Đợi thẩm phán nhắc lại xong, Vương Trung hài lòng gật đầu để anh ta đi.
Pavlov: "Mỗi lần thẩm phán đi vào tôi đều giật mình. Thật sự phải có một tham mưu thông tin chính quy.
"Tôi lại cảm thấy đám thẩm phán quan này rất tốt." Vương Trung nhún vai.
"Nếu tôi và hoàng thái tử thân thiết đến mức cậu ấy tặng vũ khí hạng nặng liên tục, tôi cũng sẽ cảm thấy bọn họ rất tốt." Pavlov giống như thức tỉnh tài năng tấu hài tiềm ẩn, trình độ đã được một phần mười so với các danh hài chuyên nghiệp rồi.
Vừa dứt lời, lại một thẩm phán quan tiến vào!
Pavlov theo bản năng giơ hai tay lên: "Tôi không nói gì cải"
Thẩm phán quan dùng ánh mắt sắc bén nhìn ông ta một cái, sau đó nói với Vương Trung: "Tập đoàn quân chặn được thông tin của kẻ địch, sư đoàn trưởng Randolph của Sư đoàn Thiết giáp số 15 của quân địch đã chết, hỏi chúng ta có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Vương Trung: "Tôi làm. Tôi tự mình chỉ huy xe tăng số 422 tiến đến vị trí cách bộ chỉ huy địch 850 mét, đồng thời sử dụng đạn nổ mạnh và súng máy tấn công. Toàn bộ thành viên của xe tăng có thể làm chứng, cứ như vậy mà báo cáo lại tập đoàn quân."
Thẩm phán quan gật gật đầu xoay người muốn đi, đột nhiên lại quay lại, đứng nghiêm chào Vương Trung: "Kính chào ngài, tướng quân!"
Vương Trung gật gật đầu.
Thẩm phán quan xoay người rời đị,
Vương Trung chỉ vào bóng lưng của anh ta, nói với Pavlov: "Ông xem, bọn họ rất tốt đúng không!"
Lần này Pavlov không biết nói gì, chỉ có thể chớp chớp mắt, cố gắng chuyển chủ đề: "Hiện tại tôi đang tập hợp lại quân đội, tối nay ước chừng có thể tái tổ chức xong. Tôi cũng không dám trông cậy vào việc ngài có thể giúp đỡ, nhưng ngài có thể gọi Popov trở về hay không?”
"Được." Vương Trung chắc chắn nói.
Pavlov tiếp tục nói: "Phiên ngài tuần tra trận địa một chút, thương vong lớn như vậy, cần phải khích lệ tinh thần binh sĩ, nếu không đợi đến tối, khi họ nhớ tới những người đã khuất, chúng ta sẽ không thể duy trì được kỷ luật."
Vương Trung: "Tôi cảm thấy bọn họ không có vấn đề gì. Tôi tin tưởng họ."
Trong lúc nói chuyện, Vương Trung nhớ tới Cao điểm Peniye, lúc đó hắn vì sốt cao mà ngã xuống khỏi xe tăng, là vô số bàn tay của các binh sĩ đã đỡ lấy hắn, sau đó hắn lại nhớ tới vừa rồi, cũng chính những bàn tay ấy đã kéo hắn từ vực sâu của tuyệt vọng, giúp hắn đứng lên.
Quân đội như vậy, nhân dân như vậy, làm sao có thể bị đánh bại.
Pavlov như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Đây là trách nhiệm của ngài, tướng quân. Thậm chí nó còn quan trọng hơn cả việc tự mình chỉ huy chiến đấu! Dù sao chỉ huy chiến đấu có thể giao cho những sĩ quan có năng lực, còn việc này chỉ có thể do chính ngài làm."
Vương Trung: "Ông nói đúng." Pavlov: "Tốt nhất ngài nên cưỡi... a con “đừng có nhét bon' ấy."
"Bucephalus, nó vẫn ổn chứ?"
"Chuồng ngựa bị pháo kích của quân địch phá hủy, chúng tôi đều nghĩ rằng những con ngựa đã xong đời rồi, kết quả là nó tự mình chạy ra thao trường gặm cỏ, không hề hấn gì. Tôi đã yêu cầu đội hộ giáo được phân cho chúng ta chăm sóc nó."
Vương Trung gật gật đầu, không muốn làm phiền vị tham mưu trưởng đang 'vật lộn" với đống tài liệu nữa, xoay người rời khỏi sở chỉ huy.
Vừa ra tới cửa, hắn đã thấy Grigory dắt Bucephalus và một con ngựa màu nâu đỏ khác tới.
Trông Grigory có vẻ tiều tụy hơn so với sáng nay, quần áo nhăn nhúm, rách vài chỗ, bẩn đến mức có thể biến nước thành mực.
Tuy nhiên, có vẻ như anh ta không bị thương, trên người thậm chí còn rất ít vết máu.
Vương Trung: "Túi đạn của anh đâu?”
"Bị rơi mất trong lúc chiến đấu, ngài yên tâm, tôi đã lấy cái mới." Grigory vừa nói vừa kéo từ phía sau ra một cái túi vải bạt, bên trong có bốn hộp tiếp đạn.
Vương Trung để ý thấy khẩu súng tiểu liên của viên trung sĩ đã được lau chùi, sáng bóng, rõ ràng là anh ta đã bảo dưỡng vũ khí trước khi đến tìm mình.
"Là Pavlov ra lệnh cho anh dắt ngựa tới?"
"Không, tôi cảm thấy hiện tại muốn di chuyển trong thành thì cưỡi ngựa sẽ thuận tiện hơn xe .Jeep. Hiện tại trong thành phố... khắp nơi đều là đống đổ nát và hố bom do pháo binh địch gây ra, xe không dễ đi"
Vương Trung gật đầu, đang định trả lời thì hai chiếc BT-7 lao như bay vào khu vực đóng quân của chiến đoàn.
Chiếc BT-7 dẫn đầu là xe của tiểu đoàn trưởng, có gắn anten radio.
Vị tiểu đoàn trưởng thậm chí còn không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống, sải bước chạy tới trước mặt Vương Trung: "Báo cáo tướng quân!"
Vương Trung: "Chỉ còn lại hai chiếc xe tăng sao?"
"Vẫn còn vài chiếc bị hỏng, quân địch dùng súng phóng lựu bắn hỏng chúng. Chúng tôi đến nhận nhiệm vụ chiến đấu, thưa tướng quân!"
Vương Trung: "Tối nay hẳn là sẽ không có chiến đấu. Mọi người nghỉ ngơi cho khỏe."
Lúc này, các thành viên của kíp xe BT-7 đều chui ra khỏi xe tăng, tụ tập xung quanh chiếc T34 kiểu xe chỉ huy của Vương Trung, ôn ào như thể đang xem một con gia súc lớn vừa được mua về làng.
Một người lái xe hỏi Belyakov đang kiểm tra động cơ xe tăng: "Xe này bọc thép dày bao nhiêu vậy?"
Belyakov liên đọc vanh vách thông số giáp của xe.
"Trời đất!"
"So với chiếc xe này, chúng ta chẳng khác nào trần truồng ra chiến trường!"
"Mấy tên nguyên soái chết tiệt, sao không trang bị cho chúng ta loại xe này chứ! Như vậy sẽ bớt chết biết bao nhiêu người!" Vương Trung nghe vậy, liền nói: "Có tám chiếc T34 bị hỏng, hiện đang nằm trên đồng bằng ngoại ô, buổi tối chúng ta sẽ ra ngoài đó sửa chữa. Kíp lái của những chiếc xe đó chắc chắn cũng có tổn thất, sau khi tập hợp lại kíp lái, nếu còn xe dư, sẽ giao cho các cậu sử dụng."
Đám lính tăng nghe xong đều kinh ngạc: "Cái gì?"
"Thật sao?"
Vương Trung: “That
Lúc này, tiểu đoàn trưởng hỏi: "Xe bọc thép dày như vậy mà vẫn bị bắn hỏng tới tám chiếc?"
Vương Trung: "Quân địch rất có kinh nghiệm, phỏng đoán là rút ra từ những lần giao chiến với xe tăng hạng nặng của Caroling, bọn chúng nhắm bắn vào bánh xích và vòng đỡ tháp pháo, mà những kíp lái T34 này đều là lính diễu binh, tháp pháo bị kẹt là bỏ xe."
Thực ra Vương Trung cũng không chắc chắn là người Prosen học được kinh nghiệm đối phó với xe tăng hạng nặng từ đâu, bởi vì hắn còn không biết là bên Caroling có xe tăng hạng nặng B1 hay không.
Nhưng trong lịch sử Trái đất, sư đoàn thiết giáp đầu tiên của Đức khi chạm trán T34 cũng nhanh chóng tìm ra cách đối phó: bắn vào bánh xích và vòng đỡ tháp pháo, sau đó để bộ binh xử lý.
T-34 đời đầu là loại xe tăng mù, một khi mất khả năng cơ động, bị bộ binh áp sát là coi như xong đời.
Ngược lại, KV-1 cho dù bị bắn gãy bánh xích, vẫn có thể tiêu diệt số lượng lớn bộ binh, chiến đấu đến viên đạn cuối cùng.
Những người lính tăng của Quân đoàn xe tăng 23 nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không như vậy!"
Sau đó, những "lính diễu binh" lên tiếng: "Này, nói hay nhỉ! Để cho các cậu lái T34, chúng ta so tài một trận xem saol"
"Hừ, đắc ý cái gì! Nhìn thấy biểu tượng xe tăng trên xe của tôi không? Đó là chiến công của tôi đấy! Tôi lái BT-7 còn lập được nhiều chiến công như vậy! Mặc dù đều là vừa mới lập được trong ngày hôm nay."
Hôm nay, những người lính xe tăng còn lại của Quân đoàn 23 do Vương Trung chỉ huy đã lập được chiến công hiển hách.
Vương Trung ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc tranh luận của các lính tăng.
Chờ sau khi mọi người đều tập trung nhìn mình, hắn nói: "Hôm nay mọi người đều thể hiện rất tốt! Trước đây, người Prosen luôn coi thường lực lượng thiết giáp của chúng ta, từ hôm nay trở đi, bọn chúng phải coi trọng chúng tal
"Ngày mai, chúng ta còn những trận chiến đấu ác liệt hơn đang chờ đợi, toàn bộ lực lượng thiết giáp của địch đã vượt qua Bogdanovka, sẽ có ngày càng nhiều xe tăng xuất hiện trước mặt chúng ta.
"Mọi người không cần lo lắng không giành được chiến công. Chúng ta sẽ ở đây, cho quân địch nếm mùi lợi hại!"
Các chiến sĩ xe tăng đều lộ vẻ mặt kiên nghị, sau khi Vương Trung nói xong, đồng thanh hô to "Ural"
Vasili cầm khẩu súng ngắn Tokarev của mình, dùng họng súng chọc chọc vào người lính Prosen đang nằm trên đất.
Đây là tên địch hắn vừa mới bắn chết trong lúc quân địch rút lui. Đây cũng là kẻ địch duy nhất mà hắn có thể xác định là do mình bắn chết.
Trước đó, tình hình chiến đấu quá ác liệt, Vasili chỉ lo tập trung hỏa lực từ cửa sổ, căn bản không có thời gian để ý xem viên đạn có bắn trúng người hay không.
Hắn dùng súng nâng mũ sắt của tên lính địch lên, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi, vô hồn.
Lúc này, phía sau có người hét lên: “Đứng im, giơ tay lên!
Vasili quay đầu lại, nhận ra đó là Philippov.
Philippov cũng giật mình, vừa hạ súng xuống vừa hỏi: "Sao cậu lại đeo ba lô của lính Prosen?"
Vasili: "Đây là chiếc radio do tướng quân tự tay thu được! Vừa rồi, quân địch đã đánh tới tận sở chỉ huy, tôi cũng phải tham gia chiến đấu, cho nên mới đeo theo thứ này.
"Nếu cậu lỡ tay bắn hỏng nó, tướng quân sẽ phạt cậu đi gánh phân đấy!"
Philippov cười nói: "Nói như thể chúng ta chưa từng bị phạt gánh phân vậy."
Nói xong, anh ta dựa vào tường, từ từ ngồi xuống, lấy thuốc lá ra.
"Cậu cũng hút thuốc sao?" Vasili tiến lại gần, trêu chọc.
Philippov: "Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng, trước đây vì sức khỏe mà không hút thuốc lá dường như chẳng có ý nghĩa gì. Cậu xem, biết đâu chúng ta đã chết trước khi kịp lo lắng cho sức khỏe."
Vasili gật đầu, nói: "Cho tôi một điếu, thử xem sao."
Một lát sau, hai người chưa từng hút thuốc đều ho sặc sụa.
Dập tắt tàn thuốc, hai người bạn cũ ngồi dựa lưng vào tường.
"Nikolai chết rồi." Philippov nói,'Barfinowicz cũng vậy."
Vasili im lặng vài giây, nói: "Dmitri vẫn còn sống, rất khỏe mạnh."
"Chẳng phải đó là chuyện tốt sao?"
"Ừ, tôi cũng định kể là ai ai đã chết, nhưng tôi lúc nào cũng ở sở chỉ huy, còn những người như Yegorov đều là lính kỳ cựu, rất ranh ma, muốn chết cũng khó. Ít nhất tôi đã nhìn thấy ông ta ném trả lại ba quả lựu đạn của quân Prosen! Ba quả đấy!"
Philippov cười nói: "Giỏi vậy sao? Tôi với Nikolai chỉ mới cùng nhau phá hủy ba chiếc xe tăng của quân địch. Đơn giản đến mức khó tin, Nikolai ném bom xăng, tôi dùng khẩu súng tiểu liên nhặt được canh chừng bên cạnh, hễ có tên lính Prosen nào chui ra khỏi xe tăng là tôi xả súng.
"Sau đó, lúc Nikolai ném chai cháy thì bị trúng đạn, viên đạn găm vào cánh tay, chai cháy rơi xuống đất, bốc cháy ngay dưới chân cậu ấy.
"Cậu ấy vừa lăn lộn vừa cầu xin tôi: 'Hãy kết liễu tôi đi! Xin cậu đấy, Philippov!”
Vasili: "Cậu có kết liễu cậu ấy không?”
"Tôi không nghe thấy, quân địch ập lên, tôi phải bắn hết hai băng đạn mới đẩy lui được chúng. Khi tôi quay lại thì Nikolai đã tự kết liễu."
Vasili: "Cậu không nghe thấy, vậy sao cậu biết cậu ấy nói gì?"
Philippov cười nói: "Mẹ kiếp, Vasili, cậu đúng là đồ khốn. Mẹ kiếp."
Vasili: "Có lẽ cậu nói đúng. Cậu biết không, tôi đã gặp mẹ của Nikolai, bà ấy làm việc ở trạm nông cụ, là người thuyết giáo bán thời gian của hội phụ nữ giáo xứ. Sau này khi chúng ta đến thăm bà ấy, cậu không được kể chuyện này.
"Cậu phải nói rằng, Nikolai đã chiến đấu với bảy, tám tên ác quỷ Prosen, sau khi giết chết một tên thì bị chúng hèn hạ bắn lén."
Philippov im lặng vài giây, gật đầu: "Cậu nói đúng! Nikolai đã dùng súng tiểu liên tiêu diệt cả một tiểu đội địch! Sau đó, khi đang thay đạn thì anh dũng hy sinh!"
"Đúng, chính xác là như vậy! Cậu ấy là một người lính dũng cảm! Chính là như vậy!" Vasili liên tục nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận