Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 105: 105

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 525 lượt xem
  • 3180 chữ
  • 2020-10-13 19:32:27

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc cực kỳ vô tội: “Ta đã nói cho ngươi biết là nhà ta có tiền rồi, còn hỏi ngươi có muốn nhiều hơn hay không, là ngươi nói không tính được, muốn giữ lại làm quan tài cho mình mà. Hôm nay ngươi vì sao lại trách ta?”.

Vân Thiển Nguyệt nghẹn họng, nhớ lại tựa hồ như có chuyện như vậy thật. Đó là hôm hắn tới Vân Vương phủ đón nàng đi Linh đài tự, lúc lên xe đã có nói, nhưng nàng lại cho rằng hắn cũng chỉ là kẻ có tiền mà thôi. Nào ngờ hắn lại có nhiều tiền đến mức biến thái như vậy? Nàng im lặng một hồi lâu, hừ một cái nói: “Ta đâu có biết rằng nhà ngươi đủ tiền làm một vạn cái quan tài như thế mà vẫn còn thừa tiền chứ?”.

“Hiện tại biết rồi cũng chưa muộn, ngươi còn có thể tính toán lại”, Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Vả lại làm gì có ai ruồng bỏ một số tiền lớn như vậy? Mười hai tượng Phật kia nếu lúc ấy ngươi không hạ thủ thì cũng sẽ tiện nghi cho Dạ Thiên Khuynh. Ngươi giấu đi cũng không có gì là không đúng cả”.

“Cũng đúng!”, Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng thư thái hơn một chút, lại nhớ tới mười hai pho tượng Phật kia hãy còn được cất giấu ở dưới Linh đài tự. Nàng nhíu mày nói: “Nhưng làm thế nào để lấy ra bây giờ?”.

Dung Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau mày lại của nàng, không nói lời nào.

“Chuyện này ngươi cũng có liên quan, ngươi chịu trách nhiệm lấy chúng ra cho ta!”, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy nàng hiện tại vai không nhấc lên nổi, tay không thể lựa chọn, hơn nữa lại không có nội công cũng chẳng thế lực, chắc chắn sẽ không làm được, cho dù có mang tượng Phật ra được thì cũng không giấu đi được, chỉ có thể trông cậy vào người này.

“Được!”, Dung Cảnh đáp ứng rất sảng khoái.

“Ai nha, đói chết, ăn cơm, ăn cơm!”, Vân Thiển Nguyệt lười cảm ơn, chỉ cần có người giải quyết thay nàng là được. Lướt qua Dung Cảnh, trực tiếp đi thẳng về phòng của hắn. Không có chút kiêng dè giữ lễ nào của một vị khách cả.

Người nông dân trồng hoa, tỳ nữ và tiểu đồng kia đều nhất loạt sửng sốt nhìn Vân Thiển Nguyệt. Thấy nàng ngông nghênh ngang nhiên bước vào phòng đều nhất tề quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, thấy sắc mặt Dung Cảnh tươi tắn, trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ khẽ nở nụ cười, rất ấm áp. Ba người vừa liếc mắt nhìn, đều có một loại cảm giác, người này không phải là thế tử nhà mình. Thế tử nhà mình bao nhiêu năm rồi không cười? Bao nhiêu năm rồi không cất tiếng nói? Bao nhiêu năm rồi luôn lạnh lùng? Hôm nay bọn họ có thể thấy được băng vạn năm bị hòa tan, tất cả đều cúi đầu, vừa vui mừng trong lòng lại vừa chua xót không ngớt. Sự kính trọng và ngưỡng mộ dành cho Vân Thiển Nguyệt lại tăng lên một phần.

“Thanh Thường, ngươi đã thu dọn xong gian phòng kia chưa?”, Dung Cảnh quay đầu lại hỏi tỳ nữ kia.

“Hồi thế tử, đã sắp xếp xong”, Thanh Thường gật đầu.

“Ừ, mấy ngày nàng ở lại Vinh Vương phủ, ngươi đến hầu hạ nàng đi!”, Dung Cảnh phân phó.

“Vâng, nô tỳ sẽ hầu hạ Thiển Nguyệt tiểu thư thật tốt!”, Thanh Thường dùng sức gật đầu.

Dung Cảnh tựa hồ nở nụ cười, lắc đầu: “Cũng không cần chăm chút quá, chỉ cần hoàn thành mọi chuyện trong nội viện là được, mỗi ngày quét dọn dọn dẹp một chút, nàng là tới học chữ, không phải tới hưởng thụ”.

Thanh Thường nấc cụt một tiếng, biết điều gật đầu: “Vâng!”.

Vân Thiển Nguyệt ngồi trong phòng nghe thấy được liền lập tức trợn tròn mắt. Nghĩ tới thấy người này cũng thật là coi trọng nàng, chính nàng cũng còn chưa nghĩ tới chuyện này. Không cần người hầu hạ cũng được.

Dung Cảnh vừa quay đầu lại đã hỏi tiểu đồng kia: “Thanh Tuyền, đã sắp xếp lại thư phòng như lời ta dặn dò chưa?”.

“Hồi bẩm thế tử, đã sắp xếp lại rất kỹ lưỡng, đúng như phân phó của thế tử mà làm”, Thanh Tuyền lập tức gật đầu.

“Ừ!”, Dung Cảnh gật đầu, nhìn về phía lão nhân kia: “Dược lão, thân thể nàng cực kỳ suy yếu, khí huyết cũng kém, lại thêm nội lực mất hết, đồ ăn mấy ngày này phiền ngươi chuẩn bị”.

“Xin thế tử cứ yên tâm, lão nô cũng rất rảnh rỗi, chỉ mong thân thể của Thiển Nguyệt tiểu thư và người mau chóng khỏe lại”, lão nhân kia lập tức mỉm cười gật đầu.

“Ừ, ta đương nhiên tin tưởng ngươi”, Dung Cảnh cũng hơi cười, không nói thêm lời nào nữa, xoay người đi vào phòng.

Ba người kia thấy vậy liền cười toe toét, chia nhau ra làm việc của mình.

Dung Cảnh đẩy bức rèm che ra, bước vào bên trong phòng, thấy Vân Thiển Nguyệt đang ngang nhiên chiếm giường ngọc của hắn, hắn nhướng mi, cười hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn ngủ rồi sao?”.

“Từ trước tới giờ chưa từng nằm chiếc giường nào cao như vậy, cho nên tới nằm thử thôi”, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy phía dưới giường rất ấm áp, vừa cảm thụ vừa thở dài, thật là thoải mái!

“Nếu thế ta tặng cho ngươi?”, Dung Cảnh hỏi dò.

“Tặng?”, Vân Thiển Nguyệt ngồi bật dậy, hoài nghi nhìn Dung Cảnh.

“Giường này ta nằm từ khi bị thương năm bảy tuổi, nếu không ngươi cho rằng ta có thể chịu đựng qua hơn mười năm nay sao? Hiện tại có lẽ không cần dùng đến nữa, nếu như ngươi thích thì cho ngươi, đâu có sao?”, Dung Cảnh bước tới, chậm rãi ngồi xuống. Mười năm bệnh nặng thống khổ kia trong lời nói của hắn chỉ như gió thoảng mây bay, tựa hồ chỉ như mây khói.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay sờ giường ngọc, chợt hiểu ra bởi vì hắn trúng thôi tình dẫn, bị hàn độc làm cho thân thể lạnh vô cùng nên mới cần ngủ giường ấm như vậy. Bĩu môi: “Ta không thèm. Giường này, loại người lòng dạ hiểm độc như ngươi đã nằm rồi, ta sợ ngủ mấy ngày cũng sẽ bị nhiễm độc mất”.

Dứt lời, nàng nhảy xuống khỏi giường ngọc, lười biếng đi lại gần chiếc bàn ngồi xuống.

“Không phải là có một câu nói Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao? Sau này ngươi còn phải ở bên cạnh ta ngày ngày, chỉ sợ không cần ngủ trên cái giường này, cũng không trắng được!”, Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái.

“Không phải là chỉ ở chung một chỗ những lúc học chữ thôi sao? Yên tâm đi, bổn tiểu thư sẽ không để mình nhiễm phải lòng dạ hiểm độc của ngươi!”, Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, tán thưởng: “Đây là trà mao tiêm cực phẩm! Không ngờ tới ở đây cũng có trà mao tiêm, đây chính loại trà mà ta thích nhất a!”.

“Đúng là cực phẩm nhưng ngươi nói không đúng”, trong ánh mắt của Dung Cảnh có một chút cảm xúc khác lạ hiện lên, hướng về vẻ mặt đầy hào hứng của Vân Thiển Nguyệt, nhướng mi cười nói: “Mao tiêm?”.

“Chẳng lẽ không phải sao?”, Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi thăm.

“Đây là loại trà mới mà Dược lão phát hiện trên dãy núi Vân Vụ, cảm thấy dễ uống nên hái về, không có tên”, Dung Cảnh đón nhận ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi nói: “Nghe nói muốn hái được lá trà này phải rất công phu, sẽ phải chọn lấy một ít chồi non ở gốc cây, sau đó bao bọc lại tránh cái lạnh ban đêm. Nhất là sáng sớm sau cơn mưa phải đi ngắt lá trà, trà này khi uống mới có mùi thơm ngát, Dược lão mang về để ta ban tên, nhưng ta còn chưa đặt, hôm nay ngươi gọi nó là mao tiêm, vậy cứ gọi như thế đi”.

Không đỡ được! Thì ra trà mao tiêm này là do nàng đặt tên sao? Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt khẽ run rẩy, một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.

Dung Cảnh cẩn thận nhìn vẻ mặt của Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng tựa hồ như đã bị đả kích rất sâu sắc, ánh mắt hắn lóe sáng, liếc mắt nhìn chén trà trong tay một chút, ổn định lại tâm tư.

“Dãy Vân Vụ ở đâu?”, Vân Thiển Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới hỏi.

“Cách núi Vân Vụ khoảng một trăm dặm”, Dung Cảnh tự rót cho mình một chén trà, nhàn nhã thưởng thức.

“Hình dáng ra sao? Ngươi có thể mô tả qua được không?”, Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Núi cao vạn trượng, trong núi bốn mùa mây mù ngập tràn, trên núi có rất nhiều loại dược liệu quý nổi tiếng, nhưng dã thú rất hay lui tới đó, không cẩn thận sẽ rơi xuống vách đá, cho nên, ở đó quanh năm cơ hồ không có dấu chân người”, Dung Cảnh ấm giọng giải thích.

“Ừ!”, Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Cúi đầu nhìn lá trà trong chén, lá trà tròn, màu lục bích, mùi thơm ngào ngạt, hương vị nồng đậm. Hơn nữa còn sinh trưởng ở vùng nhiều sương mù, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là trà mao tiêm. Nàng ngó nhìn nước trà, ánh mắt trở nên mơ hồ, sở dĩ nàng thích trà này là bởi có một người, người đó cũng thích uống trà này, hai người mỗi khi đến mùa trà mao tiêm đều tự mình đi hái lá trà mang tới uống, sau một lần làm nhiệm vụ, người kia không còn quay trở lại nữa, nàng mặc dù chỉ còn một mình nhưng mỗi lần uống đều uống hai phần trà, muốn uống chung trà của người kia. Cho tới khi nàng tới thế giới này, cho rằng là ở thế giới này rồi sẽ hoàn toàn cắt đứt chuyện trước kia, không ngờ tới ở đây cũng có trà mao tiêm, xem ra là có một số người nếu đã ghi trong lòng thì vĩnh viễn cũng khó mà quên được, mặc dù là đã chết, chỉ cần linh hồn còn tồn tại, cũng sẽ nhớ lại. Trong thâm tâm nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Dung Cảnh nhìn kỹ thần sắc của Vân Thiển Nguyệt, nghe thấy tiếng thở dài của nàng, đôi mi thanh tú khẽ nhăn một cái, nở nụ cười hỏi nàng: “Có chuyện gì mà khiến ngươi xúc động thế?”.

Biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao? Vân Thiển Nguyệt khôi phục dáng vẻ đĩnh đạc, thân thể gục xuống bàn, liếc Dung Cảnh một cái, lơ đễnh nói: “Làm gì có chuyện có thể khiến cho bổn tiểu thư phải xúc động cảm khái chứ?”.

Dung Cảnh chăm chú nhìn nàng một lát, không nói gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhấp một ngụm trà, từ từ cảm nhận, nhẹ giọng nói: “Trà xuân xanh biếc, trước đắng sau ngọt. Trà hạ vị chát, màu nước đen hơn. Sau tiết bạch lộ mới hái trà thu. Loại trà Dược lão hái về thật giống trà mao tiêm, ước chừng đang vào độ cuối xuân đầu hạ, cho nên vừa có chút đắng, vừa có chút ngọt, lại thêm vị chát”.

“Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự không biết loại trà này sao? Tiểu nhân ngắt nó một tháng trước đấy”, thanh âm của Dược lão truyền từ bên ngoài vào, tựa hồ cực kỳ vui mừng kích động, giống như đã lâu rồi mới tìm được kỷ: “Ở đây còn có vài loại trà nữa, không biết Thiển Nguyệt tiểu thư có biết chúng hay không?”.

“Dược lão sao? Lấy ra cho ta xem một chút đi!”, Vân Thiển Nguyệt hướng ra phía ngoài cửa nói, cửa sổ vừa mở ra, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kích động của lão nhân. Nàng nở một nụ cười.

“Vâng!”, Dược lão vội vàng chạy đi.

Dung Cảnh cúi đầu thưởng trà, cũng không phản đối, hàng lông mi dài che kín mắt, không rõ là đang nghĩ gì.

Vân Thiển Nguyệt thấy vậy không nói thêm gì nữa, hai tay đang cầm chén trà nhẹ nhàng lắc lư, lá trà và nước trà trong chén xoay vòng vòng, từng vòng lay động tạo thành từng đợt gợn sóng màu xanh biếc, trông rất đẹp mắt.

Không lâu sau đó, Dược lão đem mấy cái hộp tinh xảo mang vào phòng, đặt chúng lên bàn, vẻ mặt mong đợi nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đặt chén trà xuống, mở từng chiếc hộp ra xem qua, hướng về phía Dược lão đang chờ mong khẽ lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Chỉ biết duy nhất loại trà này thôi”.

Nét mặt già nua của Dược lão thoáng chốc suy sụp.

Dung Cảnh khẽ cười, đưa mắt nhìn Dược lão nói: “Ngươi thực sự nghĩ rằng cái gì nàng cũng biết sao? Nếu như cái gì cũng biết rồi, còn cần tới đây học làm gì nữa? Sở dĩ nàng biết loại trà này cũng là do may mắn thôi”.

Dược lão gật đầu, nét mặt lập tức hiện lên nụ cười, vội vàng thu dọn mấy chiếc hộp gấm, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư có thể biết được loại trà này cũng là rất đáng ngưỡng mộ rồi, nữ tử bình thường đâu có thể nào biết được?”. Dứt lời, hắn ôm mấy hộp gấm đi ra ngoài.

“Dung Cảnh! Ngươi có cần nói chuyện thô lỗ thế không? Ngươi là công tử văn nhã, nhưng lời nói phun ra trong miệng ngươi thì không ngửi được!”, Vân Thiển Nguyệt thấy Dược lão đã rời đi, thần sắc trịnh trọng nhắc nhở Dung Cảnh. Nàng có thể nói là nàng biết những loại trà này sao? Có thể nói cũng không nói. Dù sao cũng không phải là loại trà nàng thích, nàng chỉ muốn xem một chút mà thôi, xem có phải là trên thế giới này thực sự có những loại trà kia không.

“Ngươi còn là đích nữ của Vân Vương phủ kìa! Đại gia khuê tú, ngươi chẳng phải cũng rất thô lỗ sao?”, Dung Cảnh nhướng mi.

“Ta và ngươi sao có thể giống nhau”, Vân Thiển Nguyệt vừa nói dứt lời đã ngửi thấy một mùi thơm của đồ ăn, nhất thời hít sâu một cái: “Thơm quá, ta ngửi thấy mùi cá nướng phù dung!”.

“Vậy ngươi có ngửi thấy mùi bạc không?”, Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi nói: “Buổi tối hôm qua Vân lão Vương gia có đưa tới cho ta một khoản bạc, là phí ăn ở của ngươi. Ta nhìn thấy khá nhiều nên cho người làm cá nướng phù dung, hy vọng là đủ cho ngươi ăn mấy ngày. Vân lão Vương gia còn nói nếu không đủ thì cứ đến lấy thêm bạc, ta cũng đã đồng ý rồi”.

“Ngươi…”, Vân Thiển Nguyệt mở to mắt, đưa tay chỉ thẳng về phía Dung Cảnh, nhưng một hồi lâu vẫn không thể cất nên lời.

Lúc này ở bên ngoài vang lên thanh âm của Thanh Thường: “Thế tử, đã chuẩn bị xong bữa trưa!”.

“Ừ, bưng tới đi!”, Dung Cảnh phân phó.

Thanh Thường bưng đồ ăn trưa vào, quả nhiên món đầu tiên là cá nướng phù dung. Vân Thiển Nguyệt vừa nhìn thấy cá nướng phù dung thì quên luôn cả giận, lão nhân gia kia cho kẻ lòng dạ hiểm độc này bạc, dù sao cũng không phải là bạc của nàng, sau này cơ nghiệp Vân Vương phủ cũng không vào tay nàng, nếu muốn đau lòng thì chỉ có Vân Mộ Hàn nên đau lòng mà thôi. Vừa nghĩ như thế, lập tức yên tâm thoải mái ăn cá.

Dung Cảnh cười nhìn nàng một cái, cầm đôi đũa lên.

Hai người không nói thêm gì nữa, trong phòng yên lặng, chỉ có mùi đồ ăn phảng phất.

Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt liền nằm ườn ra chiếc giường ngọc của Dung Cảnh, ăn no rồi quả thực rất muốn ngủ a! Không đợi nàng nhắm mắt lại, đã nghe thấy tiếng Dung Cảnh vang lên: “Băng Tuyền, ngươi dẫn Thiển Nguyệt tiểu thư tới thư phòng của ta đi!”.

“Vâng, thế tử!”, người được gọi là Băng Tuyền lập tức lên tiếng.

“Không đi, ta muốn ngủ!”, Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh lắc đầu.

“Chẳng lẽ ngày mai ngươi không muốn ăn cá nướng phù dung nữa sao? Nếu như không muốn ăn nữa… thì có thể cứ nằm ngủ tiếp đi!”, Dung Cảnh nhìn nàng.

Hôm nay vừa mới ăn, ngày mai không ăn cũng được. Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Không muốn!”.

“Ta nói ngày mai là chỉ sau này. Cá nướng phù dung này tìm khắp thế gian cũng chỉ có một mình người của ta biết nấu. Ngươi khẳng định là bây giờ ngươi muốn ngủ, không đi thư phòng nữa?”, Dung Cảnh nhướng mi.

Vân Thiển Nguyệt nằm trên giường một hồi lâu mới ngồi dậy, tức giận nói: “Không ăn cũng không chết được. Nghe ngươi nói ta giống như người rất tham ăn ấy, không có cá nướng phù dung thì không sống được sao?”.

“Ngươi mặc dù không tham ăn, nhưng loại mỹ vị này không phải ai muốn ăn là có thể được ăn”, Dung Cảnh ung dung mỉm cười nhìn nàng, bàn tay khẽ gõ trên mặt bàn, phát ra những tiếng kêu đều đều, kèm theo đó là thanh âm rõ ràng nhè nhẹ của hắn: “Thử nghĩ xem, cả đời này dài như vậy, ngày mai không ăn thì không sao, nhưng cả đời này vô duyên với món cá nướng phù dung có phải là rất đáng tiếc hay không?”, dứt lời, hắn vẫn thấy Vân Thiển Nguyệt bất động, liền hướng ra bên ngoài nói: “Được rồi, ngươi đi làm việc đi! Không cần đưa nàng tới thư phòng nữa, nàng nói không đi!”.

“Ai nói ta không đi?”, Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, cất bước đi ra ngoài, vừa đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn Dung Cảnh: “Không phải ngươi nói ngươi dạy ta sao? Chẳng lẽ chỉ có mình ta đi còn ngươi không đi?”.

“Ngươi đi trước đi, ta còn muốn đi thư phòng của ông nội ta một chuyến”, Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói gì cả, cất bước ra khỏi phòng.

Thanh Tuyền thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài liền thi lễ, đưa nàng tới thư phòng Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Vân Thiển Nguyệt lẽo đẽo bước theo sau Thanh Tuyền liền nở nụ cười, thu hồi tầm mắt, nhìn về chén trà nàng đã uống còn đặt trên bàn một hồi lâu, nét mặt bình thản, không nhìn ra tâm tình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top