lúc này, tu sĩ Peter từ trên lầu đi xuống, nói thẳng với viên Thiếu úy quân Hộ giáo: "Chúng ta đi thôi, kiểm tra xe cộ đi."
Vương Trung: ˆĐi ngay bây giờ ạ?”
"Ừ, tôi nghe thấy tin tức các anh moi được từ chỗ quân địch rồi, tôi không muốn ở lại đây chờ bom đâu. Hơn nữa, các anh đã xử lý đội trinh sát của địch, mà đội trinh sát đó lại liên lạc với hậu phương rồi, tôi không muốn ở lại đây chờ quân tiên phong của bọn chúng đâu."
Vương Trung còn chưa kịp nói gì, viên Thiếu úy của quân Hộ giáo đã lên tiếng trước: "Chúng tôi chưa nhận được mệnh lệnh... Hay là xin chỉ thị trước đã a?"
"Đợi xin chỉ thị xong thì chúng ta bị quân địch bắt làm tù binh hết rồi. Đám dị giáo đồ đó sẽ bắn chết tất cả những tu sĩ có năng lực. Tôi không muốn chết!" Vị tu sĩ kiên quyết nói.
Mấy ngày vừa đến Loktev nghỉ ngơi chỉnh đốn, Vương Trung đã tranh thủ bổ sung kha khá kiến thức cơ bản, Prosen không theo Đông Chính giáo, cho nên đối với Prosen mà nói, cuộc xâm lược này cũng mang tính chất Thánh chiến.
Tất nhiên là Giáo hội bên Prosen cũng đã bị thế tục hóa, cho nên không dùng cụm từ Thánh chiến.
Vương Trung: "Tôi ủng hộ tu sĩ Peter, nếu Thiếu úy không muốn đi, vậy tu sĩ đi cùng chúng tôi."
Tu sĩ Peter hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Vương Trung, gật đầu: "Cũng được. Nhưng tôi nghĩ Thiếu úy sẽ đi thôi. Dù sao anh ta cũng không muốn dùng lực lượng mỏng như thế này để đối đầu với quân đoàn thiết giáp của Prosen đâu."
Viên Thiếu úy: "Ngài nói đúng, tôi đi kiểm tra xe, đổ đầy xăng đây."
Lúc này, Dmitri đột nhiên giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng điều chỉnh âm lượng bộ đàm lớn hơn. Trong bộ đàm truyên đến tiếng Prosen, Dmitri vừa nghe vừa giở cuốn sổ tay mật mã của lính thông tin ra, tra từng ám ngữ một.
Cuộc đối thoại trong bộ đàm kéo dài khoảng hai mươi giây, sau khi âm thanh biến mất, Dmitri báo cáo: 'Vừa rồi tôi chắc chắn là xe chỉ huy của Sư đoàn Thiết giáp số 15 của địch gọi cho tiểu đoàn trinh sát tiên phong.
"Nói là Vườn táo sắp bị oanh tạc, tiểu đoàn trinh sát phải chiếm lĩnh 'Vườn táo sau khi oanh tạc."
Vương Trung nhướng mày, anh không khỏi nghĩ đến câu chuyện "Không quân Đức (Luftwaffe) không có nước ngọt" nổi tiếng.
Vườn táo sắp bị oanh tạc, sau đó tiểu đoàn trinh sát tiên phong của địch còn có thể chiếm lĩnh nó, vậy vườn táo này rất có thể chính là Kalinovka.
Tu sĩ Peter: "La đây rồi. Tên mặc áo da mà các anh bắt được là người của tiểu đoàn trinh sát này sao?"
"Không phải, xem giấy tờ thì là thuộc Trung đoàn Trinh sát Cơ giới số 220, trực thuộc Không quân Prosen." Dmitri lấy giấy tờ thu được ra, lật đến trang đầu tiên cho mọi người xem.
Vương Trung thầm nghĩ, hay lắm, không quân mà cũng có hẳn một trung đoàn bộ binh cơ giới, phong cách làm việc đúng kiểu Đức.
Tuy nhiên, dù có châm chọc thế nào thì việc cần làm vẫn phải làm: "Chúng ta đi thôi... À khoan, dàn âm thanh trên mái nhà không tháo xuống a2"
Lúc này, trong lòng Vương Trung, dàn âm thanh và tu sĩ Peter đã là người của mình rồi, anh nhất định không thể bỏ lại thứ này được.
Tu sĩ Peter lắc đầu: "Không kịp nữa rồi, tháo cái đó ra lâu lắm."
Vương Trung có hơi thất vọng, nhưng anh vẫn xoay người, dẫn đầu bước ra khỏi bưu điện, sau đó nhìn thấy mấy người lính Cận vệ quân đang vây quanh một nhà kho, nhìn chằm chằm vào hai cái chân thò ra từ cái lỗ trên mái nhà.
Vương Trung: "Mọi người đang làm gì thế?"
"Báo cáo ngài, chúng tôi đang thảo luận xem có nên đặt mìn bẫy tự tạo trên người người này luôn không, hay là lôi anh ta ra khỏi lỗ, đặt xuống đất đã. Dù sao thì cái tư thế này thật sự quá..."
Người lính Cận vệ suy nghĩ một hồi lâu, mới thốt ra được một từ miêu tả: "... buồn cười..."
Không buồn cười sao được, một người lớn thế kia lại bị mắc kẹt trong nhà kho với tư thế buồn cười như vậy, bình thường chỉ có phim hài mới có cảnh này.
Vương Trung: "Không cần đặt mìn bay lên người anh lính này đâu, nhét tờ giấy vào túi anh ta, trên đó viết: "Tướng quân Bạch mã Aleksei Konstantinovich chúc các người chiếm đóng vui vẻ, tôi có để dành cho các người hai mươi phần bất ngờ nho nhỏ, mong là các người thích."
Thực ra anh không hề gài nhiều mìn bẫy đến thế, nhưng nói phóng đại lên một chút sẽ khiến cho quân Prosen "vui vẻ" hơn.
Mệnh lệnh của Vương Trung nhanh chóng được thực hiện, ngay sau đó, đoàn xe rời khỏi làng Kalinovka.
Lúc ra khỏi làng, Vương Trung nhìn thấy cụ ông đã cho mình khoai tây, cùng một đám ông bà già yếu đến mức đi cũng không vững đứng ở đầu làng.
Anh ra hiệu cho xe Jeep dừng lại, xuống xe nói với các cụ: "Trên xe chúng tôi còn chỗ, mọi người đi cùng chúng tôi đi. Chờ quân Prosen đến, chúng tôi sẽ dùng trọng pháo oanh tac nơi này."
Cụ ông cho khoai tây cười nói: "Tướng quân, ngài còn bận tâm đến chuyện này sao? Chẳng lẽ trong làng không còn ai thì trọng pháo của ngài sẽ không oanh tạc sao? Vì giữ lại mấy bộ xương già chúng tôi mà khiến quân địch không bị tổn thất, có thể toàn lực tấn công, khiến cho các thanh niên bên ngài phải hy sinh, như thế thì có tốt không?"
Vương Trung: “Chuyện này..."
"Ngài cứ oanh tạc đi! Chiến tranh không phải là như vậy sao? Nếu cái chết của chúng tôi có thể đổi lấy mạng sống cho con trai, con gái chúng tôi, vậy thì có chết cũng đáng, dù sao chúng tôi cũng sống đủ rồi."
Những người già khác cũng gật đầu đồng tình.
Vương Trung không biết đáp lại thế nào, chỉ đành leo lên xe, ra lệnh cho lái xe tiếp tục đi.
Anh quay đầu lại nhìn, thấy các cụ già vẫn đứng đó, ở đầu làng, như thể bị bỏ lại giữa dòng chảy thời gian.
Buổi chiều tối, Vương Trung cuối cùng cũng hoàn thành việc trinh sát toàn bộ các ngôi làng có khả năng trở thành nơi đóng quân của quân địch.
Lúc trở về thành, anh bất ngờ phát hiện Trung đoàn phòng thủ đã bố trí người dẫn đường ở lối vào bãi mìn.
Đến sở chỉ huy Lữ đoàn, Vương Trung quyết định thẩm vấn tù binh ngay lập tức, nhưng bị Popov ngăn lại.
"Họ là quân nhân Prosen, sẽ chỉ khai báo đơn vị, cấp bậc, số hiệu quân nhân của mình mà thôi." Popov nói, Trừ phi các anh dùng một số thủ đoạn đặc biệt."
Vương Trung nghi ngờ hỏi: "Chúng tôi không được phép dùng sao?"
Popov: "Chúng ta dù sao cũng là quân đội chính quy, đối phương cũng là quân đội chính quy, làm như vậy không thích hợp."
Vương Trung đang định phản bác, thì thấy người của Tòa án binh đến.
Popov: “Anh xem, loại chuyện này vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm thì hơn. Chuyển giao cho Tòa án binh cũng hợp quy trình hơn."
Vương Trung nhíu mày, thấy Popov nói cũng có lý.
Vì vậy, anh nói: "Tất nhiên rồi, chúng ta phải làm việc theo quy định chứ. Mấy vị thẩm phán viên, làm phiên mọi người rồi."
Các thẩm phán viên gật đầu, sau đó tiến lên áp giải người tù binh với vẻ mặt "Thân này đã tận" đi.
Popov nói: "Thôi được rồi, chắc cậu cũng đói rồi. Di đến nhà ăn thôi."
Vương Trung quả thực cũng đói rồi. Anh quay đầu lại nói với những người đã cùng anh đi trinh sát hôm nay, và cả những người lính Hộ giáo được đưa về: "Đi nào, đi ăn cơm thôi. Đi theo tôi!"
Sau đó, anh dẫn một đoàn người đến nhà ăn.
Rồi sau đó, anh cau mày nhìn những chiếc nồi to tướng ở quầy múc cơm.
Toàn là dưa chua. Tất cả các nồi, nồi nào nồi nấy đều là dưa chual
Vương Trung thừa nhận, dưa chua này ăn cũng khá ngon miệng, nhưng cũng không thể nào như thế này được!
Lúc này, bà thím phụ trách nấu ăn đi ra nói: "Cái cậu nhóc hấp tấp tên là Vasili gì đó ấy, nói là làm theo lệnh của cậu, lấy hết nắp hộp dưa chua đi, tôi thấy nhiều hộp dưa chua thế, không ăn hết thì hỏng mất, nên mới nghĩ cách chế biến hết, mọi người ăn tạm vậy!"
Đối mặt với dưa chua ngập mặt, Vương Trung gào lên: "Bếp trưởng Pháp... À không, bếp trưởng Carolin của tôi đâu?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận