“Dạ, tiểu lão đi ngay!” Chưởng quỹ kia nhìn Dung Cảnh một cái, thấy hắn không có dị nghị, vội vàng xoay người đi xuống.
“Hình như hắn rất sợ ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, đánh giá mặt hắn, “Ngươi cũng một mũi, một đôi mắt, một miệng, chẳng lẽ người khác nhìn ngươi là quái vật ba đầu sáu tay? Sao lại đều sợ ngươi như vậy?”
“Sao ngươi không nghĩ là sợ ngươi?” Dung Cảnh khẽ nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới dáng vẻ chưởng quỹ kia cách nàng thật xa, trong bụng một trận buồn bực. Thế nào nàng là nữ thanh niên tốt, từng làm vô số việc tốt cứu giúp dân chúng, cứu giúp quốc gia. Nhưng mà hôm nay sao lại biến thành quỷ dạ xoa người gặp người sợ hãi? Liếc Dung Cảnh một cái, hừ hừ một tiếng, xoay người đặt mông ngồi lên giường êm gần cửa sổ, thoải mái mà duỗi thân, sờ thấy giường êm này thế mà cũng làm từ gỗ thượng đẳng, lập tức hỏi: “Ông chủ ở đây tên là gì? Ngươi biết không?”
“Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn mang nơi này đi giấu làm của riêng?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo. (Người quân tử dù có thích tiền tài thì cũng phải lấy một cách chính nghĩa, hợp pháp). Ngươi cho rằng người người đều tham tiền như ngươi sao! Nơi này mặc dù tốt, ông chủ nơi này trước mắt không trêu chọc đến ta, ta cũng chưa nảy ý định ăn tim hắn. Chỉ là muốn kết giao. Có tiền như vậy, làm bằng hữu sau này cũng dễ tới ăn uống miễn phí a!” Vân Thiển Nguyệt mặt không đỏ nói ra ý nghĩ của mình.
Dung Cảnh nâng mí mắt lên, xoay người lại chậm rãi ngồi xuống một chiếc giường êm khác, dường như rất mệt mỏi bóp bóp trán, nhắm mắt lại nói: “Ta thấy ngươi đừng suy nghĩ, từ khi thành lập tửu lâu này, ông chủ ở đây chưa từng xuất hiện. Sở rặng ngươi không tìm được hắn.”
“Ngay cả ngươi cũng không biết?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ngươi cho rằng cái gì ta cũng có thể biết? Đừng quên ta bệnh nặng mười năm, nằm trên giường không dậy nổi.” Dung Cảnh nhắc nhở nàng.
“Cũng phải!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người tài ba thiên hạ nhiều đi, chỉ tên gia hỏa trước mặt nàng là người tài ba. Tức thì không hỏi nữa.
Dung Cảnh cũng không mở miệng nữa.
“Này, ngươi nói những người phía dưới làm sao rồi?” Vân Thiển Nguyệt ngồi một lát, lại hỏi.
“Ngươi có thể đi ra ngoài xem một chút!” Dung Cảnh cho ra một đề nghị.
“Nhàm chán!” Vân Thiển Nguyệt giễu cợt một tiếng, cũng nhắm mắt lại, ngồi một lát nàng chính là không nhịn được tò mò muốn nhìn những pho tượng sống phía dưới đã sống lại chưa, tức thì đứng lên đứng lên, hăng hái đi ra khỏi cửa phòng, từ từ trên thang lầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy lúc bọn họ đi lên như thế nào, giờ những người phía dưới vẫn là dạng như thế. Nàng không khỏi xét lại mình và Dung cảnh thoạt nhìn ba đầu sáu tay sao? Đến mức dọa người như thế sao? Có chút buồn bực xoay người đi trở về gian phòng.
“Người phía dưới đều hóa đá rồi!” Vân Thiển Nguyệt đi tới trước mặt Dung Cảnh, thấy hắn nhắm mắt lại, không lên tiếng, một vẻ không có hứng thú hỏi, dùng chân đá đá hắn, “Sẽ không xảy ra tai nạn chết người chứ?”
“Ngươi còn lo lắng tai nạn chết người? Ta nói không vào, là ngươi nhất định kéo ta tiến vào.” Dung Cảnh mở mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng dáng vẻ buồn bực, cười cười nói: “không phải ngươi không sợ trời không sợ đất sao?”
“Nói nhảm! đã tới cửa rồi, không ăn cơm liền rời đi không phải là phong cách của ta! Vả lại ai bảo ngươi trông mê người như vậy, bộ dạng này của ngươi trăm năm hiếm thấy, tự nhiên cần tất cả mọi người nhìn xem, tới chiêm ngưỡng Cảnh thế tử cao cao tại thượng của bọn họ hạ phàm bị mất mặt. Bọn họ sợ cái gì? Hẳn là cảm tạ ta.” Vân Thiển Nguyệt ngẩng lên mặt nói.
“Ừ, là nên cảm tạ ngươi! Mặt mũi của ta đây đã bị ngươi vẽ loạn đen.” Dung Cảnh hàm ý sâu thẳm nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, hàm ý trong lời nói chỉ tốt ở bề ngoài.
Vân Thiển Nguyệt lập tức trợn mắt, “Là ta tờ giấy trắng này bị lòng dạ hiểm độc là ngươi vẽ loạn đen được không?”
Lại còn dám ác nhân cáo trạng trước!
“Những năm này hai chúng ta người nào đảo lộn tung trên dưới Thiên Thánh? Người nào danh tiếng tà ác lan xa trong ngoài? Người nào quần áo lụa là không thay đổi ngang ngược càn rỡ người gặp người trốn? Ai khiến hoàng thượng nhức đầu, Vân lão vương gia giơ chân, Vân vương gia bất đắc dĩ?” Dung Cảnh đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghẹn họng, rõ ràng là nàng!
“Ta mười năm không ra phủ, đối ngoại giống như một tờ giấy trắng. Từ khi xuất phủ cứ gặp ngươi là bị ngươi bôi đen. Ví dụ như ở hoàng cung cứu ngươi khỏi tai ương lao ngục từ trong tay Dạ Thiên Khuynh, lại ví dụ như ở Linh Đài tự vì cứu ngươi mà cùng ngươi bị giam vào Phật đường dưới đất, lại ví dụ như giam ngươi trong Vinh vương phủ nửa tháng dạy dỗ người thế tử chưa dạy tốt là ngươi. Hôm nay bộ dạng này cũng là nhờ ngươi ban tặng. Có lẽ từ nay về sau bên ngoài lại bắt đầu lan truyền cái gì đây!” Dung Cảnh đưa tay day cái trán, thở dài một tiếng lại một tiếng, dường như cực kỳ bất đắc dĩ, “Ta sợ rằng sắp bị ngươi hại chết!”
“Ngươi vốn là đáng chết!” Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, làm sao nghĩ đến có gì đó không đúng lắm, cau mày nói: “Người bên ngoài đương nhiên là chê cười ngươi – đệ nhất kỳ tài Thiên Thánh này mưu danh chuộc tiếc! Còn có thể lan truyền cái gì?”
“Lan truyền. . . . . . Ai, không nói cho xong!” Dung Cảnh một bộ bị hãm hại vô lực hồi thiên bộ dáng.
“Không nói nữa, dù sao nhất định là nói ngươi, ta đi vào tốt đẹp, tốt đẹp đi ra ngoài, cái gì cũng không làm, còn có thể bị người ta nói gì.” Vân Thiển Nguyệt không sao cả ngồi trở lại trên giường êm, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lá sen gà xông khói. Nghĩ tới chưởng quỹ kia làm sao lại chậm như vậy còn chưa bưng lên?
“Lời đồn đại đáng sợ nhất, một hiện thực có thể vặn thành một trăm đường cong. Hôm nay người bên ngoài mặc dù chê cười ta, nhưng đoán chừng chính ngươi cũng chạy không thoát. Dù sao tên tuổi của ngươi bởi vì hôm nay xin hoàng thượng hạ chỉ gả đã nâng cao một bước rồi.” Dung Cảnh lại nói: “Nhưng mà từ tình hình sôi sục lúc này, Dung Phong lại là da mặt mỏng, cho dù hoàng thượng có đồng ý, hắn cũng không dám lấy ngươi rồi. Ai, ta còn chờ ngươi gả cho hắn bưng trà rót nước thần hôn định tỉnh cho ta, gọi ta là thúc thúc đây! Hôm nay xem ra là khó rồi.”
Cơn tức vừa tiêu tan của Vân Thiển Nguyệt, vừa nghe chuyện này lập tức dâng lên, buồn bực nói: “Có thể không nói hay không?”
“Không phải là ngươi muốn về quan hệ của ta và Dung Phong sao? Làm sao? Giờ ngay cả nhắc đến ngươi cũng không cho ta nói sao?” Dung Cảnh nhướng mày, cười như không cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Vừa rồi ở trên sàn đấu võ thề son sắt nói phi chàng không lấy chồng lẽ nào là giả? Là ai nói lòng nàng còn thật hơn vàng, hóa ra chẳng mấy chốc liền thay đổi? Đây là tấm lòng còn thật hơn vàng của ngươi?”
Vân Thiển Nguyệt bị nói cho nghẹn lời, nhìn chằm chằm Dung Cảnh không nói lời nào.
“Lúc ấy cháu ta kia thấy có một cô gái thương mến hắn như thế, nói quyết tâm phi chàng không lấy chồng, rất là vui mừng cảm động, nếu mà phát hiện nữ tử khiến hắn vui mừng cảm động hóa ra là một người hữu khẩu vô tâm (có lời nhưng không có lòng), ăn nói tùy tiện bậy bạ, thay đổi xoành xoạch, lật lọng, đùa bỡn tình cảm người khác, ngươi đoán hắn sẽ có cảm tưởng thế nào?” Dung Cảnh vừa cười hỏi.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt soạt cái đen rồi.
“Ngươi chắc hẳn chưa từng nghĩ đến những thứ này sao? Lúc này e rằng ngươi cũng không nguyện ý gả cho hắn. Thầm nghĩ không gả cho hắn có thể không cần thần hôn định tỉnh vấn an dâng trà hầu hạ ta, theo hắn gọi ta là thúc thúc, ai, đứa trẻ đáng thương, ai bảo ta là thúc thúc của hắn đây! Việc này thật thật khiến trong lòng kẻ khác hậm hực khó chịu a.” Dung Cảnh nhìn khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt nói.
Mặt Vân Thiển Nguyệt đã còn đen hơn than đá Sơn Tây Đại Đồng, nàng tức giận nhìn chằm chằm Dung Cảnh.
Dung Cảnh đưa tay lại bóp trán, dường như vì nàng mà buồn rầu, cũng vì đáng thương cho Dung Phong.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nhìn nhìn, sắc mặt đen kịt rút đi, bỗng nhiên cười, cười đến nhẹ vô cùng, cực ấm áp, như là mưa phùn gió xuân, giây lát, nàng nói từng câu từng chữ: “Ai nói ta đổi ý không lấy hắn rồi? Mặc dù ta buồn bực, mặc dù phẫn hận, mặc dù hận không thể đem ngươi và hắn đều nhét vào trong bụng mẹ các ngươi, lần nữa sinh ra không còn quan hệ gì, mặc dù trong lòng nghĩ nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối chưa nói không lấy hắn nha?”
Dung Cảnh ngẩn ra, tay đang bóp trán dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt cười đến ngày càng thùy mị động lòng người, giọng nói không hề tàn bạo, mà là thanh thúy uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe, nói năng rành mạch: “thần hôn định tỉnh thỉnh an ngươi, ta sợ cái gì? Nếu gả cho Dung Phong, ta chính là thê tử của hắn, vợ chồng nhất thể, hắn gọi ngươi là thúc thúc đó là lẽ thường, ta đã là thê tử của hắn, tự nhiên là nên gọi. Vậy cũng không sợ a! Chứng minh ngươi còn già hơn Dung Phong nha! Ai không muốn chồng mình trẻ tuổi anh tuấn, mà thân thể cường kiện an khang (khỏe mạnh)? Dung Phong võ công giỏi, bề ngoài đẹp, nói vậy tài văn cũng không tồi, ta không hề thiệt thòi chút nào a! So với thần hôn định tỉnh vấn an ngươi, mỗi ngày thời gian ta ở chung với hắn vẫn dài hơn.”
Ánh mắt Dung Cảnh trầm xuống, đáy mắt trong suốt như suối tuôn ra một tia màu đen.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục cười cực kỳ mềm mại, vừa dùng ánh mắt soi mói coi thường đánh giá Dung Cảnh vừa nói: “Con ngươi cái thân thể yếu ớt này, không chừng ngày nào đó sẽ tiến vào quan tài xuống đất lên trời rồi, đến lúc đó bài vị của ngươi sẽ được thờ cúng trong từ đường Vinh vương phủ sao! Ta biết, ta nhất định sẽ dập đầu đủ ba cái cho ngươi. Thuận tiện ngày lễ tết nào cũng chúc mừng ngươi trèo lên hàng ngũ tổ tiên của Vinh vương phủ. Ta sẽ cùng Dung Phong hai chúng ta vui vẻ dâng hương cho ngươi. Nếu khi đó ngươi đại hôn rồi, có thê tử, chúng ta cũng sẽ hiếu kính nàng, nếu là ngươi còn chưa đại hôn, chúng ta sẽ sắp xếp một quỷ hôn cho ngươi.”
Ánh mắt Dung Cảnh thoáng cái tràn đầy màu đen, tay phủ trên trán thoáng run lên.
Vân Thiển Nguyệt dường như không thấy, ý cười trên mặt càng sâu hơn, nụ cười xinh đẹp ấm áp chiếu sáng trọn gian phòng, tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, đến lúc đó nhất định có thể tìm được một nữ tử xứng với ngươi. Thật ra thì Tần Ngọc Ngưng muốn tài hoa có tài hoa, muốn bề ngoài có bề ngoài, đủ xứng đôi với ngươi. Không thì trước hết ngươi cưới nàng, dù sao ta và Dung Phong có một đại mỹ nhân nhìn vui tai vui mắt làm thiếp thẩm thẩm mỗi ngày gặp để vấn an cũng rất thích, còn thoải mái so với cưới một nữ nhân có khuôn mặt mẹ kế phải không? Nếu là Tần thừa tướng hoặc là hoàng thượng không cho phép nàng gả cho ngươi, ngươi không cưới nàng sẽ chết, nếu ngươi thật thích nàng, ta sẽ chờ nàng chết, đoạt thi thể nàng từ nhà chồng, cho hợp táng cùng ngươi. Coi như là làm trọn vẹn ý nguyện của ngươi, nếu mà. . . . . .”
“Ngươi nói bậy đủ chưa?” Dung Cảnh bỗng nhiên cắt đứt Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn hòa thường ngày phát chìm. Nhìn nàng, toàn bộ con ngươi sâu thẳm đen tối, nước xoáy càng ngày càng lớn, dường như muốn cuốn hút nhấn chìm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, cơn giận trong lòng hoàn toàn được tháo bỏ. Trên mặt vẫn lúm đồng tiền như hoa, “Chưa đủ đây! Ta còn chưa nói xong, nếu mà. . . . . . A. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn tiếp tục nói, thình lình bị Dung Cảnh duỗi tay qua kéo lại, nàng bị một luồng sức mạnh túm đến trong lòng Dung Cảnh. Nàng lại không biết nam nhân có thân thể suy yếu bệnh tật hữu khí vô lực giả chết hồi lâu này lại có sức lực lớn như thế, kinh hô thành tiếng, thân thể nện lên người hắn, vừa muốn đứng lên, đã bị hắn đè chặt lại.
“Này, ngươi làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tức giận khẽ quát một tiếng.
Dung Cảnh cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, một tay giữ cổ tay nàng, một tay kẹp vào eo nhỏ của nàng, trước sau hắn vẫn dựa vào giường êm thân thể ngồi bất động, khóa chặt nàng trên người hắn, hai người cách nhau rất gần, thân mật khăng khít, mặt hắn cách mặt nàng không đến một bàn tay, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Vân Thiển Nguyệt, ngọc nhan thanh nhuận lộ ra một tia tối tăm, ánh mắt sâu thẳm ẩn ẩn vẻ nguy hiểm, giọng nói trầm thấp cũng là vân đạm phong khinh, “Chưa nói xong thì nói tiếp, cứ như vậy nói, hôm nay ta cho ngươi nói đủ, như thế nào?”
“Ngươi buông ra, như vậy ta không có cách nào nói!” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt, dùng sức rút thân thể khỏi sự kìm kẹp của hắn, phát hiện cho dù là cổ tay bị hắn nắm lấy hay thân thể bị hắn hóa lại đều không thể nhúc nhích. Nàng nghĩ nàng thực sự là đã xem thường nam nhân có lòng dạ hiểm độc này rồi, sao có thể quên đây là một tên ma cô đen cũng là một con hồ ly thành tinh? Nhất thời lúc đắc ý không có phòng bị, thấy hắn nói.
“Không có cách nào nói? Hử?” Giọng nói của Dung Cản cực thấp, là lạnh đạm như nước hiếm thấy.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng mặc dù sợ, trên mặt cũng là không sợ hắn, tức giận nói: “Tự nhiên không có cách nào nói! Nếu ngươi buông ra ta, ta nhất định nói đủ cho ngươi. Bảo đảm ngươi nghe được tận hứng.”
“Ta chặn miệng ngươi lại thì sao?” Ánh mắt Dung Cảnh rơi vào cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt híp híp.
Vân Thiển Nguyệt thấy sắc mặt hắn, lập tức đầu trốn ra phía sau, nàng vừa tránh được một phân, thân thể Dung Cảnh lập tức hơi đổ về phía trước, cách nàng gần thêm một phân, nàng lập tức kêu to, “Ngươi tránh ra, mau buông tay! Đừng. . . . . . Ngươi. . . . . .”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thu cảm xúc bối rối của nàng vào đáy mắt, thờ ơ nhìn hồi lâu, sau đó, hắn từ từ tiến sát, vào lúc Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt muốn tránh cũng không thể tránh khỏi, cánh môi mát mẻ chậm chạp chính xác không lệch khỏi quỹ đạo chút nào đặt lên cánh môi của nàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận