23h15 ngày 8 tháng 7 năm 914 lịch Julian.
Toàn bộ 914 người của Chiến đoàn Rokossovsky đang đợi ở ga Loktev.
Trung đoàn phòng thủ Loktev tạm thời được biên chế vào nhóm đã xung phong ở lại bảo vệ thành phố, nên không nằm trong số này. Quân đội giáo hội được tăng cường cũng không rút lui.
Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5 muốn ở lại, nhưng bị Vương Trung từ chối.
Trung đoàn 31 và lực lượng thiết giáp đều tự nguyện tuân lệnh.
914 người trên sân ga là tổng số quân bộ binh, pháo binh, thiết giáp và hậu cần.
Vừa xoa bụng no căng khoai tây hầm thịt bò, Vương Trung vừa nhìn số người ít ỏi còn lại, cảm thán: "Thắng lợi kiểu Pyrros."
Yegorov: 'Pyrros là ai?"
Vương Trung á khẩu. Thế giới này làm gì có La Mã, lấy đâu ra Pyrros.
Lúc này, Pavlov cầm xấp tài liệu từ phòng điều độ bước ra, đến chỗ họ: "Tôi lấy được kế hoạch vận chuyển, chúng ta sẽ được đưa đến Agasukov."
Vương Trung: "Xa vậy? Tôi tưởng sẽ được đưa ra sau phòng tuyến nghỉ ngơi, sẵn sàng chiến đấu tiếp."
"Không có phòng tuyến thứ hai." Pavlov nghiêm mặt.'Bộ tư lệnh Tập đoàn quân quyết định tấn công theo lệnh Be hạ."
Vương Trung: "Bon họ điên rồi?"
Giọng hắn quá lớn, tất cả binh lính xung quanh đều quay lại nhìn.
Yegorov vỗ vai Vương Trung: "Bình tĩnh, Bá tước. Tin tốt là chúng ta sẽ ở rất xa tiền tuyến, kể cả khi đó sụp đổ, quân Prosen muốn tới đây cũng mất vài ngày."
Vương Trung: "Tôi chẳng vui nổi. Bổ sung quân đâu?"
Pavlov lắc đầu: "Không thấy nói."
Lúc này, Popov từ phía kho hàng ga đi tới, chậm rãi bước lên sân, nhập bọn với ba người.
"Bên giáo hội cũng chưa có tin tức gì, không biết bao giờ mới bổ sung được đại đội Thần Tiễn”" Vị giám mục thở dài.'Hiện giờ thiếu xạ thủ trầm trọng, số Thần Tiễn cũng không đủ."
Vương Trung: "thây tu Peter đâu?”
Trải qua hai ngày chiến đấu, Vương Trung khá có thiện cảm với "radar sống" hắn nhặt được, thấy khá hữu dụng.
'À;'Bậc thầy Âm Trận" thì nhiều, đã được điều về đây, đây là lệnh điều động, anh ký nhận nhé?" Popov đưa tập tài liệu cho “anh” - tức Pavlov.
Pavlov cau mày: "Lệnh đâu, người đâu?”
Popov quay lại nhìn cổng, đúng lúc thầy tu Peter cau mày bước vào.
Yegorov oang oang: "thầy tu, sao cau mày thế?"
Tu sĩ Peter lên: "Vì có quá nhiều nguồn gây nhiễu như anh!" Rồi ông ta tiến đến chỗ Popov phản đối: "Tôi phải ở lại tiền tuyến, nơi đó cần tôi!"
Popov: "Ông đi mà nói với Thiếu Tướng ấy."
Peter lập tức quay sang Vương Trung: "Tôi phải ở lại..."
"Tôi nghe rồi,' Vương Trung ngắt lời"nhưng tôi cũng cần ông. Ở bên tôi, ông sẽ phát huy tác dụng lớn hơn. Nghĩ lại hai ngày qua xem, ông đã làm được gì!"
Peter mím môi im lặng.
Lúc này, tiếng còi tàu vang lên từ xa. Nhân viên gác ghi cũng từ buồng nhỏ bước ra, bắt đầu kéo cần chuyển đường.
Ánh đèn xanh lá trong tay gã sáng rực trong đêm.
Chẳng mấy chốc, một đoàn tàu hỗn hợp toa phẳng và toa kín đã tiến vào ga.
Các toa phẳng đều trống rỗng, hiển nhiên là để chở pháo hạng nặng và T-34 của nhóm Rokossovsky, còn toa kín thì chật ních những gương mặt trẻ măng.
Tàu còn chưa dừng hẳn, đã có tiếng một cậu lính trẻ oang oang từ toa kín: "Này, đánh nhau thế nào rồi?"
Vừa lúc Vương Trung nhìn về phía toa kín, Vasili đã lên tiếng: "Tuyệt lắm chứ, mấy cái xác xe tăng trong thành, hầu hết là do tụi này bắn đấy!"
Xác lính Prosen đã được dân phu và quân đội giáo hội gom lại chôn cất, nhưng xác xe tăng thì vẫn nằm chình ình như hố pháo trên đường, chưa có người dọn.
"Ôi! Ghê thế, tụi này cũng không kém cạnh đâu!" Những chàng trai trẻ trên tàu đầy vẻ tự tin.
Vasili trông như muốn bật lại, nhưng vừa mở miệng đã ngừng, ngập ngừng một lát rồi nói: "Tao tin chúng mày! Cho lũ Prosen nếm mùi đau khổi"
Binh lính Trung đoàn 31 thấy Vasili nói chuyện thoải mái mà không bị mắng, bèn sôi nổi hùa theo:
"Cho chúng nó biết tay!"
"Cho chúng nó biết ai mới là giống dân hạ đẳng!"
Vương Trung xuyên không đến đây khi tuổi đời cũng chưa phải lớn, thân xác này cũng là của một người trẻ tuổi, với tính cách vốn có, hẳn hắn phải tham gia cổ vũ đồng đội lúc này.
Nhưng kỳ lạ thay, giờ đây Vương Trung chỉ muốn im lặng chúc phúc cho họ.
Đột nhiên, trong số lính trẻ vừa xuống tàu, có người kêu lên: "Ê, nhìn kìa, xe tăng số hiệu 422! Biểu tượng con bạch mã kìal"
Câu nói khiến tất cả tân binh vừa đến, đang hừng hực khí thế, đều đồng loạt nhìn ve một hướng.
Chiếc T-34/422 đang tắm mình dưới ánh trăng, như một con quái thú ẩn mình trong bóng tối.
Alexander và Belyakov đang hút thuốc bên cạnh xe tăng, thấy vậy vội chui tọt vào bóng tối.
“Thật kìal"
"Chẳng lẽ đây là xe của Bạch Mã tướng quân?"
"Nghe nói nhóm tác chiến của tướng quân đang ở đây!"
Vương Trung đang đứng dưới mái che của nhà ga, vừa vặn khuất khỏi ánh trăng. - Cổ vũ tinh thần binh sĩ cũng là nhiệm vụ của người chỉ huy.
Hắn muốn bước về phía trước, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hình ảnh vô số binh lính giáo hội lôi hắn ra khỏi gầm xe tăng ngày hôm qua lại ua về trong tâm trí.
Hôm nay, hắn đã bỏ rơi những ân nhân cứu mạng mình.
Chiều nay, trong tình thế cấp bách, hắn chỉ do dự một giây rồi quyết định, và rốt cuộc đã chặn được đợt tấn công của địch.
Nhưng giờ đây, khi hắn sắp tiến lên để cổ vũ những chàng trai này, cảm xúc lúc đó lại ập đến, tràn ngập trong lòng.
- Tôi và binh lính của tôi sắp rút lui rồi, Loktev sau này có hóa thành địa ngục ra sao, cũng chẳng còn liên quan gì đến chúng tôi nữa.
Mình còn tư cách gì mà đứng đây, khích lệ họ hiên ngang bước vào chỗ chết?
Ngay lúc Vương Trung đang do dự, hắn chợt nhớ đến bài thơ của một vị Nguyên soái.
Hắn rất thích bài thơ ấy. Thực ra đó là bài thơ tuyệt mệnh, vị Nguyên soái viết khi rơi vào đường cùng, nhưng lại tràn đầy khí phách hiên ngang, bất khuất.
"Xuống suối vàng cũng chiêu mộ cựu bộ, mười vạn tinh kỳ phạt tận Diêm Lal"
Vị Nguyên soái ấy, chắc hẳn cũng đã phải ra nhiều quyết định để binh sĩ xả thân nơi sa trường.
Nhưng ông chắc chắn sẽ không do dự, bởi vì ông dũng cảm hơn bất kỳ ai, đến thời khắc phải hy sinh, ông cũng sẽ không ngần ngại xông lên.
Mình cũng có thể dũng cảm hơn bất kỳ ail
Không đúng, mình phải dũng cảm hơn tất cả, như vậy mới có thể không hối hận khi ra lệnh cho họ xông vào chỗ chết, mới có thể lạnh lùng quyết định bỏ rơi họ khi cần thiết, và thản nhiên nói "Thương mà không đúng lúc, ấy là tướng tồi".
Mang theo quyết tâm ấy, Vương Trung bước lên, đứng dưới ánh trăng.
Hắn không giới thiệu bản thân, trong bóng tối, chẳng ai nhìn rõ mặt mũi hay quân hàm hắn.
Nhưng chỉ cần đứng đó, hắn đã toát lên khí thế uy nghiêm và bất khuất.
"Các chiến sĩ!" Hắn nói.
Dù chưa có ai hạ lệnh, nhưng tất cả tân binh đều tự động đứng nghiêm, tiếng gót giày chạm đất vang lên đều tăm tắp.
Vương Trung: "Tôi sẽ không tô hồng sự thật. Các anh hãy nhìn sang bên phải tôi, đó là nhóm tác chiến của tôi, bây giờ tính cả hậu cần, chỉ còn 914 người!
"Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5, khi mới gia nhập dưới quyền tôi, một trung đoàn chỉ còn hơn 300 người, còn giờ, chỉ còn 81 người đứng đây!
"Trung đoàn trưởng của họ, bây giờ là một thiếu úy!
"Tôi nói thẳng, phía trước là địa ngục! Ở lại đây, chính là đối mặt với địa ngục! Có ai muốn rút lui không?”
Vương Trung nhìn khắp sân ga.
Không chỉ các tân binh, mà cả công nhân đường sắt, lái tàu đều đứng im tại vị trí, nhìn hắn. Không ai nói muốn rút.
Vương Trung: "Tại sao? Trả lời tôi, tại sao các anh lại muốn lao vào chỗ chết?"
Bỗng có tiếng hô vang: "Vi Sa hoàng!"
Vương Trung: 'Sail"
Pavlov giật mình, trừng mắt nhìn Vương Trung.
Lại có tiếng hô: "Vì thánh giáo phương Đông!"
"Cũng sai!" Vương Trung dứt khoát.
Popov kinh ngạc, trố mắt nhìn Vương Trung.
Vương Trung lại nhìn quanh một lượt.
Vasili đột nhiên nói: "Vì mẹ của Antl"
Vương Trung chỉ tay vào Vasili: "Đúng! Nhưng quá trừu tượng!"
Hắn chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trên sân ga: "Mẹ của Ant là gì? Hãy nghĩ kỹ, hãy nghĩ cụ thểt
"Mẹ của Ant là chú sóc nhỏ nô đùa trong rừng bạch dương,
"Là đàn cá tung tăng bơi lội dưới dòng Dnepr,
"Là những cánh đồng lúa mênh mông trên mảnh đất màu mỡi"
Vương Trung nói xong ba câu, thấy hình như vẫn chưa đủ, bèn cố nặn thêm hai câu nữa:
"Là tiếng hát trong veo của những cô gái,
"Là nồi khoai tây hầm thịt bò nóng hổi mà bà bưng lên!"
Vừa dứt lời, có tiếng ai ợ no.
Rồi nhiều người bật cười, nhất là Vasili.
Vương Trung cũng thấy ngại, bí từ quá nên nói hươu nói vượn, với lại khoai tây hầm thịt bò ngon thật.
Ngon lắm!
"Vì bảo vệ tất cả những điều tốt đẹp đó! Chúng ta mới sẵn sàng xả thân!"
Hắn nghĩ ngợi, đúng là hết ý rồi, thôi thì đạo văn.
Vương Trung nói tiếp:
"Nếu chúng ta không chiến đấu, quân thù sẽ dùng lưỡi lê đâm chết chúng ta, rồi lấy ngón tay trỏ vào xương cốt chúng ta mà bảo: "Nhìn xem, đây là những tên nô lệ!"
Câu nói như một quả bom, khiến gương mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ giận dữ.
Vasili hét lên tiếng hô quen thuộc, có thể dùng trong bất kỳ hoàn cảnh nào cần khích lệ tinh thần, thể hiện khí thế: "Ural"
Mọi người đồng thanh hô theo: "Ural"
"Ural"
Tiếng hô vang lên dồn dập, ngày càng mạnh mẽ.
Lúc này, viên đại đội trưởng của tân binh hô to: "Quay phải! Bước!"
Hàng ngũ chỉnh tê, những người lính trẻ tuổi tràn đầy khí thế tiến ra khỏi nhà ga. Popov tiến lên một bước, đứng cạnh Vương Trung: "Lần sau đừng giành việc của tôi được không?"
Vương Trung: "Tên nào bảo cổ vũ tinh thần là việc của người chỉ huy chứ?"
Lúc này, trưởng ga đi tới: "Cho quân lên tàu nhanh đi, xuất phát ngay, trước lúc trời sáng còn bay được khỏi tâm hoạt động của không quân địch."
Vương Trung quay lại, hạ lệnh: “Lên tàu!"
(Hết chương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận