Vân Thiển Nguyệt suýt nữa ngất đi. Nàng trừng mắt Dung Cảnh, người này đã đen rồi còn khiến nàng không lời nào để nói nữa.
“Khoảng phải một canh giờ nữa mới đến Hương Tuyền sơn, ngươi dậy đánh cờ với ta đi!” Dung Cảnh để quyển sách xuống.
“Sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt khạc ra hai chữ, một lần nữa nhắm mắt lại.
“Nghe nói mấy ngày nay ngươi ngoại trừ học chữ chỉ là ngủ. Giấc ngủ của ngươi thật là nhiều.” Dung Cảnh nói.
“Ta vui vẻ, ai cần ngươi lo.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Đã bao nhiêu năm nàng không được ngủ ngon rồi hả? Một năm 365 ngày, một ngày 24 tiếng đồng hồ, một giờ 60 phút, một phút đồng hồ sáu mươi giây. Thời gian người ta đều là tính theo ngày, thời gian của nàng là tính theo giây. Nàng không tính được biết bao lâu chưa ngủ rồi, nhưng tuyệt đối tính toán được nhiều năm như vậy nàng được ngủ ngon chỉ có mấy ngày, cũng không quá mấy ngày nghỉ hàng năm mà thôi. Hôm nay thật vất vả đã có cơ hội, sao nàng có thể không thích ngủ?
“Trước kia không quản được ngươi, về sau mặc kệ có quản được hay không. Nhưng hôm nay ngươi ở trong xe của ta, chuyến này Vân gia gia phó thác ngươi cho ta trông nom, ta tự nhiên là quản được.” Dung Cảnh chậm rì rì mở miệng, thấy Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, hắn thản nhiên nói: “ngươi đã không giúp ta đánh cờ, như vậy ta vẫn là gọi thái tử điện hạ tới đánh cờ cùng a! Ta nghĩ hắn nhất định rất nguyện ý.”
“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt mở to mắt, tức giận mà trừng mắt nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh làm như không thấy, phân phó ra ngoài xe: “Huyền Ca, đi mời thái tử điện hạ tới…”
“Ta đánh với ngươi!” Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy. Nàng chán ghét Dạ Thiên Khuynh vô liêm sỉ kia đến chết rồi, người nọ tới đoán chừng nàng thấy hắn sẽ ói, còn cảm giác ngủ cái rắm.
“Tốt!” Khóe miệng Dung Cảnh nhếch lên, nhẹ nhàng cười cười, đặt tay lên ám các trên vách tường (ám các: phòng, ngăn bí mật) trên xe, vừa chạm vào ám các, ám các bắn ra, hắn lấy ra một cái hộp Mặc Ngọc màu đen, hắn nhẹ nhàng nhấn một cái, két một tiếng vang nhỏ, cái hộp mở ra, bên trong là quân cờ đen trắng. Quân cờ đều được làm từ bạch ngọc và hắc ngọc ấm áp thượng hạng, tinh xảo vô cùng.
“Thật sự là xa xỉ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem quân cờ than thở. Cái này nếu ở hiện đại đoán chừng có thể mua một cái thành phố.
“Nếu ngươi thắng ta, quân cờ này ta sẽ đưa cho ngươi, như thế nào?” Dung Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn xem nàng.
Đưa cho nàng? Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng ngời, có điều trong nháy mắt tắt đi. Bĩu môi, chậm rì rì chuyển đến trước bàn ngồi đối diện với Dung Cảnh, nhướng mày hỏi: “Có phải ngươi đã nói những lời này với bất kỳ ai chơi cờ với ngươi?”
“Không có, chỉ một mình ngươi. Năm đó Dạ Khinh Nhiễm dùng hãn huyết bảo mã của hắn đánh cuộc với ta, nói nếu là hắn thắng, ta đưa quân cờ này cho hắn, nếu là hắn thua, hắn đưa hãn huyết bảo mã cho ta.” Tay Dung Cảnh như ngọc trải bàn cờ, chậm rãi nói.
“Về sau? Hắn thua?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến cái những quân cờ hôm nay còn ở trong tay người này, xem ra Dạ Khinh Nhiễm không có thắng.
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Vậy hắn đưa hãn huyết bảo mã cho ngươi rồi?” Vân Thiển Nguyệt lập tức hứng thú. Nghe nói lúc thân ngựa chảy ra đổ mồ hôi đỏ tươi như máu, cho nên được gọi là “Hãn huyết bảo mã”, trong tư liệu lịch sử Trung Quốc, còn được xưng là ‘Thiên mã’. Là Bảo mã ngày đi ngàn dặm.
“Cho rồi.” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, phát hiện đôi tròng mắt kia hôm nay sáng quắc, giống như dạ minh châu.
“Các ngươi đánh cuộc bao nhiêu năm rồi? Đến hôm nay có còn con ngựa kia?” Vân Thiển Nguyệt không có nhiều hứng thú với cái quân cờ này, ngược lại rất có hứng thú với con ngựa kia. Nghĩ đến nếu hắn lấy hãn huyết bảo mã làm tiền đặt cược, nàng như thế nào cũng muốn phát huy quân cờ phong thắng hắn. cảm thụ tư vị chạy băng băng trên lưng hãn huyết bảo mã.
“Mười năm trước, hôm nay đã không còn.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Chạy đi đâu rồi hả? Bệnh chết?” Vân Thiển Nguyệt có chút thất vọng. Mười năm là đủ dài rồi. Đã không có a…
“Không phải bệnh chết.” Dung Cảnh lắc đầu.
“Đó là được ngươi đưa cho người khác rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt lại dấy lên hi vọng.
“Cũng không có đưa cho người khác.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng thập phần hứng thú, do dự một chút, dường như không đành lòng nói cho nàng biết, nhưng vẫn là nói ra: “Nghe nói thịt hãn huyết bảo mã rất ngon, ta chưa từng nếm qua. Cho nên sau khi thắng được hãn huyết bảo mã, ta ra lệnh Huyền Ca giết.”
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt choáng váng.
“Cái thịt ngựa kia quả nhiên như đồn đãi ăn rất ngon, đến nay vẫn còn dư vị.” Dung Cảnh như là cực kỳ hoài niệm.
Dựa vào! Vân Thiển Nguyệt đứng lên, phanh một tiếng, nàng đầu đụng vào mái hiên xe, cũng bất chấp đau đầu, tức giận mắng Dung Cảnh, “Ngươi thật sự là phung phí của trời!”
“Ừ, lúc ấy Dạ Khinh Nhiễm biết rõ cũng nói ta như thế. Còn đánh một trận với ta.” Dung Cảnh gật gật đầu.
“Nhất định là ngươi thua, Dạ Khinh Nhiễm chắc chắn tìm ngươi dốc sức liều mạng.” Vân Thiển Nguyệt tức giật. Cái người này là người nào a? Đó là hãn huyết bảo mã, thế mà lại bị hắn biến thành đại tiệc để ăn như vậy. Nàng có chút oán hận mà nghĩ đến nếu là sớm đến mười năm thì nhất định không cho hắn ăn.
“Đúng là hắn tìm ta dốc sức liều mạng, nhưng mà không thắng ta. Còn tức giận nhìn ta ăn rất ngon lành, vì vậy cũng ăn thật nhiều.” Dung Cảnh lại nói.
Vân Thiển Nguyệt mặt triệt để đen. Không cần thấy tận mắt nàng cũng có thể tưởng tượng tình hình năm đó. Dạ Khinh Nhiễm không có tiết tháo! Nhưng mà lại nghĩ đó chính là hãn huyết bảo mã a! Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn. Bằng không đâu còn có thể sẽ tìm một con giết đi ăn? Nàng có chút hiểu được Dạ Khinh Nhiễm rồi, là nàng nàng cũng sẽ cùng ăn theo. Nhưng mà hẳn là lúc ấy Dạ Khinh Nhiễm trong cơn giận dữ ăn hết sạch không còn chút thịt.
“Ngươi nhất định chưa từng ăn? Chờ ngày nào đó ta lần nữa thắng hãn huyết bảo mã, nhất định trước hết giết cho ngươi ăn.” Dung Cảnh lại nói.
Dựa vào! Còn giết? Vân Thiển Nguyệt mặt càng thêm đen rồi, cả giận nói: “Ngươi dám lại giết nó ăn thịt, ta ăn hết thịt của ngươi!” (0.0 haha!!!!)
Dung Cảnh sững sờ, vốn muốn đi quân cờ, động tác lập tức ngừng.
Vân Thiển Nguyệt vừa nói ra khỏi miệng liền phát hiện mình không lựa lời nói rồi. Nàng lập tức ảo não. Cái gì gọi là ăn thịt của hắn? Hắn cũng không phải Đường Tăng. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Dung Cảnh, khóe miệng nàng co rúm lại, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng, vội vàng bổ cứu, “Ta nói là đó là Bảo mã! Bảo mã biết rõ không? Còn quý hơn hoàng kim.”
“Biết rõ.” Dung Cảnh gật đầu. Không trân quý hắn còn không ăn đây!
“Cho nên, đừng lại phung phí của trời nữa, Phật tổ đều nhìn không được.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm trang nói.
Dung Cảnh bỗng nhiên gục đầu xuống, nhìn thoáng qua đầu ngón tay mình, nửa ngày không nói.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía đầu ngón tay hắn, lại cúi đầu nhìn thoáng qua đầu ngón tay mình, trong lòng tự nhủ, một đại nam nhân đẹp thế làm cái gì? Người nhìn xinh đẹp như vậy thì thôi đi, tay cũng thế nốt.
“Được! Về sau sẽ không ăn.” Dung Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, cười cười với Vân Thiển Nguyệt, rất dễ nói chuyện. (VL: Ta đoán trong lòng anh tự nhủ, anh muốn ăn cơ!!!!)
Vân Thiển Nguyệt lần nữa bị dáng tươi cười này thoáng cái rung động. Nghĩ đến đứa nhỏ này biết rõ sám hối sửa sai lầm còn cứu được. Nhưng mà thật sự là đáng thương con ngựa kia a! Tuy không nhìn thấy, nhưng nghĩ thôi nàng đã thấy đau lòng.
“Ngươi muốn quân trắng hay quân đen?” Dung Cảnh chỉ vào cái hôm chứa hai quân đen trắng mà hỏi.
“Trắng!” Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói.
“Tốt!” Dung Cảnh cầm lấy một quân đen đặt lên bàn cờ, thấy nàng vẫn có vẻ mặt đau đớn, nói: “Tới phiên ngươi!”
“Có biết ưu tiên nữ nhân không? Quá không thân sĩ rồi!” Vân Thiển Nguyệt trợn nhìn Dung Cảnh, thò tay ném quân đen kia vào trong tay hắn, cầm lấy một quân trắng đặt xuống vị trí hắn vừa đặt quân đen, phụng phịu nói: “Ta tới trước!”
“A…” Dung Cảnh cười khẽ, gật đầu, “Tốt!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, Dung Cảnh lơ đễnh, đem quân cờ tùy ý đặt ở một vị trí, Vân Thiển Nguyệt cũng cầm lấy quân trắng không chút nghĩ ngợi tùy ý đặt xuống, Dung Cảnh lại cầm lấy một quân đen tùy ý mà bỏ xuống, Vân Thiển Nguyệt vẫn thế. Hai người một trắng một đen, liên tiếp có quân cờ rơi xuống bàn cờ.
Trong nháy mắt trên bàn cờ bày lung lung bừa bãi. Nhìn không ra tình hình gì.
Sắc mặt Dung Cảnh tự nhiên tùy ý, thân thể dựa vào vách xe, thư hoãn ưu nhã. Vân Thiển Nguyệt như không xương nằm lên trên mặt bàn, thỉnh thoảng khẩy khẩy ngón tay, đi một cái, quân trắng trong tay như không có não mà di chuyển bừa.
Trước xe Huyền Ca không chịu nổi hiếu kỳ, muốn nhìn một chút kỳ nghệ của Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào mà lại đáng giá cho thế tử dùng thái tử điện hạ dọa dẫm đánh cờ với nàng, vì thế vén rèm lên nhìn vào trong. Khi thấy trên bàn cờ là một đống rối loạn, mà Vân Thiển Nguyệt đang gảy ngón tay, sắc mặt lạnh lùng của hắn bỗng chốc run rẩy, buông màn che, nghĩ đến thế tử cần gì phải tìm Thiển Nguyệt tiểu thư chà đạp một bộ quân cờ tốt ah! Tuy rằng kỳ nghệ của thái tử điện hạ kém quá xa thế tử, nhưng là cũng không tệ lắm. Ít nhất còn tốt hơn nhiều so với Thiển Nguyệt tiểu thư.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Huyền Ca buông màn che, nàng cười cười, “tiểu thị vệ nhà của ngươi đều nhìn không được ta chà đạp cờ tốt. Ai, anh hùng luôn tịch mịch. Không tiếp nữa, không tiếp nữa. Tránh cho truyền ra bị cười đến rụng răng.”
Nói xong ném quân cờ trong tay đi, bắt đầu đi đảo loạn bàn cờ.
Dung Cảnh ngăn tay của nàng lại, cười đến nhạt nhẽo, “Chỉ cần ta không nói ngươi chà đạp quân cờ tốt là được. Tiếp tục.”
“Không tiếp tục, không có ý nghĩa. Chẳng phải bày biện chơi sao? Ai không biết a!” Vân Thiển Nguyệt xem thường liếc qua Dung Cảnh, thò tay đẩy màn che ra nhìn, chỉ thấy hai bên đường núi non xanh biếc, quan đạo thật ra là một con đường đất rộng hơn chút mà thôi. Trước sau chiếc xe này đều có xe ngựa, cộng cả đội ngũ hộ vệ cũng kéo thật dài một đội, thập phần đồ sộ. Nàng chậc chậc cảm thán, “quan cảnh thịnh vượng, thời cổ mới có, ngày nay đã không còn nhìn thấy ah! Ta hôm nay có thể vừa thấy, thật sự vạn hạnh.”
Dung Cảnh nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, cũng không nói gì. tay vốn dĩ đang cản tay Vân Thiển Nguyệt thấy nàng thật đúng không tiếp tục nữa, liền tự động mà đảo loạn bàn cờ.
“Này, đều đi đã nửa ngày như thế nào còn chưa tới? Còn bao lâu đến?” Vân Thiển Nguyệt thu hồi cảm thán, quay đầu lại hỏi Dung Cảnh.
“Ước chừng nửa canh giờ.” Dung Cảnh nói.
“Thật muốn cưỡi ngựa a!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thị vệ ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt bao hàm hâm mộ.
“Ngươi an phận chút ít a! Sắp lên núi rồi, hôm nay đến linh đài tự chỉ sợ sẽ không rảnh rỗi.” Dung Cảnh theo tay Vân Thiển Nguyệt vén màn che lên liếc ra bên ngoài.
Vân Thiển Nguyệt buông màn che, không cho là đúng mà trở về nhắm mắt lại, “Không được rỗi rãnh chỉ sợ là ngươi. Thời gian của ta hẳn là rất dư dả, ta có thể ngủ. Mới không cùng ngươi đi nghe cái gì luận pháp và phật âm. Bổn tiểu thư không tin cái này.”
“Ừ, ta cũng không tin.” Dung Cảnh cũng nhắm mắt dưỡng thần.
“Vậy ngươi vẫn luận pháp gì với hòa thượng kia?” Vân Thiển Nguyệt mắng một tiếng, “Mua danh chuộc tiếng!”
“Lão hòa thượng kia thú vị, người thú vị bây giờ không nhiều lắm. Ngươi thấy hắn sẽ biết.” Dung Cảnh không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng ẩn chứa ý cười, không giống vẻ lịch sự tao nhã của hắn bình thường, mà là có một phen ý vị khác.
“Có thú vị nữa cũng là một tên hòa thượng mà thôi, ta không có hứng thú với hòa thượng.” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, cảnh cáo nói: “Đừng có lại ầm ĩ ta nữa! Ta muốn đi ngủ, cho dù đến nơi rồi, nếu ta chưa tỉnh cũng không được ầm ĩ ta. Ngươi nên làm gì thì đi làm, cứ bỏ lại ta ngủ trong xe ngựa là được.”
Dung Cảnh không đáp lời.
Vân Thiển Nguyệt cho là hắn ngầm đồng ý rồi, bắt đầu thiếp đi.
Chỉ một chốc xe ngựa bắt đầu xóc nảy, dường như đi lên đường núi. Bánh xe đè nặng núi đá phát ra tiếng vang kẽo kẹt, một chiếc xe tiếng còn nhỏ, hai xe liền tạo âm thanh lớn rồi, cả một đoàn xe ngựa hợp lại, không cần nghĩ cũng biết.
Vân Thiển Nguyệt căn bản là ngủ không được, chẳng những ngủ không được lại còn bị xóc nảy muốn ói. Rốt cục nàng đã rõ vì sao người nam nhân này không đáp lời của nàng rồi, bởi vì căn bản hắn biết rõ nàng là ngủ không được. Nàng nghiến răng nghiến lợi mà mở to mắt, thập phần phẫn uất mà nói: “Đường núi cái quái gì vậy, ta muốn xuống xe!”
“Nếu ngươi xuống xe được, ta không phản đối.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt lập tức ngồi dậy đẩy rèm ra, đập vào mắt là đường quanh co chạy lên trên dãy núi, đội ngũ bọn họ đang khởi hành lên núi. Con đường hẹp chỉ cho phép một xe ngựa đi lên, hai bên đường đầy bụi cây có gai, mà phía ngoài lớp bụi gai là rừng cây xanh biêng biếc, cự thạch mọc lên san sát như rừng, không một chỗ đặt chân, những thị vệ kia đều dắt ngựa bắt đầu lên núi, nhưng lại một bước ba hoảng sợ. Nàng không khỏi tặc luỡi, quay đầu lại hỏi Dung Cảnh, “con đường núi này đã bị phá hỏng rồi,người ta làm sao xuống núi được?”
“Đây là đường lên núi, xuống núi có đường khác.” Dung Cảnh nói.
“Thật sự là bị giày vò a!” Vân Thiển Nguyệt hạ rèm, xuống dưới đi thoạt nhìn còn không bằng ở trên xe ngựa bị xóc nảy này! Nàng bắt đầu hoài niệm đường nhựa hiện đại, đường ray xe lửa, tàu ngầm, máy bay, cho dù là ca-nô cũng được a, ca nô gì đó, du thuyền, cho dù tàu chở khách, thuyền hàng cũng tốt. A a a… Nàng muốn về nhà, không biết có con đường cho nàng trở về hay không?
“Ngươi ăn cái này đi, chịu khó một lát là tốt rồi.” Dung Cảnh cầm một viên thuốc đưa cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt chính đang khó chịu, thấy viên thuốc lóng lánh được đưa tới trước mặt, một mùi thơm ngát ập đến, như tuyết giống như liên, cái này chẳng phải là hương vị trên người này sao? Nàng nhíu nhíu mày, “Không phải là độc dược chứ?”
“Chính là độc dược, ta thấy ngươi khó chịu còn tốt hơn so với uống thuốc này, đã vậy, đừng ăn nữa.” Dung Cảnh cầm viên thuốc kia muốn bỏ vào trong bình bạch ngọc.
“Ai nói không ăn? Cho ta.” Vân Thiển Nguyệt chộp lấy bỏ vào trong miệng. Lập tức miệng đầy mùi hương. Dạ dày đang quay cuồng lập tức không còn khó chịu, nàng ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay Dung Cảnh: “Đây là thuốc gì tốt như vậy ? Đều cho ta đi?”
“Ngươi lòng tham không đáy!” Dung Cảnh nhìn cũng không nhìn nàng, cất bình thuốc vào trong ngực.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt xem thường, thứ tốt ai không thích? Vả lại thứ người này cầm trong tay khẳng định không kém. Nhưng nàng cũng thức thời, biết thỏa mãn, nhắm mắt lại, bắt đầu hát tiểu khúc. Đúng là bài Dạ Khinh Nhiễm hát hôm đó.
“Dạ Khinh Nhiễm dạy ngươi?” tay Dung Cảnh đang bỏ bình thuốc vào trong ngực dừng lại, nhướng mày hỏi.
“Không có, hắn hát ta học.” Vân Thiển Nguyệt thành thật mà nói.
Dung Cảnh không nói gì, thu tay lại, chậm rãi mà rót chén trà cho mình, tựa hồ là chăm chú nghe nàng hát.
Vân Thiển Nguyệt hát xong một khúc lập tức cảm thấy trong nội tâm đã thoải mái. Nghĩ đến không nghĩ tới tiểu khúc này thật ra lại hiệu nghiệm. Nhớ tới ngày hôm đó, hai câu của Dạ Khinh Nhiễm đã khiến cho thái tử Trắc Phi cút ra Vân vương phủ trở lại phủ thái tử bế môn tư quá, nàng không khỏi buồn cười nói: “Dạ Khinh Nhiễm ngược lại là cái người lạ kỳ!”
“Thật sự hắn là thứ người lạ kỳ.” Dung Cảnh liếc mắt Vân Thiển Nguyệt cười, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói khi hắn đi du lịch đã ở Nam Cương hai năm, ở đó có con gái một vị tộc chủ ưa thích hắn, ngày ngày quấn quít lấy hắn hát cho hắn nghe. Dường như chính là bài này.”
Phốc! Vân Thiển Nguyệt lập tức mở to hai mắt, ngu ngơ nửa ngày, bỗng nhiên vỗ thùng xe, bừng tỉnh đại ngộ nói: “thì ra đây là bài hát đính ước của Dạ Khinh Nhiễm và cô nương kia a? Thảo nào vui vẻ như thế!”
“Ân!” Dung Cảnh gật gật đầu, nhẹ nhấp một miếng trà, thờ ơ nói: “Cho nên về sau ngươi vẫn là đừng hát nữa, miễn cho hắn hiểu lầm ngươi ái mộ hắn. Nếu để cho vị nữ tử Nam Cương kia nghe nói, chắc chắn vào kinh thành tới tìm ngươi. Giết ngươi là chuyện nhỏ, nếu phá hủy cảm tình người ta, ngươi là lỗi nặng rồi.”
Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận gật đầu, “Ngươi nói đúng, về sau tuyệt đối không thể hát.” Dung Cảnh giương mắt nhìn nàng một cái, lông mi thật dài rủ xuống phủ ở một mắt phượng, lại không nói gì.
Lúc này, xe ngựa ngừng xóc nảy, bên ngoài truyền đến thanh âm Huyền Ca cứng ngắc mà lại quái dị, như đang mạnh mẽ tự đè nén cái gì, “Thế tử, đến Linh Đài tự rồi!”
“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng, vẫn chưa động đậy.
Cuối cùng đã tới a! Vân Thiển Nguyệt lập tức đẩy rèm ra nhìn ra ngoài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận