Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 111: 111

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 527 lượt xem
  • 3085 chữ
  • 2020-10-13 19:51:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vân Thiển Nguyệt bối rối, nàng có thể nói nàng căn bản là không cần học chưởng gia sao? Không biết chữ thật ra chỉ là chủ nhân thân thể này một mực ngụy trang thôi? Sau khi nàng tới lại tiếp tục ngụy trang ? Nhưng mà thân thể này vì sao ngụy trang cho tới bây giờ nàng cũng không hiểu rõ lắm, trong lúc nhất thời không tiện mở miệng, nên chỉ trầm mặc không nói.

“Con mới học mấy ngày mà thôi, tất nhiên sợ sẽ khó mà chưởng gia, là phụ thân quá nóng lòng.” Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt do dự không quyết, cho là nàng không có nắm chắc, lập tức vòng vo đổi giọng an ủi: “Dù sao cũng không gấp gáp, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn con không có học xong cũng không sao. Lại học thêm một chút nữa là được.”

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục trầm mặc, nghĩ tới chỉ cần Dung Cảnh không chê nàng ném đi mặt mũi của hắn là được. Học thời gian bao lâu cũng không có vấn đề gì.

“Mới vừa rồi Lục công công ở trong cung đến đây truyền khẩu vụ của hoàng thượng, cố ý ân chuẩn cho con ngày mai đi quan sát Đại hội võ Trạng Nguyên. Đây là nữ tử duy nhất được quan sát Đại hội võ Trạng Nguyên, trước nay chưa từng có kể từ khi Thiên Thánh hoàng triều xây dựng cả trăm năm rồi. Ngay cả phụ thân cũng không hiểu dụng ý của hoàng thượng , cho người đang ở trong cung cũng không dò thăm ra thế nào. Hoàng thượng ở trên triều cũng không có nhắc tới chuyện này. Cho nên, ngày mai con đi đến đó càng phải cẩn thận, ta sợ quyết định lần này của hoàng thượng không đơn giản, con sắp cập kê liễu. Cũng nên nghị hôn, sợ là hoàng thượng mượn lần này khảo sát con, hoặc là không trúng ý của con là không vào cung thì sẽ chọn cho con một hôn sự để gả cũng không biết chừng.” Vân Vương gia chậm rãi nói.

Vân Thiển Nguyệt trong lòng lộp bộp mấy cái, thân thể này của nàng năm nay mười lăm, hẳn là còn không có mãn mười lăm tuổi tròn. Ở cái thế giới cổ đại này nữ tử mười lăm là cập kê, nam tử mười tám lập quan. Coi như là người lớn, có thể nói cưới bàn về gả. Nhưng ở tại cái thế giới kia ở tuổi này của nàng vẫn còn con nít. Nếu nghị hôn chính là tàn phá cây non a. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng phát rét.

“Trước đây không có nữ tử liên quan đến triều đình, mặc dù năm đó Trinh Nhu hoàng hậu tài hoa hơn người, nhưng chẳng bao giờ giao thiệp với triều đình. Hơn nữa từ trước đến giờ cuộc thi văn thi võ cũng là vì chọn nhân tài cho triều đình sở dụng, từ xưa cũng là nam tử làm. Văn thải của nữ tử phần lớn cũng là hoàng hậu khảo nghiệm, nói trắng ra là ở chung một chỗ bàn về tài nghệ, nhưng cũng là chuyện không ảnh hưởng toàn cục . Tựa như trước đó không lâu, hoàng hậu ở trong cung bởi vì chuyện của con mà không có cử hành hội thi thơ vậy. Hôm nay hoàng thượng cố ý ân chuẩn con đi quan sát Đại hội võ Trạng Nguyên, cử động lần này thật là khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nên phụ thân mới đem điểm mấu chốt này nói với con, để có tâm tư chuẩn bị, lần này trăm triệu lần đều không phải chỉ bởi vì con thích múa thương động gậy mà cho con đi quan sát đơn giản như vậy, cho nên đến lúc đó phải tùy cơ ứng biến, cẩn thận một chút.” Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt đang nghe chăm chú, thì trịnh trọng chuyện lạ nói.

“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ngoài ra những năm này Thiên Thánh hoàng triều nhìn bên ngoài phồn hoa, nhưng kì thực bên trong đã sớm không chịu nổi. Mà lúc đầu thủy tổ hoàng đế xây dựng vương triều đã tìm cách bắt vài nước nhỏ hàng phục quy thuận, nhất là lấy Nam Lương cầm đầu, mấy năm trước Nam Lương đã không còn triều cống cho Thiên Thánh chúng ta nữa, đây không thể không nói là một uy hiếp, hoàng thượng mặc dù có lòng đe dọa vũ lực với Nam Lương, nhưng mà Nam Lương vẫn thuận theo, khiến hoàng thượng tìm không ra cớ, cho nên có thể coi như đây là tâm phúc đại họa của hoàng thượng. Hôm nay Nam Lương thái tử mượn lễ cầu phúc tắm rửa Phật âm đến Thiên Thánh, không biết là có tính toán gì không. Nghe nói ngày mai Nam Lương thái tử cũng sẽ bị hoàng thượng mời đi quan sát Đại hội võ Trạng Nguyên.” Vân Vương gia dứt lời, đối với Vân Thiển Nguyệt hỏi: ” Lễ Cầu phúc ở Hương Tuyền Sơn linh đài con có gặp qua Nam Lương thái tử không?”

“Không có. Lúc ấy con uống rượu say.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Ừ, chuyện này ta có nghe thấy, chính là bởi vì con uống rượu kia, sau đó nghe nói còn dư lại cũng bị Cảnh thế tử đưa đi cho Linh ẩn đại sư, Linh ẩn đại sư lấy ra khoản đãi Nam Lương thái tử. Nam Lương thái tử mới say mèm liền mấy ngày, nghe nói hai ngày trước mới tỉnh dậy, rượu này của Cảnh thế tử ủ thực quá mạnh a.” Vân Vương gia tán thưởng nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trần, nhớ tới tên Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc kia.

” Thái tử Nam Lương Duệ trời sanh tính phong lưu, không thích chuyện triều chính, nghe nói quanh năm du đãng bụi hoa, nhưng lại được Nam Lương vương ưu ái nhất, đem coi như trân bảo, hơn nữa cũng được đủ loại quan lại Nam Lương ủng hộ. Cho nên, sợ rằng người này không đơn giản như bề ngoài vậy. Con lúc đó không gặp hắn, vậy ngày mai nếu nhìn thấy vẫn nên tránh được thì tránh. Dù sao thân phận của con cũng không nên cùng Nam Lương thái tử qua lại thân cận.” Vân Vương gia liền dặn dò.

“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, coi như là chú ý nghe vào

“Hơn nữa nửa tháng trước trên đường con đi Vinh vương phủ gặp được Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu Phủ thân vương và đem người đả thương, đem mười hai ẩn vệ toàn bộ giết chết, mặc dù Do Cảnh thế tử ra mặt đè xuống, Lãnh tiểu Vương gia mới đem việc này giải quyết riêng. Nhưng mà phụ thân cảm thấy Lãnh lão Vương gia cùng Lãnh tiểu Vương gia tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nên biết rằng bồi dưỡng ra một gã ẩn vệ phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hôm nay nghe nói Lãnh tiểu Vương gia đã tổn thất mười hai ẩn vệ thiếp thân nhất đẳng, cho nên, sau này con ra cửa phải cẩn thận một chút.” Vân Vương gia lại nói.

“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nghĩ tới Lãnh Thiệu Trác kia tốt nhất đừng tìm nàng phiền toái nữa, nếu không nàng nhịn không được thật sự sẽ động thủ giết hắn, nàng cũng không phải là chưa từng giết người?

” Vân vương phủ chúng ta cùng Hiếu Phủ thân vương mặc dù cũng từng được thuỷ tổ hoàng đế ban phong cho tứ đại Vương Phủ, nhưng rốt cuộc Vân Vương Phủ chúng ta trăm năm qua từ đầu đến cuối đã phát triển cành lá rậm rạp mà mấy đời đều đứng đầu hậu cung cho nên tới bây giờ, thế lực đã khổng lồ, đích thị đã khiến hoàng thượng kiêng kỵ . Người thường cũng sẽ ghét những kẻ đối với hắn tạo thành uy hiếp. Hơn nữa ghen ghét nhất là ngoại thích chuyên quyền. Huống chi đương kim hoàng thượng chúng ta cũng không phải là thuỷ tổ hoàng đế năm đó , không có lòng dạ bao dung của thuỷ tổ hoàng đế. Hắn đối với cô con, cũng xem như ôn hoà.”

“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nhớ tới nàng hôm đó ở hoàng cung nhìn thấy vị cô cô kia, cũng không có nhiều hảo cảm.

Vân Vương gia cảm thấy hôm nay lời của mình quá nhiều rồi, không biết những gì hắn nói Vân Thiển Nguyệt có thể nghe rõ bao nhiêu, nhưng vẫn muốn nói hết, nên tiếp tục: “Hiếu phủ thân vương những năm này, mỗi đời con trai trưởng đều không được trọng dụng, dần dần liền có chút ít xu thế suy bại, từ xưa đế vương đều muốn duy trì thăng bằng, trước kia là phụ thân mất cảnh giác, những năm gần đâu đều cảm thấy mỗi lần hoàng thượng đều giúp đỡ Hiếu Phủ thân vương, cho nên, đã khiến cho người của Hiếu Phủ thân vương hiện tại không sợ trời không sợ đất, trong những chuyện này dính dấp quá nhiều, hơn nữa con nhiều lần cùng Lãnh tiểu Vương gia kia kết không ít thù hận. Ta sợ hắn sẽ lén ám tiển đả thương người, khiến con thiệt thòi. Tựa như hôm đó nếu Cảnh thế tử không xuất hiện, thì chịu lỗ lả chính là con. Cho nên, con nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt một lần nữa gật đầu. Đế vương thuật, nàng tự nhiên là hiểu . Trước kia có lẽ không rõ hình thức hoạt động của thế giới này, nhưng từ khi trong đầu nàng tiếp thu chút ít trí nhớ lưu lại của thân thể này, lại được nhìn những quyển sách ở chỗ Dung Cảnh, nàng đối với cái thế giới này cũng trở nên rất thông hiểu. Trong sách miêu tả chuyện triều cục mặc dù mịt mờ, nhưng cũng là không khó tìm tòi nghiên cứu ra.

“Con hiểu là tốt rồi. Sau này ra cửa không chỉ mang theo Mạc Ly ở bên cạnh con, còn phải mang theo chút ẩn vệ.” Vân Vương gia nhìn nữ nhi này, thấy nàng trấn định như thường, thần sắc không thay đổi, hắn cảm thấy nàng đã nghe rõ toàn bộ những lời này của hắn, có lẽ càng hiểu sâu hơn so với lời hắn nói, trong lòng hắn nhẹ nhõm, từ trong lòng ngực móc ra một ngọc bài đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Đây là lệnh bài có thể điều động tất cả ẩn vệ của Vương Phủ, hôm nay phụ thân đưa nó cho con.”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, “Tất cả ẩn vệ?”

“Ừ, Vương Phủ chúng ta có ba nghìn ẩn vệ. Mỗi cái Vương Phủ cũng có thể tự mình nuôi một ngàn ẩn vệ. Nhưng kể từ hơn mười năm trước khi biết được tâm tư của hoàng thượng liền dấu tiêng mà nuôi ba nghìn ẩn vệ.” Vân Vương gia gật đầu, “Sau này con phải trông coi Vân Vương Phủ, nên ta đem toàn bộ ẩn vệ cho con cũng không quá đáng.”

“Người không đưa cho ca ca sao? Hắn là thế tử, con có thể ở Vương Phủ này được mấy năm a?” Vân Thiển Nguyệt không có tiếp nhận.

“Ta vốn là muốn cho con một nửa ẩn vệ cho ca ca con một nửa ẩn vệ, nhưng ca ca con không cần, còn đem một nửa khác cũng cho con. Đã như vậy, con hãy nhận đi.” Vân Vương gia trong lòng nhẹ nhõm, nếu là con trai con gái nhà khác có thể tiếp nhận số ẩn vệ này không biết sẽ vui mừng cỡ nào, mà đôi trai gái này của hắn đều không mưu cầu danh lợi. Hắn thấy Vân Thiển Nguyệt không đến đón, thì bước đến, đem lệnh bài nhét vào trong tay nàng, chậm rãi nói: “Phụ vương biết những năm này đã đối với con lạnh nhạt và sơ suất, mặc dù ta cũng vì giận con bất học vô thuật, không biết lễ giáo, quần áo lụa là không thay đổi, nhưng trong lòng thật ra thì chẳng bao giờ quên mất con, trước kia đưa cho Phượng trắc phi chẳng qua không quá mười mấy ẩn vệ mà thôi, nếu như trong tay nàng có những thứ này ẩn vệ, đã sớm làm sụp Vân Vương Phủ rồi, làm sao có thể để cho con tồn tại chứ? Là phụ thân còn không đến mức quá hồ đồ. Con cũng. . . . . . Chớ để giận chuyện trước kia nữa.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn lệnh bài trong tay, nghĩ tới hôm đó đúng là chỉ thấy Phượng trắc phi lộ ra mười mấy ẩn vệ, nàng không hoài nghi độ chân thực trong lời nói của Vân Vương gia. Thở dài một tiếng ở trong lòng, nàng không phải chân chánh là Vân Thiển Nguyệt, không có tư cách nói gì việc Vân Vương gia vắng vẻ không thương, nàng tự nhiên cũng không có lý do đối với Vân Vương gia có hận ý, dĩ nhiên cũng sẽ không bởi vì buổi nói chuyện này liền tha thứ những chuyện trước kia hắn làm, ngẩng đầu nhìn Vân Vương gia, gật đầu, nhàn nhàn nói: “Nếu ca ca cũng nói cho con, thì lệnh bài này con nhận, chuyện lúc trước con cũng không nhớ ra được bao nhiêu, phụ vương cũng không cần chú ý. Hôm nay đa tạ phụ vương chiếu cố dặn dò, ngày mai con sẽ càng thêm cẩn thận .”

“Con cùng ca ca con là tương lai hi vọng của Vân Vương Phủ, phong vân của Thiên Thánh không biết sẽ thay đổi thế nào, gia gia con cùng phụ vương sợ che trở không được các con nữa, nên phải xem phúc khí của các con rồi. Hơn nữa con là đích nữ của Vân Vương Phủ, nhất cử nhất động hay mỗi tiếng nói một cử động của con sẽ có biết bao nhiêu người đang ngó chừng. Đi sai một bước, có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn. Một mình con tự hiểu và cẩn thận là tốt rồi.” Vân Vương gia gật đầu, tựa hồ muốn đưa tay đi sờ đầu Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt nàng thanh đạm, trong bụng liền ảm nhiên, rồi bỗng dừng lại. Cười khoát khoát tay, “Gia gia con ước chừng là đang chờ rồi, con đi chỗ của ông đi. Mấy ngày nay ông luôn là nhắc tới con, con cũng đừng trách gia gia con đem con ép đi học tập, ông là vì tốt cho con.”

“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cầm lấy lệnh bài xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Lục Chi chờ ở ngoài thư phòng, thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài liền đối với nàng cung kính thi lễ, “Thiển Nguyệt tiểu thư đi thong thả.”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn Lục Chi, nghiêm túc đánh giá nàng một hồi lâu, Lục Chi vẫn không hoảng hốt bất loạn, không siểm nịnh không kiêu ngạo, nàng cười nhạt, “Ta vẫn cảm thấy phụ vương ta không phải là người đáng khen, hôm nay nghe ông ấy nói chuyện dặn dò ta cả buổi, lại nhìn ngươi một cô gái chưa gả vẫn theo ở bên cạnh ông ấy hầu hạ giấy mực nhiều năm, ta cảm thấy được ông ấy vẫn còn đáng khen ngợi.”

“Vương gia chẳng qua là từ sau khi Vương Phi qua đời bị tình làm chán chường mấy năm mà thôi.” Lục Chi nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhấc hướng sân của Vân lão Vương Gia đi tới.

Lục Chi nhìn Vân Thiển Nguyệt rời đi, xoay người vào thư phòng, thấy thần thái Vương gia hôm nay dễ dàng, không giống dĩ vãng quanh thân bao phủ tối tăm phiền não, nàng cười cười, “Vương gia những năm này sợ là nhìn lầm Thiển Nguyệt tiểu thư rồi.”

“Đúng a.” Vân Vương gia gật đầu.

“Sau ngày hôm nay Vương gia đại khái không cần lo lắng nữa. Ngài nên tin tưởng có một nữ tử như Vương Phi, thì Thiển Nguyệt tiểu thư làm sao thật sự bất hảo không thông thế tục lễ số chứ? Lão Vương Gia người già, nhưng lòng không hồ đồ .” Lục Chi nói.

“Những năm này cũng là ta ngu ngốc hồ đồ.” Vân Vương gia thở dài một tiếng, “Nữ nhi của mình lại càng chân chính có bản tính như nàng, nàng ở trên cao linh thiên sợ là đối với ta thất vọng .”

Lục Chi trầm mặc không nói.

Vân Vương gia cũng không nói nữa, nhìn xa xăm, vẻ mặt hoài niệm cùng ưu thương.

Vân Thiển Nguyệt một đường đi tới sân của Vân lão Vương Gia, trong sân Vân lão Vương Gia đen nhánh một mảnh.

Ngọc Trạc đang chờ ở cửa, thấy nàng đến lập tức tiến lên thi lễ, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ làm lễ ra mắt Thiển Nguyệt tiểu thư, lão Vương Gia mới vừa buồn ngủ. Nói nếu Vương gia đã nói tất cả đều cần nói, thì sẽ không cần lãng phí lời lẽ nữa rồi, ngày mai ngài tự mình cẩn thận là được. Lão Vương Gia mặc dù không đi, nhưng ngày mai Vương gia, thế tử, còn có Cảnh thế tử, Nhiễm Tiểu vương gia cũng là sẽ ở sàn đấu, nói có nhiều … người thế này ở bên cạnh, nếu ngài còn sợ cũng không phải là cháu gái ông ấy, còn nói ngài nếu ngài bị thiệt thòi mà quay trở lại, vậy thì quá mất mặt rồi, sau này đừng nói ngài là cháu gái của ông.”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nhìn căn phòng tối như mực ở trong viện, hừ một tiếng, “Cái Xú lão đầu này.”

Ngọc Trạc xì một tiếng cười, đối với Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, thấp giọng nói: ” Đoán chừng hiện tại Lão Vương Gia còn chưa ngủ say, Thiển Nguyệt tiểu thư nói ông ấy sẽ nghe thấy đấy.”

Quả nhiên, Ngọc Trạc vừa dứt lời, bên trong truyền đến tiếng mắng của Vân lão Vương Gia , “Ngươi Xú nha đầu, nghe nói ở nơi đó của Cảnh thế tử bị gầy xuống một lớp da, còn không trở về ngủ để nghỉ ngơi. Nếu như ngày mai ngươi ăn thiệt thòi quay trở lại, cẩn thận ta sẽ lột một lớp da của ngươi nữa.”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, cũng lười để ý lão đầu này nữa, xoay người trở về Thiển Nguyệt các.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top