Dạ Khinh Nhiễm phốc một cái vui vẻ cười, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt mặt mày hớn hở thì cảm thấy thú vị.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Nói cho ngươi biết, ta thực sẽ tham gia quân ngũ đấy! Khẳng định so ngươi thích hợp hơn!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu xem Dạ Khinh Nhiễm. Nghĩ đến nam nhân này đẹp như vậy, đi trong quân chẳng phải cũng làm loạn quân tâm sao? Nhưng đoán chừng không ai dám đem chủ ý đánh trên người hắn, dù sao hắn là tiểu Ma Vương danh tiếng khắp thiên hạ, người người đều biết ah!
“Ngươi nha, so với ta còn để cho người ta đau đầu hơn!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn xem Vân Thiển Nguyệt một bộ không phục , càng cười to một tiếng, sau đó thu ý cười đối với nàng nói: “Ngươi muốn làm lính đoán chừng là thực sự không thành đấy. Thân phận của ngươi không có người cho phép. Hoàng bá bá, Hoàng hậu nương nương, Vân gia gia, còn có Vân Vương thúc, cùng với thế tử ca ca của ngươi, lại có là thái tử điện hạ vân…vân, nghĩ một cái liền tất cả mọi người là không cho phép đâu, những người đại thần bảo thủ thì không nói rồi, đoán chừng tấu chương có thể xếp thành núi đè sập ngự thư phòng của Hoàng bá bá . Ta khuyên ngươi vẫn là bỏ ý niệm này đi a!”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, thật sự là phiền ah!
“Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đi quân doanh nhìn xem ta, có thể vụng trộm mang ngươi đi một lần.” Dạ Khinh Nhiễm lại nói nhỏ.
“Thật sự?” con mắt Vân Thiển Nguyệt lập tức sáng.
“Ân, ta khi nào đã lừa gạt ngươi?” Dạ Khinh Nhiễm lập tức ưỡn ngực nói.
“Vậy thì tốt, đây chính là ngươi nói ah! Ngươi nhất định phải mang ta đi.” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu chờ mong nhìn thấy những binh khí cổ đại kia, liền vội hỏi hắn, “Lúc nào?”
“Trước mắt đoán chừng không thể, hôm nay ngươi bị Vân Mộ Hàn bắt học chữ xem sổ sách, ta ở quân cơ đại doanh còn không có đứng vững gót chân, bao nhiêu người chằm chằm vào tìm lỗi của ta đây này! Chờ ta đem đám người kia thu thập , ngươi cũng không bị Vân Mộ Hàn ép buộc, ta tìm thời gian mang ngươi vào xem. Như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm suy nghĩ một chút, hỏi.
“Tốt! Sớm hay muộn không là vấn đề, chỉ cần cho ta đi xem là được! Dù sao quân cơ đại doanh lại chạy không được. Quyết định như vậy đi!” Vân Thiển Nguyệt thống khoái mà gật đầu. Xòe bàn tay ra, “Vỗ tay giữ lời, ngươi không thể đổi ý!”
“Tốt, quyết định như vậy đi! Không đổi ý!” Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, cũng đưa tay ra chưởng.
Bốp bốp bốp, ba tiếng giòn vang. Hai người xem như định ước rồi.
Trong lòng bàn tay Vân Thiển Nguyệt có chút đau, nhưng tâm tình rất tốt. Nghĩ đến đứa bé Dạ Khinh Nhiễm này thật sự là không tệ ! So với đứa bé Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc tốt hơn nhiều.
Dạ Khinh Nhiễm trong lòng bàn tay không đau, mà hơi hơi nhức mỏi, cảm thấy mơ hồ trong nội tâm. Hắn bất tri bất giác mà dùng ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay, tựa hồ cảm giác lòng bàn tay mềm mại áp vào, nhưng như thế nào cũng không tiêu tan, hắn không khỏi nhíu mày suy nghĩ, thần sắc có chút hoảng hốt cùng khó hiểu.
“Này, đi ah! Ngươi nói muốn đi đâu ? Bắt cá hả?” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên không đi, liền thúc giục hắn.
Dạ Khinh Nhiễm đem cảm giác quái dị trong lòng lập tức vứt đi, chỉ một ngón tay phía sau, “Trông thấy chưa? Là cái đình nhỏ giữa sườn núi kia. Cách nơi này không xa, nếu là thi triển khinh công mà nói một nén nhang là đến.” Dứt lời, ánh mắt hắn sáng ngời, hưng phấn nói với Vân Thiển Nguyệt: ”Ngươi không phải cũng biết khinh công sao? Chúng ta hôm nay không thể so đua ngựa, so khinh công như thế nào?”
Khinh công? Vân Thiển Nguyệt có chút động tâm, nhưng nàng không biết a! Như thế nào bay lên đây? Có chút do dự.
“Như thế nào? Không dám ? Có phải ngươi biết chắc không sánh bằng ta không?” Dạ Khinh Nhiễm nghênh mặt.
“So thì so, ai sợ ai ah!” Vân Thiển Nguyệt không chịu thua, tính tình háo thắng lại nổi lên, lập tức nói. Không biết khinh công thì nàng có thể học ah! Xem Dạ Khinh Nhiễm bay như thế nào, thì nàng học theo chẳng phải là được rồi sao? Vừa nghĩ như thế lập tức đã nắm chắc khí thế.
“Tốt!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, lập tức nói: “Chúng ta lấy cái đình nhỏ kia làm mục tiêu. Ai tới trước người đó thắng.”
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Chăm chú nhìn động tác Dạ Khinh Nhiễm.
“Vậy thì bắt đầu?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
“Bắt đầu!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Mũi chân của Dạ Khinh Nhiễm điểm một chút, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt quang ảnh lóe lên, người nọ bay bổng ra ngoài hơn mười trượng, nàng lập tức choáng váng. Cứ như vậy bay ra ngoài rồi hả?
“Này, đi ah! Ngươi còn đứng ngây đó làm gì?” Dạ Khinh Nhiễm cảm giác Vân Thiển Nguyệt không có theo kịp, lập tức dừng lại đợi nàng.
“Vậy thì ra, ngươi trở về, chúng ta lặp lại!” Vân Thiển Nguyệt thầm vận kình lực, cảm thấy vùng đan điền bụng dưới bỗng nhiên đã có năng lượng, nàng lập tức vui vẻ. Không biết trong bụng của nàng có thể giống như máy bay thiêu đốt khí hy-đrô hay không , những khí này lưu trợ giúp nàng bay lên, bất quá cũng phải thử một chút, cùng lắm bị Dạ Khinh Nhiễm cười mà thôi.
Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên đã bay trở về, đồng dạng là mủi chân nhẹ nhẹ một chút, trong nháy mắt liền bay đáp xuống bên người nàng.
“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt cố lấy dũng khí, phun ra một câu, học động tác Dạ Khinh Nhiễm , mũi chân dùng sức điểm nhẹ một chút, chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên chợt nhẹ, hai chân nàng đã cách mặt đất ba thước, lập tức bay lên.
Trời! Vân Thiển Nguyệt giờ khắc này đã không biết dùng cái gì để hình dung tâm tình của nàng rồi! Nghĩ đến cổ nhân thật kỳ tích ah! Quá bác đại tinh thâm rồi. Vậy mà không có lưu cho người hiện đại một chút nửa chút nào, thật sự là đáng tiếc.
“Tiểu nha đầu không tệ ah! Hẹn gặp ở đình nhỏ!” Dạ Khinh Nhiễm khen ngợi một câu, trong khoảnh khắc liền dễ dàng vượt qua Vân Thiển Nguyệt, sát người bay đến phía trước nàng, mấy cái lên xuống, liền hướng đình nhỏ giữa sườn núi bay đi.
Vân Thiển Nguyệt một hơi dấu ở trong ngực, ước chừng khoảng cách xa bảy tám trượng bỗng nhiên rớt xuống, may mắn nàng có chuẩn bị, chỉ là một cái lảo đảo cũng không có ngã sấp xuống. Chứng kiến Dạ Khinh Nhiễm đã đi xa, nàng lần nữa đề khí, lại bay lên. Lần này so vừa mới rồi hơi lâu chút, nhưng mà khi xa được bảy tám trượng lại vững vàng rơi xuống đất điểm một cái thì lần nữa bay lên, như vậy mấy lần sau biết nắm giữ điểm mấu chốt, nàng mỗi lần rơi xuống đất dừng lại đã rút ngắn từng chút một, nhưng vẫn còn chênh lệch Dạ Khinh Nhiễm thật xa.
Dạ Khinh Nhiễm cảm giác Vân Thiển Nguyệt không có theo kịp, không khỏi quay đầu lại xem, khi thấy nàng nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, đang thở hổn hển tựa hồ có chút cố hết sức, hắn không khỏi dừng lại thân hình, đứng ở phía trước buồn cười mà nhìn xem nàng, “Ngươi chẳng lẻ không biết điều tiết hơi thở sao? Thiên Dục tiểu tử kia nói khinh công của ngươi vô cùng tốt, chẳng lẽ là tốt như vậy ? Cái này quả là khiến cho ta mở rộng tầm mắt à nha?”
“Ta là rất lâu không có tập luyện rồi. Nếu không cũng sẽ không thua ngươi.” Vân Thiển Nguyệt dừng lại thân hình, dù bị Dạ Khinh Nhiễm cười nhạo, nhưng trong nội tâm vẫn rất kinh hỉ, cái thân thể ở hiện đại ngay cả một trượng đều bay không len, đừng nói bảy tám trượng rồi. nên hiện tại thế này nàng đã hài lòng.
“Thì ra là luyện tập nha!” Dạ Khinh Nhiễm kéo dài thanh âm hướng về phía Vân Thiển Nguyệt cười.
“Hừ, ta không biết điều tiết hơi thở thì như thế nào? Ngươi so với ta lớn hơn mấy tuổi mà! Khinh công tất nhiên là lợi hại hơn a!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái. Tâm tình vốn đang cao hứng liền có chút buồn bực, điều tiết hơi thở thế nào? Nàng thực không biết.
“Tiểu nha đầu, ngươi năm nay mười lăm, ta năm nay cùng Vân Mộ Hàn cùng tuổi, mười tám, mới so ngươi lớn hơn ba tuổi mà thôi. Cái gì vài tuổi, nói giống như ta già quá đi vậy.” Dạ Khinh Nhiễm dùng tay gõ đầu Vân Thiển Nguyệt một cái, đối với nàng nói: “Nghe nói võ công của ngươi là Vân gia gia tự mình dạy đấy, không biết lão nhân kia là như thế nào dạy ngươi, rõ ràng không dạy ngươi điều tiết hơi thở. Ai, ta cho ngươi biết, ngươi dùng đan điền hô hấp, hô hấp này không như bình thường, như vậy chân khí của ngươi có thể giữ lại, cũng không cần ở trên đường rơi xuống, tốc độ của ngươi tất nhiên là tăng lên rồi.”
” Hô hấp Đan điền?” Vân Thiển Nguyệt cái hiểu cái không.
“Thật là đần ah!” Dạ Khinh Nhiễm lại đi gõ đầu Vân Thiển Nguyệt.
“Đừng gõ nữa, còn gõ sẽ ngốc thêm!” Vân Thiển Nguyệt bất mãn mà tránh đi, cái người này như thế nào lại giống lão già chết tiệt kia, thích yêu gõ đầu của nàng! Quả là tật xấu!
“Ngươi im lặng, cũng không được hô hấp bằng lỗ mũi, dụng tâm đi cảm giác đan điền, đan điền ngươi có phải là có khí lưu tại qua lại xoay quanh, như là một cái vòng xoáy hay không?” Dạ Khinh Nhiễm thu tay lại, thấy Vân Thiển Nguyệt chăm chú nghe, hắn cũng thu cười, nghiêm túc nói: “Ngươi đưa hô hấp lưu động đi theo trình tự của nó, tất nhiên là sẽ không đứt gãy đấy.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, quả nhiên ngậm miệng, cũng không theo lỗ mũi hô hấp, thật đúng dụng tâm cảm thụ đan điền, quả nhiên như lời Dạ Khinh Nhiễm, nàng vốn thông minh tuyệt đỉnh, có người chỉ điểm lập tức đã tìm được phương pháp, rất nhanh khí lưu đuổi kịp bên trong, nhanh chóng lưu động, nàng lập tức vui vẻ, “Ta làm được rồi! Thì ra đơn giản đến như vậy ah!”
“Chuyên đơn giản như vậy ngươi bây giờ mới biết, xem ra không phải ngươi không thông minh, thật sự Vân gia gia không dạy ngươi. Là hắn quá ngu ngốc, không phải ngươi đần.” Dạ Khinh Nhiễm tự nhiên cũng cảm nhận được trong cơ thể Vân Thiển Nguyệt biến hóa, rất đỗi ngạc nhiên là nàng rất nhanh lĩnh ngộ phương pháp, nhưng càng ngạc nhiên là trong cơ thể nàng rõ ràng có hai chủng khí chiếm giữ, lạnh lẽo ấm áp, rõ ràng chúng có xu thế dung hợp lại, hắn có chút khó hiểu, “Ngươi tu tập võ công gì ? Lại quái dị như vậy?”
Mấy lần trước gặp Vân Thiển Nguyệt có thể là nàng chưa từng dụng công, cho nên hắn không có phát giác. Hôm nay chân khí trong cơ thể nàng lưu động, phóng xuất ra bên ngoài, hắn tự nhiên cảm thấy.
“Ta cũng không biết, dù sao trong cơ thể loạn thất bát tao .” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Cũng không nói lão Vương gia dạy cho nàng chính là Phượng Hoàng chân kinh , nàng sợ Dạ Khinh Nhiễm tìm hiểu vấn để, bởi vì nàng ngoại trừ biết rõ cái tên như vậy những thứ khác một mực không biết gì rồi, cho nên, còn không bằng nói không biết. Mặt khác nàng rất muốn nói kỳ thật không phải lão nhân kia đần, thật sự là nàng không phải Vân Thiển Nguyệt, cho nên mới không biết a! Nhưng nàng tự nhiên không thể nói, cho nên chỉ có thể lại để cho lão nhân kia bị Dạ Khinh Nhiễm nói đần rồi.
Dạ Khinh Nhiễm nhăn nhíu mày, tựa hồ cũng khó hiểu, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nghe thấy được một cỗ mùi thuốc Thanh Nhã, giống như sen như tuyết, tựa hồ từ trên người Vân Thiển Nguyệt tràn ra, hắn lập tức tới gần một bước nhẹ ngửi, không khỏi nói: “Trên người của ngươi như thế nào lại có cái mùi của nhược mỹ nhân kia?”
Nhược mỹ nhân? Dung Cảnh? Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Có sao?”
“Có!” Dạ Khinh Nhiễm chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thấy người này chặt chẽ nhìn nàng biểu lộ như phát hiện gian tình , nàng nhếch miệng, “Ta hôm nay ngồi xe ngựa của hắn đến đây, cùng hắn ở trong một cái thùng xe, có thể không lây dính mùi hắn trên người sao?”
“Không đúng, cái mùi thơm này là từ thân thể ngươi phát ra.” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, “Không thể nào là lây dính.”
” Thời điểm lên núi ta chóng mặt , hắn cho ta một viên dược, ta ăn hết.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Là Thiên Sơn tuyết liên?” Dạ Khinh Nhiễm cả kinh.
“Ta cũng không biết, ăn rất ngon, ta muốn ăn thêm, đáng tiếc hắn không cho nữa. Thật nhỏ mọn ah!” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới cái chai bạch ngọc trong tay Dung Cảnh , vậy mà hắn chỉ cho nàng một viên, không phải keo kiệt là cái gì?
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy da mặt giật giật, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, biểu lộ có chút quái dị, “Hắn thực sự đem Thiên Sơn tuyết liên lấy ra cho ngươi trị say xe?
“Thiên Sơn tuyết liên à? Là Thiên Sơn tuyết liên trong truyền thuyết kia thật sao? Rất trân quý đúng không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi. Nàng biết rõ Thiên Sơn tuyết liên là dược liệu siêu cấp quý báu, chỉ là không biết Dung Cảnh cho nàng ăn có phải là nó không. Nhưng Thiên Sơn tuyết liên là hoa, mà nàng thì lại ăn dược hoàn. Nếu vậy chắc là được làm thành dược hoàn.
Dạ Khinh Nhiễm khẽ quát một tiếng, xem thường nhìn Vân Thiển Nguyệt , “Không biết trong đầu ngươi mỗi ngày đều chứa cái gì ? Thiên Sơn tuyết liên đương nhiên mắc. Toàn bộ thiên hạ cũng không có đến hai cây. Hoàng bá bá tìm ở hiệu thuốc đều không có, một cây Linh Ẩn đại sư giữ, nhưng năm đó hắn vi cứu hảo ca ca Vân Mộ Hàn nhà của ngươi cho dùng một nửa, một nửa khác là cứu được thái tử Nam Lương quốc cũng gặp đại nạn không may như Vân Mộ Hàn, cũng cho dùng hết rồi. Còn lại chỉ có một cây, cũng không biết như thế nào Nhược mỹ nhân kia có được. Hắn đem trộn lẫn nhiều loại dược liệu quý báu làm thành dược hoàn để chữa bệnh, tổng cộng chỉ có mười viên mà thôi, trãi qua nhiều năm như vậy đoán chừng cũng đã dùng không còn mấy viên. Hôm nay rõ ràng vì trị chóng mặt xe ngựa cho ngươi, nên cho ngươi ăn hết một viên, quả thực tựu là chà đạp dược tốt!”
Nha! Vân Thiển Nguyệt lúc này có chút kinh ngạc, “Nói như vậy Dung Cảnh kia rất là rất hào phóng rồi!”
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Hắn chỉ đối với ngươi hào phóng!”
Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên phất phất tay, quát lên: “Hừ, cái tên kia là nhận ủy thác của người khác, chỉ sợ ta bị xe ngựa giày vò chết đi, ông nội của ta sẽ tìm hắn tính sổ, nên hành động bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không thì sao ta chỉ giẫm xe của hắn hai cái liền nói nếu ta làm hư thì phải bồi thường tiền cho hắn, Thiên Sơn tuyết liên so gỗ trầm hương thì trân quý nhiều hơn a. Nhưng gỗ trầm hương trân quý cũng bắt ta bồi tiền, thì chiếu theo ngươi nói Thiên Sơn tuyết liên vô giá như vậy. Hắn làm sao mà hào phóng với ta thế được?”
“Cũng phài! Không biết tên lòng dạ hiểm độc ở bên trong kia đang tính cái gì đây ! Hắn mới không hào phóng như vậy .” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu phụ họa, nhớ tới chuyện cũ vừa hận vừa giận mà nói: “Năm đó ta muốn quân cờ Noãn Ngọc của hắn đều không cho, ta còn thua con hãn huyết bảo mã, tên gia hỏa đáng giận kia rõ ràng vừa đem ngựa thắng lấy vào tay mà không đợi ta nghĩ biện pháp thắng trở lại đã giết ngựa đi ăn thịt rồi. Thật khốn kiếp!”
Vân Thiển Nguyệt lúc này cũng gật đầu phụ họa, cũng tức giận mà nói: “Hắn quả thực là phung phí của trời!”
“Không sai. Vật gì tốt đến trong tay hắn đều bị chà đạp!” Dạ Khinh Nhiễm có chút nghiến răng nghiến lợi, mặc dù quá khứ mười năm rồi, nhưng hắn vẫn là không quên mất oán hận lúc trước bị giết hãn huyết bảo mã. Nhắc tới là hận không thể chính mình ăn thịt Dung Cảnh .
Vân Thiển Nguyệt dù sao không phải chủ nhân của hãn huyết bảo mã, chỉ là tức giận coi như xong, lúc này xem tư thế Dạ Khinh Nhiễm như muốn tìm Dung Cảnh dốc sức liều mạng , nghĩ đến, nếu hắn lúc này đi tìm Dung Cảnh đánh nhau, ai sẽ nướng cá cho nàng ăn? Cho nên lập tức khuyên nhủ: “Được rồi, đều chuyện cũ năm xưa rồi. Lúc nào có cơ hội ta giúp ngươi lấy lại danh dự , hảo hảo trị hắn một phen, ngươi đừng tức giận nữa, chúng ta đi nướng cá ăn đi. Coi hắn như cá ăn chogiải hận!”
“Tốt, đi!” Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên đi thẳng về phía trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận