Phía quân đội Đế quốc Prosen.
Tư lệnh Tập đoàn quân bộ binh số 25, Trung tướng Von Dietrich, đang nhìn làn khói bốc lên từ trong thành với vẻ mặt đầy ngờ vực.
Bộ chỉ huy của ông ta đóng trên một ngọn đồi nhỏ bên ngoài thành phố, từ đây có thể quan sát toàn cảnh, thậm chí còn nhìn thấy cả thiết giáp hạm Friedrich der Grope trên biển xa xa.
Chính vì vậy, ông ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng làn khói dày đặc đang lan tỏa khắp các khu phố.
Sau một hồi suy tư, Dietrich quay sang hỏi Tham mưu trưởng: "Có loại khí độc nào màu trắng không?"
Tham mưu trưởng lắc đầu: "Chưa từng nghe nói, khí clo... không trắng như vậy."
Dietrich hai tay câm chặt ống nhòm, ngón tay liên tục xoay xoay nút điều chỉnh, đây là thói quen của ông ta mỗi khi suy nghĩ.
Tham mưu trưởng nói: "Có thể chỉ là khói bình thường?"
"Bên phòng thủ lại đi sử dụng khói mù?" Dietrich nhíu mày khó hiểu: "Như vậy chẳng phải là tự mình triệt tiêu hỏa lực của súng máy sao? Ngay cả tâm bắn vượt trội của Thần tiễn cũng không thể phát huy tác dụng! Trong trận đánh ở Carolin, lính phun khói của chúng ta còn phải dùng bom khói để yểm trợ xe tăng vượt qua tâm bắn của Thần tiễn, khói mù là bạn của bên tấn công, là cơn ác mộng của bên phòng thủ!"
Tham mưu trưởng lắc đầu: "Có thể là do chỉ huy của quân địch non kém kinh nghiệm?”
Dietrich lắc đầu: "Chỉ huy của quân địch là Công tước Vladimir dày dạn kinh nghiệm, ông ta đã được đào tạo bài bản về quân sự, không thể nào phạm phải sai lâm ngớ ngẩn như vậy..."
Đang nói thì một viên Tham mưu hớt hải chạy vào: "Không ổn rồi!"
Dietrich nghiêm nghị: "Báo cáo trước!"
Viên Tham mưu vội vàng đứng nghiêm, gót giày dậm mạnh xuống nền đất: "Báo cáo!"
Dietrich vẫn chưa hài lòng, ông ta giáo huấn: "Là một sĩ quan, dù tình huống có khẩn cấp đến đâu cũng phải bình tĩnh, tác phong phải đĩnh đạc, binh lính đang nhìn vào đấy, anh hiểu chưa, Đại úy Hoffman?”
"RõI"
Phải đến lúc này, Dietrich mới gật đầu hài lòng: "Tốt. Nói đi, có chuyện gì?"
"Sư đoàn 54 báo cáo qua điện đài, quân đội Ant đã phát động phản công, họ đã mất liên lạc với Trung đoàn 353, hiện tại có rất nhiều tàn binh xuất hiện ở gần Sư bội!”
Dietrich ngẩn người: "Phản công? Mới khai chiến có hai ngày, chúng ta đã đánh đến Ronezh, quân đội Ant tan tác như chim chóc, lấy đâu ra tinh thần mà phản công?”
Tham mưu trưởng nhắc nhở: "Vừa nãy ngài có nói chỉ huy của quân địch, Công tước Vladimir là một người rất có năng lực."
"Phải, tôi có nói!"
Dietrich quay sang nhìn bản đồ. "Nhưng nếu quân địch có đủ dũng khí và khả năng tổ chức để phản công, tại sao họ không rút lui về phía sau? Ý tôi là, phá vòng vây về phía sau?
"Cho dù bọn họ nghênh chiến với chúng ta, có thể chọc thủng phòng tuyến, bọn họ cũng không thể chạy thoát, từ đây đến biên giới là hàng triệu quân Prosen đang tiến quân!"
Nói rồi ông ta dùng cây gậy chỉ mạnh vào khoảng giữa thành phố Ronezh và biên giới trên bản đồ, nhấn mạnh: "Hàng triệu quân, anh hiểu chứ? Cho dù quân đội của Công tước có toàn mạng chạy ra ngoài thì kết cục cũng chỉ có một con đường chết!"
Nói rồi, Dietrich nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, sau đó lắc đầu: "Không, không thể nào là tấn công được. Chắc chắn chỉ là một cuộc phản công với quy mô nhỏ, mục đích là để quấy rối đội hình của chúng ta, tạo cơ hội cho việc rút quân.
"Quân đoàn thiết giáp của tướng Hoth sẽ sớm hoàn thành việc bao vây Ronezh, hành động của bọn chúng chẳng khác nào là tốn công vô ích."
Nói rồi Dietrich quay sang nhìn viên Tham mưu đang hốt hoảng: "Truyền lệnh cho Sư đoàn 54, lập tức phái người đi ổn định các trung đoàn đang hỗn loạn, tìm kiếm sở chỉ huy của trung đoàn bị đánh tan... không, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với Sư đoàn 54, điện thoại kết nối được chưa?"
"Báo cáo, vẫn chưa ạ, chúng tôi vừa mới xác định được vị trí của Sư đoàn 54, xe thông tin vừa mới được cử đi." Viên Tham mưu phụ trách thông tin vội vàng đáp.
Điện đài cần phải dịch mã nên việc truyền tin sẽ bị chậm trễ, hơn nữa rất dễ bị quân địch nghe lén, điện thoại đương nhiên là an toàn hơn nhiều, chất lượng cuộc gọi cũng không thể so sánh với điện đài, nhưng điện thoại thì cần phải kéo dây, chỉ khi nào cả hai bên đều dừng lại mới có thể bắt đầu lắp đặt đường dây.
Dietrich phẩy tay: "Thôi được, cứ dùng điện đài vậy, kết nối với Sư đoàn 54 cho tôi."
Nói rồi ông ta sải bước ra khỏi phòng.
Viên Tham mưu canh cửa vội vàng mở cửa, sau đó đứng nghiêm chào theo quy cách quân đội, tiễn Dietrich ra ngoài.
Trong phòng thông tin bên cạnh, viên Tham mưu cầm ống nghe điện đài gào lên: "Rhein, Rhein, nghe rõ trả lời!"
"Rhein" là mật danh của Sư đoàn 54.
Sau một hồi gào thét, viên Tham mưu đưa ống nghe và tai nghe cho Dietrich: "Đã kết nối, Thiếu tướng Hausen, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 54."
Dietrich nhận lấy, hắng giọng nói: "Tôi là Dietrich, tình hình bên anh thế nào?”
"Tôi cũng không rõ nữa, tình hình rất hỗn loạn, rất nhiều binh lính bỏ chạy tán loạn." Giọng nói của Hausen lúc gần lúc xa, xen lẫn tiếng sột soạt: "Bọn họ nói là bị cận vệ của Antonov tấn công, cũng có người nói là quân Thánh chiến của Giáo hội phương Đông."
Dietrich cau mày: "Nhanh chóng xác minh tình hình! Tôi cho rằng đây chỉ là một cuộc phản công với quy mô hạn chết"
"Nhưng mà, thưa ngài, quân địch đã sử dụng pháo hạng nặng bắn ra rất nhiều đạn khói, hiện tại không có gió, khói mù bao phủ khắp mặt đất, không thể quan sát được gì. Dùng nhiều đạn khói như vậy, nhưng chỉ là một cuộc tấn công thăm dò, điều này rất vô lý." Dietrich nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi ở trong phòng thông tin cũng có thể nhìn thấy làn khói dày đặc bốc lên từ phía xa.
Dietrich cao giọng: "Không, tấn công vào lúc này là vô lý! Đó chỉ là một cuộc phản công mang tính phòng thủ! Bọn chúng muốn tấn công vào đâu chứ? Phía sau chúng ta là hàng triệu quân Prosenl!"
“Nhưng thưa ngài... quân địch... tàn binh... chuyện này là sao?”
Dietrich nhíu mày: "Thiếu tướng Hausen! Thiếu tướng Hausen! Bên đó có tiếng súng, chuyện gì vậy?"
Nhưng đáp lại ông ta chỉ là tiếng re re của sóng điện.
Dietrich trả tai nghe và ống nghe cho viên Tham mưu: "Nhanh chóng kiểm tra xem có trục trặc gì không!"
Viên Tham mưu vội vàng kiểm tra lại toàn bộ điện đài, sau đó kiểm tra cả máy phát điện, rôi mới báo cáo: "Thưa ngài, không có trục trặc gì vê mặt kỹ thuật."
Dietrich: "Vậy thì tiếp tục gọi đi!"
Viên Tham mưu không dám chan chừ, lập tức ghé sát miệng vào ống nghe, lớn tiếng gọi: "Rhein, Rhein, nghe rõ trả lời!"
Dietrich bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, cây gậy trong tay liên tục gõ vào lòng bàn tay.
Một lúc sau, Dietrich lấy đồng hồ quả quýt ra xem: "Đã 5 phút rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Có thể là Rhein... ý tôi là Sư đoàn 54, bên đó bị trục trặc kỹ thuật. Nhưng mà..."
Viên Tham mưu ấp úng.
Dietrich: Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà ở Sư bộ có rất nhiều điện đài công suất lớn, rất khó có khả năng tất cả đều gặp trục trặc cùng một lúc."
Dietrich mím chặt môi, sắc mặt ngày càng u ám, ông ta ra lệnh: "Sư đoàn 54 chắc chắn đã gặp phải rắc rối, có vẻ như chúng ta đã đánh giá quá thấp quân địch. Đội dự bị của Tập đoàn quân hiện đang ở đâu?"
"Báo cáo, đang ở Shurshkivka ạ."
Dietrich: "Chẳng phải là cách đây hơn chục cây số sao? Tại sao lại di chuyển chậm như vậy?"
Tham mưu trưởng bất đắc dĩ nói: "Báo cáo, đường bị tắc nghẽn ạ, tình trạng đường xá ở Ant còn tệ hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, trong kế hoạch tác chiến, chúng ta đã mặc định "quốc lộ" là đường nhựa hiện đại, nhưng thực chất chỉ là đường đất được san bằng.
"Khả năng thông hành rất kém, hơn nữa còn khiến xe cộ nhanh hỏng hóc.
"Vì vậy, tất cả các binh đoàn di chuyển bằng xe cơ giới đều bị kẹt cứng trên đường."
Dietrich sa sầm mặt mày: "Trên chiến trường lúc nào cũng có vấn đề, không phải chỗ này thì là chỗ khác, lúc nào cũng có vấn đề. Bây giờ còn cách nào để liên lạc được với Sư đoàn 54 không? Tiếp tục gọi di
Câu cuối cùng là nói với viên Tham mưu thông tin, người này vội vàng cầm ống nghe lên tiếp tục công việc nhàm chán của mình.
Dietrich quay sang nhìn những viên Tham mưu khác. Tham mưu trưởng lên tiếng: "Tiểu đoàn trinh sát thuộc Tập đoàn quân có ky binh, có thể cân nhắc cử bọn họ đi."
Dietrich dùng gậy chỉ ra ngoài cửa sổ: "Tuy rằng chúng ta đóng quân bên ngoài thành phố, nhưng Sư đoàn 54 đã tiến vào trong thành rồi."
Đúng lúc này, viên Tham mưu đang ra sức gọi điện đột nhiên ngừng lại, nói: "Tôi có cách này, chúng ta có thể thử liên lạc với đơn vị thiết giáp được phối hợp tác chiến, trong xe tăng có điện đài."
Dietrich: "Lan sau nhớ báo cáo trước."
"Báo cáo!"
"Thôi khỏi cần! Tôi nghe thấy rồi. Cứ làm như vậy đi, anh có biết tân số của bọn họ không?”
Viên Tham mưu gật đầu: "Có a chúng tôi từng nghe thấy họ liên lạc qua điện đài."
"Vậy thì gọi đi”
Viên Tham mưu lại ghé sát miệng vào ống nghe: "Đây là Ưng Sào, đây là Ưng Sào, gọi chỉ huy đơn vị thiết giáp, nghe rõ trả lời."
Dietrich tiếp tục đi đi lại lại, cây gậy trong tay gõ nhịp vào lòng bàn tay.
"Ngài ơi, kết nối được rồi!" Viên Tham mưu mừng rỡ, đưa ống nghe và tai nghe cho Dietrich.
Dietrich lần thứ hai nhận lấy: "Tôi là Dietrich, ai đang nói chuyện vậy?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng Prosen lơ lớ: "Là ông nội mày đây!"
Sau câu nói đó là một tràng tiếng Ant.
Là con cháu của dòng họ danh giá, ngoài tiếng Prosen, Dietrich còn có thể nói thành thạo tiếng Carolin và tiếng Ant, trên thực tế, trước khi chiến tranh bùng nổ, hoàng gia Prosen và hoàng gia Ant có rất nhiều hoạt động giao lưu với nhau, đó cũng là lý do vì sao hai nước lại ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Vì vậy, Dietrich hoàn toàn có thể nghe hiểu những lời mắng chửi của đối phương, ông ta dùng tiếng Ant không hề lẫn chút giọng địa phương nào hỏi ngược lại: "Vậy ra anh là lính Ant? Đừng nói với tôi là anh đang ở trong Sư bộ của Sư đoàn 54 đấy nhé?"
Rõ ràng là đối phương không ngờ tới tình huống này, lập tức im bặt.
Một lát sau, giọng nói đó mới vang lên: "Tao không biết đây là Sư bộ cái quái gì, tao cũng cóc cần biết chữ nghĩa của bọn Prosen các người! Dù sao thì ở đây có rất nhiều bản đồ, tài liệu, tất cả đều là chiến lợi phẩm, tự khắc sẽ có Tham mưu giỏi tiếng Prosen nghiên cứu!"
Dietrich cau mày, ông ta lập tức quyết định moi thêm một chút thông tin: "Vị chỉ huy Ant dũng cảm, xin hỏi anh tên họ là gì?"
"Mày nghĩ tao sẽ ngu mà tiết lộ thông tin cho mày sao? Đi chết đi! Rửa cổ chờ tao đến lấy đầu mày đi, tao tuy không biết chữ của bọn mày, nhưng tao biết xem bản đồ! Tao biết Bộ chỉ huy của mày ở đâu! Chờ đấy!"
Dietrich: “Chờ đã! Này anh bạn..."
Ông ta gọi thêm vài tiếng nhưng đáp lại chỉ là tiếng rè rè.
Dietrich quay sang nói với Tham mưu trưởng: 'Ra lệnh cho Tiểu đoàn cảnh vệ, Tiểu đoàn trinh sát, Tiểu đoàn đặc chủng sẵn sàng chiến đấu. Điều động tất cả xe tăng của Bộ chỉ huy lên đỉnh đồi, chuẩn bị nghênh chiến!"
Tham mưu trưởng gật đầu: "Rõ!"
Dietrich nhìn làn khói dày đặc đã bao phủ một phần tư thành phố, lẩm bẩm: "Công tước Vladimir không ngờ lại có phong cách chỉ huy như vậy sao? Tôi nhớ trước đây khi hai nước tiến hành diễn tập quân sự chung, ông ta là người rất bảo thủ...
"Trong tình huống này, có thể đánh tan một sư đoàn của chúng ta, người phát động cuộc phản công lần này, quả là một kỳ tài quân sự!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận