Ba cất tiếng, giọng ba thật chùng :
- Me vẫn không thay đổi ý định, Trang nờ.
Em mân mê cặp sách :
- Con đã đoán ra điều đó.
Ba xúc động :
- Chỉ còn một lần hòa giải nữa...
Em thầm thì :
- Nếu kết quả như hôm nay, ba và me sẽ xa nhau...
Ba buông một tay lái, ôm lấy bờ vai nhỏ bé của em :
- Trang ơi, con có buồn không ? Con có giận ba không hở Trang ?
Em gục đầu vào ngực ba :
- Ba không có lỗi chi cả, tại me không thương ba, tại me không thương con ba ơi.
Xe rẽ vào cổng nhà, ngôi biệt thự im lìm lạ lùng. Vú Lành ra mở cửa, ba hỏi :
- Bà về chưa ?
Vú Lành vừa khép cửa vừa nói :
- Bà vừa mới đi với cô Lan.
Đôi mày ba hơi nhíu lai, em thoáng thấy một vết nhăn trên vầng trán rộng, ba cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Thôi vú vào dọn cơm cho chúng tôi ăn đi.
Ba trải khăn ăn lên đùi em, ba vuốt tóc em, ba hôn nhẹ vào trán em, hình như ba đang cố xoa dịu nỗi đau buồn đang dằn vặt tâm hồn em. Em thương ba quá, em đặt bàn tay lên vai ba :
- Sáng nay ba làm việc có mệt lắm không ba ?
Ba cười thật hiền :
- Con gái của ba thật ngẩn ngơ, sáng nay ba đâu có đến hãng, ba ra Tòa Hòa Giải với me mà...
Em chợt nhớ ra, em tự trách mình. Em không muốn nhớ tới chuyện đó nữa sao tự nhiên em lại khơi ra cho ba buồn thêm vô ích. Ba gắp thức ăn bỏ vào chén em :
- Ăn cơm đi con, đừng suy nghĩ chi hết a.
Em lơ đãng nhìn những cọng rau tươi mát, từng búp su non đầy chất bổ dưỡng, em liên tưởng đến một vườn rau cải xanh om, những luống đất mềm quen thuộc, bờ nước trong đá trắng của vùng quê hương cây ngọt trái lành. Rồi em lại ví mình như những búp lá xanh kia, tuổi thơ chưa hưởng trọn đã vội xa miền quê êm ấm, tổ ấm này rồi đây sẽ thiếu mặt ai? Ba hay Me? Người nào em cũng yêu cũng mến, cũng muốn vùi đầu vào ngực, áp má vào vai cho tình thương dạt dào từng hơi thở, để thấy mình nhỏ bé được che chở bởi núi Thái Sơn, bởi nước trong nguồn luân lưu sữa mát mẹ hiền.
Vú Lành nhắc :
- Trang ăn đi con, búp su chiên bơ ngon lắm đó con.
Em thẫn thờ như người mất trí, ba thương hại nhìn em rồi nói với vú Lành :
- Tội nghiệp con Trang, me nó nông nổi quá.
Vú Lành chép miệng :
- Chung qui cũng chỉ tại cô Lan đó, ngày mô cũng tới rủ rê, bà lại là người nhẹ dạ, dễ xiêu lòng.
Ba chống tay vào trán :
- Cô Lan đó không có nết vú nờ. Bạn học với nhà tôi ngày trước đó vú, dạo đó nhà tôi đâu có ưa giao thiệp với cô ta. Không hiểu sao, chừ hai người lại thân nhau như rứa ? Sự lo ngại của tôi thật đúng, cô ta là con người hay đặt điều vu khống để phá hoại hanh phúc gia đình của kẻ khác. Vú nghĩ coi, tôi làm việc cả ngày tối tăm mặt mũi, thì giờ đâu mà đi chơi đây đó. Rứa mà cô ta lại dựng đứng câu chuyện, bảo với nhà tôi là cô ta gặp tôi đi với cô này cô nọ, tôi đã nói hết lời mà nhà tôi không chịu hiểu. Vú nghĩ coi, vợ chồng mà không tin nhau thì làm sao mà sống với nhau suốt đời được.
Vú Lành ngao ngán :
- Thiệt đúng là cái thứ đâm bị thóc, thọc bị gạo. Cái mặt sáng sủa mà lòng dạ tối thui như đêm ba mươi.
Em nghĩ đến me, em nghĩ đến dì Lan, em không oán trách ai cả, em không phiền muộn ai cả. Tại cái số em như vậy, hạnh phúc trời cho ai kẻ đó hưởng, hạnh phúc của em đã ra đi như kiếp hải âu tung cánh lìa xa miền địa lục, hạnh phúc tan loãng mênh mông giữa bát ngát trùng dương.
Có tiếng đế giày cao gót gõ nhịp ngoài phòng khách, tiếng cười nói xôn xao, me đã về, hình như có cả dì Lan theo nữa. Me ló đầu vào phòng ăn hỏi vú Lành :
- Còn chi ăn không vú, dọn lên cho tôi với cô Lan ăn đi nghe.
Vú Lành lúng túng :
- Tưởng bà không ăn cơm nhà, nên tôi...
Me như không nhìn thấy ba và em ngồi đó, me gắt :
- Hết cơm, hết thức ăn rồi phải không ?
Vú Lành dạ nhỏ. Me ra lệnh :
- Vú đem cái nồi National ra cắm điện nấu cho nhanh, còn thức ăn chiều trong tủ lạnh, làm cho tôi và cô Lan một món canh và một món xào mau lên đó nghe.
Me ra phòng khách tiếp tục nói chuyện với dì Lan. Ba uống vội miếng nước, hôn em rồi vòng ra ngã sau lấy xe đi, ba không muốn gặp mặt me và dì Lan. Em mở tủ lạnh lấv lon Coca, me gọi em :
- Trang ơi Trang, ra me biểu.
Dì Lan nhìn em cười phô hàm răng trắng nõn, xâu chuỗi hạt vàng diêm dúa long lanh trên cổ :
- Trang đó hả cháu, mau mau vô thay áo đẹp đi chơi với dì và me.
Em nhìn sang me :
- Đi mô chừ me ?
Me cười theo dì Lan :
- Thì con cứ vào thay áo đi đã nờ, con gái của me nóng nảy quá.
Người đàn ông lái xe của dì Lan đến đón me và dì Lan có bộ ria mép thật dễ ghét, gã có những cử chỉ bắt chước người tây phương, em thấy nó lố lăng làm sao ấy. Dì Lan thân mật nói với gã :
- Đây là cháu Trang, con của chị Tân đó anh.
Gã đàn ông cười nheo mắt nhìn em một hồi lâu rồi bảo dì Lan :
- Cô bé trông thùy mị lắm, cháu năm ni bao nhiêu tuổi rồi chị Tân ?
Me ôm vai em :
- Cháu mười bốn tuổi rồi đó anh Thận.
Gã đàn ông gật gù :
- Tuổi mười bốn là tuổi trổ mã đó, nhan sắc cô bé này có nét lắm, có tương lai lắm, sau này có khối người theo.
Em hơi nhăn mặt vì lời khen lố lăng của gã đàn ông mà me vừa gọi là anh Thận. Lần đầu tiên, em nghe me nói năng thân mật với một người đàn ông không phải là bạn của ba. Những người trên xe cùng yên lặng sau tiếng cười khanh khách của dì Lan phụ họa câu nói của gã đàn ông. Em lim dim nhìn quãng đường dài hun hút hai bên cây cỏ xanh rì.
Qua buổi trưa nắng chếch xiên đỉnh đầu, bóng hàng phượng vĩ ngắn ngủi như chú lùn đội chiếc nón khổng lồ in hình ven bờ nước. Nắng lấp lánh trên mặt sông, nắng nghiêng nghiêng hàng dậu vắng, nắng lung linh đổ bóng lá xuống vệ đường. Em yêu những con đường vắng chập chùng bóng râm dịu ngọt, em thích nhảy xuống xe thả chân trần lang thang trên thảm cỏ gió đùa. Nắng trải hoa vàng theo từng bước sen non, nắng nhuộm hồng hồng đôi gót mềm xinh xắn, nắng soi đường em lạc bước chốn đào nguyên có muôn nàng tiên ca múa, xiêm y đan bằng lụa ngọc kết bằng gấm vóc trân châu… Me vỗ vào vai em:
- Trang, tỉnh ngủ đi con, tới nơi rồi.
Em dụi đôi mắt vừa ngỡ ngàng ra khỏi cơn mơ :
- Tới… mà tới mô hả me ?
Dì Lan mở cửa xe nắm tay em :
- Chà cô cháu nhỏ của dì ham mơ mộng rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Tới là tới nhà dì chơi chớ còn tới mô nữa.
Em đã tỉnh ngủ. Em đã nhìn thấy rồi nơi ở của dì Lan, ngôi biệt thự xinh xắn kiến trúc theo kiểu Pháp với giàn hoa tím giăng ngang mái ngói hình tháp và chiếc ống khói vuông gọn gàng nhô lên cao. Ông Thận sánh vai dì Lan đi trước, em theo me bước lên bậc thềm. Phòng khách nhà dì Lan không rộng bằng phòng khách nhà em nhưng trang hoàng hết sức mỹ thuật. Trên hai chiếc canapé bọc nỉ xanh, có rất nhiều người đang ngồi đợi dì Lan.
Vừa thấy mặt dì, bà khách có chiếc má núng nính reo lên :
- Gớm chưa, đi mô mà đi thẳng đi dài rứa người đẹp, làm tụi này chờ muốn dài cái cổ.
Ông Thận pha trò :
- Bà chị nói giỡn chớ theo em thì cổ bà chị khó mà dài lắm.
Mọi người cười ồ lên làm bà khách mập thấy ngượng ngùng :
- Thôi đi, đã về trễ còn châm chọc nữa, tiếp tục mau đi không trời tối tới nơi rồi tề.
Dì Lan vứt chiếc bóp lên buffet :
- Tiếp tục thì tiếp tục chớ sợ chi.
Đám khách ùn ùn kéo nhau vào phòng bên cạnh, me cũng kéo em vào, em chợt hiểu, em nhăn mặt bảo me :
- Me... me đánh bài hả me ? Răng me nói me dẫn con đi chơi mà.
Me vỗ về :
- Vào đợi me một chút, trời còn nắng lắm, chờ chiều mát rồi me dẫn đi chơi.
Em cố giấu tiếng khóc sắp bật ra :
- Me vô đánh bài đi, con ngồi ngoài ni đợi me cũng được.
Me gật đầu chỉ chiếc canapé :
- Ừ, con đến đó ngồi nghỉ cho khỏe, hay ngủ một lát cũng được, xí nữa me dẫn đi chơi nghe con cưng.
Em vuột khỏi tay me chạy nhanh ra vườn. Vườn nhà dì Lan có thật nhiều bóng mát. Em lặng lẽ đến ngồi dưới gốc cây Ngọc Lan, nắng xuyên qua kẽ lá nhảy nhót chung quanh em những đồng tiền sáng, em đưa ngón tay để nhẹ lên vòng ánh sáng nhỏ nhưng một làn gió thoảng qua làm bóng lá chao đi, những đồng tiền trượt khỏi ngón tay em, tràn lên cánh tay chói lòa trên vạt áo. Em nghĩ đến thứ hạnh phúc mong manh bọt nước, lộng lẫy huy hoàng nhưng khi để tay vào thì lòng tay trống trải như bàn tay em vừa nắm lại, cho giọt nắng vàng chợt thoát ra nhanh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận