Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 129: 129

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 522 lượt xem
  • 2514 chữ
  • 2020-10-13 20:03:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Nhị vị khách quan. . . . . .” Một tiếng ‘mời’ của bồi bàn còn mắc ở cổ họng. Cái khay trong tay rơi xuống đất, “ầm” một tiếng giòn vang, khay một khay vừa rớt xuống, toàn bộ thức ăn vẩy tung trên mặt đất, nước bắn tóe lên người hắn, hắn giống như chưa tỉnh, mở to hai mắt, há to mồm, vẻ kinh hãi như nuốt phải con ruồi dán chặt vào hai người.

Sau một tiếng vang, lại nghe tới chiếc bút trong tay chưởng quỹ ghi sổ sách ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất, hắn há to mồm muốn phát ra âm thanh, cũng là nửa chữ cũng không phát ra được, cũng là một bộ dáng nuốt phải con ruồi, trong lúc kinh hãi, cả người như hóa thành pho tượng, không nhúc nhích nhìn hai người.

Ngay sau đó lại nghe đến vô số tiếng hút không khí đồng thời vang lên, có vài người thậm chí lên tiếng kinh hô.

Sau đó lại có vô số tiếng vang liên tiếp vang lên, chiếc đũa rơi xuống đất, cái mâm bị lật úp, cái ghế bị đá đi, thậm chí có một bàn khiếp sợ quá mà bị lật nhào, trong chốc lát bên trong Túy Hương lâu không ngừng vang lên tiếng lạch cạch.

Vân Thiển Nguyệt bị bộ dạng trận này khiến cho kinh ngạc. Nàng nghĩ tới cảnh đỡ Dung Cảnh đi vào sẽ khiến nhốn nháo, nhưng không nghĩ tới là cái lại nhốn nháo này. Ánh mắt nàng quét về phía mọi người trong Túy Hương lâu, chỉ thấy người người đều có vẻ mặt giống như chưởng quỹ và bồi bàn kia, cùng một vẻ mặt, trừ kinh hãi vẫn là kinh hãi. Người nào người nấy biến thành tượng điêu khắc Hy Lạp cổ, vẻ mặt vặn vẹo trong một trăm tám mươi tư thế, đáng xem bao nhiêu?

Cảnh tượng này từ trong mắt Vân Thiển Nguyệt nhanh chóng chạy vào trong đầu óc, trong đầu quanh co một vòng xoáy sau đó định hình thành bức họa, chính là tác phẩm đồ sộ vĩ đại nhất.

Điều nàng nghĩ tới trước tiên là nhất định phải đem bộ dạng này vẽ ra ngoài!

Lại quay đầu nhìn vẻ mặt Dung Cảnh lần thứ hai!

Chỉ thấy vẻ mặt Dung Cảnh là vẻ thanh thanh đạm đạm, ôn ôn nhuận nhuận, trước sau như một, mà nàng quen thuộc, không có nửa điểm lúng túng, xấu hổ và giận dữ, ảo não, thậm chí là cái quay đầu mà nàng chờ đợi cũng không. Không có chút tâm tình gì. Nàng không khỏi thất vọng, nghĩ tới đâu phải là sói đội lốt cừu, đây rõ ràng chính là hồ ly thành tinh.

Lại quay đầu đi nhìn mọi người, mọi người vẫn giữ vững tư thế kinh hãi lúc bọn họ vừa bước vào Túy Hương lâu. Ngay cả con ngươi cũng không chớp, Vân Thiển Nguyệt nghĩ cảnh tượng người người hóa thành tượng điêu khắc này thật sự hơi nói quá lên, nhưng đúng là phù hợp thân phận của Dung Cảnh!

“Từ hôm nay trở đi ngươi gây xôn xao rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hướng về phía Dung Cảnh cười. Đây mới là nàng muốn không phải sao? Tốt nhất người này bị nghìn người chỉ vạn người cười, nàng mới cảm thấy hài lòng.

“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng nhỏ rất khó nghe thấy, cũng cười cười, nói: “nhờ phúc khí của ngươi!”

“Tốt nhất sau này ngươi quy củ chút ít, đừng chọc ta nữa. Nếu không. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt hừ hừ một tiếng, cảnh cáo.

Dung Cảnh nhìn nàng lớn lối ánh mắt đắc ý, cứ như là đánh thắng một trận, hắn cúi đầu, cười mà không nói.

“Đi!” Vân Thiển Nguyệt kéo hắn cất bước đi vào cánh cửa, lớn tiếng hỏi bồi bàn và chưởng quỹ, “Còn chỗ không? Tìm một chỗ cho chúng ta!”

Nàng dứt lời, không người nào lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày, nhìn bồi bàn và chưởng quỹ cách nàng gần nhất, chẳng lẽ thật hóa thành pho tượng rồi? Nàng lại lớn tiếng nói: “này, ta hỏi ngươi còn chỗ không? Chúng ta muốn ăn cơm!”

Vẫn không người nào lên tiếng.

“Các ngươi điếc sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hô một tiếng.

Vẫn không người nào trả lời. Vẻ mặt mọi người ngay cả biến đổi cũng không có.

Vân Thiển Nguyệt có chút nhụt chí, không đến nổi đi? Nàng cùng Dung Cảnh nhưng là hai người sống sờ sờ, những người này làm sao lại có vẻ mặt như thấy quỷ. Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, “Nếu không đổi chỗ khác?”

“Không ăn lá sen gà xông khói rồi?” Dung Cảnh nhướng mày.

Tất nhiên muốn ăn! Nhưng mà gọi không được người a! Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn bồi bàn cùng chưởng quỹ, nghĩ tới có cần nàng đi qua đạp một nhát mới có thể dùng được hay không?

Vân Thiển Nguyệt còn không có hành động, chỉ nghe Dung Cảnh chậm rãi lên tiếng hỏi chưởng quỹ kia, thanh âm không cao không thấp, “Chưởng quỹ , liệu còn chỗ ngồi không?”

“Có. . . . . . Có. . . . . .” Chưởng quỹ thức tỉnh, vội vàng đáp.

Không đỡ được! Đây không phải là trần trụi khinh bỉ nàng? Nhân phẩm nàng thật kém như vậy sao? Tâm tình Vân Thiển Nguyệt vốn là rất thoải mái thoáng chốc không thoải mái.

“Làm phiền dẫn đường!” Dung Cảnh ấm giọng phân phó.

“Tốt, tốt, tiểu lão dẫn đường. . . . . .” Chưởng quỹ kia dường như muốn ném bút và sổ sách trong tay, ném một chút mới phát hiện trong tay rỗng tuếch. Hắn lập tức rời đi cái bàn, run rẩy đi về phía Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, ngay cả quần áo mắc vào góc bàn cũng không phát hiện.

Không ngoài dự đoán của Vân Thiển Nguyệt, cái bàn kia quả nhiên vang lên một tiếng ‘ầm’ ngã xuống. Sổ sách trên bàn ào ào rơi xuống đất. Ngay sau đó ‘phịch’ một tiếng, chưởng quỹ kia bị chật chân ngã quỵ xuống mặt đất. Tư thế vồ ếch, nhịn đau không được hô một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt quay mặt đi, không dám nhìn. Nghĩ tới hi vọng ông lão hơn năm mươi tuổi này trải qua cú ngã này có thể đứng dậy, Dung Cảnh cùng nàng có đáng sợ như vậy sao? Không, phải nói là Dung Cảnh có đáng sợ như vậy sao?

Nàng hiển nhiên đánh giá thấp vị trí của Dung Cảnh trong suy nghĩ người dân Thiên Thánh!

Vân thạch (hòn đá trên mây) cao cao tại thượng có một ngày rơi xuống mặt đất, đó là cú nện đè chết một lượng lớn người!

Nghe thế một tiếng vang lớn, rốt cục khiến cho khách trong Túy Hương lâu hoàn hồn lại, nhưng mà tư thế vẫn bất động, chỉ có con ngươi xoay lòng vòng, nhưng chỉ trong chốc lát, đều rất nhanh quay lại , lần nữa nhìn Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn nóc lâu, châu ngọc đính trên nóc lâu lòe lòe sáng lên, cực kỳ xa hoa. Bên trong Túy Hương lâu trang hoàng hiển nhiên hoa lệ thanh nhã, đẳng cấp cực cao so với phía ngoài. Nàng nghĩ tới nhìn tình hình người ngồi kín chỗ này, là có thể biết ông chủ Túy Hương lâu này nhất định buôn bán lời lãi hết biết.

Chưởng quỹ trên mặt đất mãi lâu không đứng lên, nhe răng nhếch miệng, rốt cục biến vẻ kinh hãi khiếp sợ trên mặt chuyển thành vẻ mặt đau đớn loài người nên có. Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh đứng bất động, nghĩ tới làm người không thể máu lạnh như vậy, lập tức nới lỏng tay đang kéo Dung Cảnh đi tới, vươn tay đi đỡ chưởng quỹ kia: “Có bị đập đầu không? Ta đỡ ngươi ngươi lên!”

“Không. . . . . . Không cần. . . . . .” Chưởng quỹ kia nhất thời cũng không đau, thoáng cái liền từ bò dậy từ trên mặt đất. Vội vàng tránh qua, tránh né tay Vân Thiển Nguyệt, một bộ sợ hãi.

Thân thể Vân Thiển Nguyệt hơi khom xuống, tay cứng tại giữa không trung, buồn bực mà nghĩ nàng có đáng sợ như vậy sao? Lơ đễnh rút tay về, vẫn quan tâm hỏi, “Có muốn mời đại phu không? Vừa rồi ngươi dập đầu một cái cái không nhẹ!”

“Không, không cần, đa tạ. . . . . . Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . .” thân thể Chưởng quỹ kia lập tức lui về phía sau hai bước, cùng Vân Thiển Nguyệt giữ vững nhất định khoảng cách, sợ hãi liên tục khom người nói.

“Nếu vô sự là tốt rồi. Còn có chỗ ngồi không? Chúng ta đi ăn cơm.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu sớm biết ăn một bữa cơm khó như vậy, cho dù còn muốn nhìn Dung Cảnh bị chê cười nàng cũng sẽ không tới. Không biết làm sao vừa rồi lại cứ phải cáu với tên lòng dạ hiểm độc kia. Hôm nay xem ra thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt a! Nàng khi nào cũng tức giận kiểu trẻ con?

“Có. . . . . . Có. . . . . .” Chưởng quỹ kia đầu cũng không dám nâng, vội vàng nói: “Thế. . . . . . Thế tử mời . . . . . . Thiển Nguyệt tiểu thư mời. . . . . .”

“Vậy dẫn đường đi!” Dung Cảnh chậm rãi đi tới.

“Dạ, tiểu lão dẫn đường. . . . . .” Chưởng quỹ lập tức xoay người, tập tễnh đi lên lầu.

Vân Thiển Nguyệt nhấc chân đuổi theo. Dung Cảnh cũng chậm rãi bước đi, đi lại là nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã trước sau như một.

Vân Thiển bước hai bậc cầu thang, sau mới nhớ tới thân thể nhẹ, không có gánh nặng kéo rồi, nàng quay đầu lại nhìn Dung Cảnh một cái, hừ lạnh một tiếng, vừa rồi vẫn là bộ dạng đi bất động chết cũng không đi, lúc này lại là bộ dạng người rồi, quả nhiên là giả vờ. Nàng chà chà răng, vì có thể đến chỗ tốt ăn cơm, nàng quyết định không để ý tới hắn.

Dung Cảnh nhìn bóng lưng Vân Thiển Nguyệt, khóe mắt liếc thấy ánh mắt mọi người trong Túy Hương lâu dõi theo hai người bọn họ, trong đôi mắt trong vắt lắng động ý cười, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện khóe miệng hắn hơi cong lên.

Lên lầu hai, bước chân tập tễnh của chưởng quỹ dường như mới ổn định một chút, nhưng vẫn là không ngăn được thân thể lay động. Không biết là kích động, hay là sợ .

Vân Thiển Nguyệt ở phía sau nhìn chưởng quỹ kia, nghĩ tới ông lão này có lẽ sẽ già đi hàng tuổi.

Chưởng quỹ ở lầu hai không ngừng bước, trực tiếp vòng vo lên lầu ba.

“Lầu hai cũng không còn chỗ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nàng muốn hỏi chính là ở đây làm ăn sao thịnh vượng như vậy? Thế này kiếm được bao nhiêu tiền? Ông chủ cửa hàng này còn không giàu đến chảy mỡ?

“Bẩm. . . . . . Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, lầu ba có phòng chữ thiên hạng nhất, nhã gian gần cửa sổ. Vẫn luôn giữ lại, ngoại trừ. . . . . . Không người nào dùng qua. . . . . .” Chưởng quỹ lập tức run rẩy cung kính giải thích cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không hỏi nữa. Nghĩ tới nàng không tính là khách quý, tên đứng phía sau nàng kia mới có đãi ngộ này. Quay đầu lại liếc Dung Cảnh, đối diện ánh mắt nhìn nàng của hắn, nàng rõ ràng thấy được ý cười nơi đáy mắt hắn, hung hăng trừng hắn, quay đầu trở lại.

Lên lầu ba, đi tới vị trí gần cửa sổ. Chưởng quỹ lập tức đẩy cửa ra, kéo rèm ra, khom người đứng ở cửa, giọng nói cùng tư thái cực kỳ hèn mọn, cung kính không thể cung kính hơn nữa nói: “Căn phòng này có người quét dọn hàng ngày, chính là vì để dành cho một ngày kia. . . . . . Thế tử. . . . . . Thế tử mời, Thiển Nguyệt tiểu thư mời!”

Chưởng quỹ một câu nói chưa nói xong, Vân Thiển Nguyệt căn bản không để ý tới hắn nói gì, đã bước chân vào.

Dung Cảnh thản nhiên nhìn chưởng quỹ kia một cái, nhìn lướt qua bên trong gian phòng, gật đầu, “Không tệ!”

“Là rất không tệ, quả nhiên là phòng chữ thiên đệ nhất! Đây là gian phòng tốt nhất của các ngươi?” Vân Thiển Nguyệt cũng đánh giá gian phòng, bên trong gian phòng rộng rãi sáng ngời, sạch sẽ không bụi bặm, bố trí cao nhã, bình phong, tranh chữ, màn che, thảm, các dụng cụ bày biện trên bàn tinh tế hợp lòng người. Phía đối diện đường phố là một cửa sổ thật to, chất liệu cửa sổ không phải là loại song cửa ô vuông bằng vải, mà là một vật trong suốt như thủy tinh, nhưng lại không phải là thủy tinh, nàng đi tới sờ sờ, phát hiện lại là chất liệu thủ tinh thô sơ, nhưng không bằng thủy tinh chế tạo bằng kỹ thuật hiện tại, cho nên nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảnh sắc không được rõ ràng, nhưng đủ khiến nàng kinh dị rồi.

“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, là gian phòng tốt nhất . . . . .” Chưởng quỹ kia lập tức đáp lời. Sống lưng cũng thẳng rất nhiều, không biết là bởi vì lời khích lệ của Dung Cảnh hay là bởi vì sắc mặt sợ hãi than của Vân Thiển Nguyệt khi nhìn thủy tinh kia.

“Dung Cảnh, ngươi sang đây xem, đây thế mà là thủy tinh!” Vân Thiển Nguyệt đã quên ân oán giữa hai người, quay đầu hướng Dung Cảnh kích động ngoắc.

Lúc Vân Thiển Nguyệt hô lên tên Dung Cảnh, sắc mặt chưởng quỹ kia vừa dịu lại lần nữa tràn đầy khiếp sợ miệng mở to.

Dung Cảnh theo lời nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nhìn thoáng qua cửa sổ, lạinhìn sắc mặt rất đỗi ngạc nhiên kích động của nàng, cười nhạt, khẽ nhướng mày, “Thủy tinh?”

“Đây không phải là thủy tinh sao? Cái này tên gì?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, hỏi.

“Thủy tinh. . . . . . Đúng là như thế.” Dung Cảnh cúi đầu trầm tư chốc lát, ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Cái này đại khái chính là thủy tinh ngươi nói đi! Phù hợp ý nghĩa.” Dứt lời, dường như nhớ ra cái gì đó, hỏi chưởng quỹ kia, “Cửa sổ này có tên chưa?”

“Bẩm thế tử, còn không có. . . . . .” Chưởng quỹ kia vội vàng lắc đầu.

“Vậy sau này liền gọi thủy tinh đi!” Dung Cảnh nói.

“Dạ!” Chưởng quỹ kia lập tức gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt lần nữa sửng sốt, té ra là thủy tinh và Mao Tiêm (trà Mao Tiêm) đều là do nàng đặt tên. Khóe miệng nàng kéo ra, vốn cảm giác không đúng chỗ nào, cũng lười để ý tới. Lại sờ sờ thủy tinh, nhìn đường cái dưới lầu, nàng nhớ tới tòa nhà làm việc mười mấy tầng của mình, mỗi lúc mệt nhừ sẽ đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài như vậy, trong lòng dâng lên nỗi thương cảm nhàn nhạt, nàng cố gắng gạt nỗi thương cảm đó đi, quay đầu nói với chưởng quỹ kia: “Đem món ăn sở trường của các ngươi lên một lượt , động tác phải nhanh!”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top