Vân Thiển Nguyệt vuốt cánh tay áo, nàng hôm nay phải đem cá nướng phù dung của người nam nhân này làm ăn hết! Nếu không thì thực có lỗi với việc làm lòng dạ hiểm độc của hắn.
Không bao lâu, Huyền Ca bưng khay đi tới. Động tác lưu loát, nơi nào giống như thị vệ là thân mang võ công , rõ ràng là tiểu nhị bưng thức ăn cho Dung Cảnh. Tư thế bưng thức ăn đều thành thục vô cùng.
Vân Thiển Nguyệt chằm chằm vào khay của Huyền ca, khay có sáu cái đĩa, đều là một màu xanh của thức ăn chay, ở đâu có cá nướng phù dung chứ? Ngay cả cái xương cá đều không có. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh, “Cá đâu?”
“Cá đâu?” Dung Cảnh hỏi Huyền ca.
“Hồi thế tử, cá còn trong nồi ! Thuộc hạ đem những thức ăn này bưng tới trước.” Huyền ca nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, đứng dậy đi đến trước bàn, đối diện Dung Cảnh ngồi xuống, vẫn có chút tức giận.
Dung Cảnh cũng không để ý tới nàng, ưu nhã mà ngồi, không nhanh không chậm thưởng thức trà.
Huyền ca lui xuống dưới, không bao lâu lại bưng một cái khay tiến đến, lúc này ở bên trong khay để hai chén cháo. Hắn nhè nhẹ đặt ở trước mặt Dung Cảnh một chén, lại đặt ở trước Vân Thiển Nguyệt một chén.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua cháo, không nói chuyện.
Huyền ca lại đi xuống, lúc này không có khay, chỉ bưng một đĩa to tiến đến, trong đĩa để đó một con cá. Là một con cá nhỏ, còn không có bằng một phần ba con cá hai cân ăn cùng Dạ Khinh Nhiễm.
Vân Thiển Nguyệt lập tức trừng mắt dựng mày, nhìn về phía Dung Cảnh, “Cái này là cá nướng phù dung?”
Dung Cảnh nhìn về phía Huyền ca.
Huyền ca gật đầu, “Hồi Thiển Nguyệt tiểu thư, là cá nướng phù dung.”
“Dung Cảnh! Ngươi cố ý có đúng hay không? Ngươi một lòng đùa giỡn ta !” Vân Thiển Nguyệt triệt để giận, đứng lên, đưa tay chỉ vào Dung Cảnh. Hắn đem Dạ Khinh Nhiễm điều đi cũng coi như xong, ngày mai hắn nói một tấc cũng không rời mình, kì thực là muốn giám thị mình vậy thì thôi đi. Không cho nàng ngủ tiếp vậy cũng thôi đi. Những cái này nàng đều có thể chịu được. Nhưng tại sao lại làm cho nàng một con cá nhỏ mà nàng chỉ cần hai đũa là ăn xong chứ? Một đống thức ăn chay, hắn không biết nàng là ăn thịt động vật sao? Không thịt không vui, ăn cái rắm ah!
“Huyền ca, chuyện gì?” Dung Cảnh mặt không đổi sắc, nhưng thanh âm hơi trầm xuống.
Huyền ca lập tức khom người, đem con cá nhỏ đặt ở trước mặt Dung Cảnh, vội vàng giải thích nói; “Hồi thế tử, đây là cá nướng phù dung của ngài, không phải của Thiển Nguyệt tiểu thư đâu. Cá của Thiển nguyệt tiểu thư còn trong nồi, thuộc hạ còn không có bưng tới.”
“Ân, nhanh đi a! Nhìn xem nàng đã sốt ruột rồi.” Dung Cảnh gật đầu, đối với Huyền ca khoát khoát tay, nhìn vẻ mặt giận dữ của Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói: “Ta biết rõ ngươi thích ăn cá, làm sao có thể làm cho ngươi không đủ ăn? Ngồi xuống đi! Huyền ca đi bưng rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hắn nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý mà! Nàng hôm nay đắc tội tiểu thị vệ của hắn, cái này tốt rồi, báo ứng đến rồi! Nàng mang vẻ mặt tức giận không chỗ phát tiết, giống như núi lửa đang thời điểm mấu chốt bộc phát thì bị nham thạch nóng chảy đè lại. Nàng bỗng nhiên thò tay “Bốp~” một tiếng vỗ vào trên mặt bàn, rất có khí thế mà nói: “Ta không ăn !”
“Ngươi không ăn cũng tốt. Dù sao buổi tối không nên ăn nhiều, miễn cho ngủ không yên. Ta đem cá nướng phù dung giữ lại cho ngươi, ngày mai ngươi lại ăn cũng giống nhau.” Dung Cảnh chăm chú gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt suýt nữa phun ra một búng máu, nàng vốn nhích người muốn đi liền quay trở về ngồi xuống, xụ mặt nói: “Ai nói ta không ăn, ta vừa nói chơi thôi! Ta chẳng những muốn ăn, còn ăn nhiều nữa, ngủ không yên ta cũng vui vẻ ý, không cần ngươi phải quản.”
“Tốt, vậy thì ăn nhiều a! Cùng lắm ta không ngủ theo ngươi là được.” Dung Cảnh tựa hồ bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt hung hăng mà liếc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đen như than không khác gì đang muốn liều mạng, chẳng hiểu tại sao cùng người này nói chuyện, nàng cảm thấy cho đến bây giờ vẫn còng sống tốt không có bị tức chết là vì có công lực hộ thân. Cái tên này thệt sự rất đáng hận.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, đây là cá nướng phù dung của ngài !” Huyền ca bưng một cái đĩa to tiến đến, đem một đĩa hơn ba cân cá bày ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, không dám nhìn sắc mặt của nàng, thân thể cũng cùng nàng bảo trì khoảng cách hai bước, tự hồ sợ nàng trong cơn tức giận cho hắn một chưởng, lấy việc thế tử nhà hắn đối với nàng bao che mà nói, đoán chừng hắn chỉ khổ sở chịu đánh mà thôi. Giọng nói cũng mang theo cẩn thận từng li từng tí, “Nếu là cái này không đủ thì trong nồi còn có vài con nữa! Ngài muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không đủ thì tại hạ sẽ phân phó đầu bếp làm tiếp.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cầm lấy chiếc đũa dùng sức đăm cá, nàng sợ là một bụng tức lúc ăn con cá này nuốt không trôi xuống. Hiện giờ bản thân nàng có chút cảm thụ tình hình năm đó Dạ Khinh Nhiễm ăn hãn huyết bảo mã rồi. Đích thị là nghiến răng nghiến lợi, tim đều chảy ra máu. (TT ;15)
” Cá nướng phù dung này nhìn như đơn giản, nhưng kì thực phải trải qua lớn nhỏ hơn mười công đoạn mới có thể hoàn thành, sáng nay lúc đến trong chùa ta phân phó người bắt đầu chuẩn bị rồi, làm một ngày, hiện giờ mới vừa vặn lấy ra nồi, ngươi xác định muốn đem nó đăm thành bùn hả?” Dung Cảnh buông chén trà nhỏ, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi nói.
“Một ngày?” tay Vân Thiển Nguyệt đa đăm cá lập tức đình chỉ động tác.
“Ừ, đầu tiên là bắt cá sống ở suối Hương Tuyền, sau đó đem nhụy của hoa phù dung đút cho nó … Nửa ngày, lại để cho nhụy hoa Phù Dung thấm vào máu thịt của cá, sau đó lại dùng mười mấy loại dược liệu hòa vào nhau chưng thành súp ngâm hai canh giờ, sau cùng là dùng lá của Bán Chi Liên và Quảng Ngọc Lan chưng hai canh giờ, rồi mới mở nồi, hiếm có chính là trước khi mở nồi con cá này vẫn sống, cho nên, có thể thấy con cá này vừa ra khỏi nồi về sau, mỗi một tấc thịt đều là ngon.” Dung Cảnh ấm giọng giải thích.
Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, cúi đầu nhìn nhìn cá trong đĩa lớn, lúc này mới phát hiện cả phòng đều là mùi thơm, nàng liếm liếm khóe miệng, nhưng vẫn không quá tin tưởng việc con cá bị chưng mà còn có thể sống được, nên hoài nghi hỏi: “Có phiền toái như vậy sao?”
“Có! So với ta nói còn muốn phiền toái hơn” Dung Cảnh khẳng định mà nói.
Vân Thiển Nguyệt kẹp lên miếng thịt cá đã đăm nát bỏ vào trong miệng, lập tức miệng đầy tươi ngon, hôm nay Dạ Khinh Nhiễm nướng cá nướng lá sen tuy ngon, nhưng cũng không đạt được mỗi một tấc thịt đều ngon vô cùng, hôm nay con cá này quả thực là cá trong cực phẩm, nàng đang mình đầy lửa giận cùng ủy khuất nháy mắt tan thành mây khói. Lập tức mặt mày hớn hở nói: “Ăn ngon thật, ta tin tưởng ngươi rồi.”
“Ừ, vậy thì ăn nhiều chút đi” khóe miệng Dung Cảnh hơi nhếch lên, nhẹ nhàng cười cười.
Huyền ca quay người ra cửa, nghĩ đến Thiển Nguyệt tiểu thư thật sự là không có khí tiết. Giống y như Nhiễm Tiểu vương gia năm đó. Nhiễm Tiểu vương gia năm đó biết rõ thế tử giết hãn huyết bảo mã thì mang tư thế dốc sức tìm thế tử liều mạng, về sau ăn được thịt của hãn huyết bảo mã xong, lập tức mặt mày hớn hở, còn nói sớm biết trước như vậy thì tự mình giết rồi. Lúc trước hắn đã hung hăng xem thường Nhiễm Tiểu vương gia một phen, không nghĩ đến hôm nay tại đây lại có một người cùng giống như Nhiễm Tiểu vương gia.
“So cá nướng lá sen thì ăn ngon hơn nhiều ” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy tuy bị một bụng oán khí, nhưng lúc này đáng giá. Nàng tha thứ cho Dung Cảnh rồi. Dù sao con cá này dù có cho nàng học bên trên mười năm nữa đoán chừng cũng sẽ không làm được, hoặc là không là như lời người này nói…, nàng căn bản cũng không biết các còn có thể làm như vậy, hơn nữa cũng chưa từng ăn.
“Ừ, như vậy sau này ngươi muốn ăn cá cũng đừng có tìm Dạ Khinh Nhiễm nữa. Hắn thật sự không làm được!” Dung Cảnh nói.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu.
Vừa đi ra ngoài cửa, Huyền Ca lảo đảo một cái, kính ngưỡng của hắn đối với thế tử đâu chỉ một tầng , lúc này đã giống như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng. Đầu tiên là đem Thiển Nguyệt tiểu thư đánh vào đáy cốc, phá hủy hết thảy hy vọng nàng, sau đó lại đem nàng nâng lên trên đám mây, lại để cho nàng có cuộc đời mới. Huyền ca giật nảy mình rùng mình một cái, bước nhanh đi ra ngoài. (TT: nham hiểm a, thật nham hiểm ;76)
“A, một con cá như vậy làm một ngày, còn nhiều công đoạn như vậy phải xài nhiêu bạc đây?” Vân Thiển Nguyệt vừa ăn, vừa một bên hàm hồ hỏi. Nàng rất muốn biết.
“Ước chừng một trăm lượng bạc!” Dung Cảnh báo ra một số lượng, lại bổ sung nói: “Một con một trăm lượng.”
PHỐC! Vân Thiển Nguyệt suýt nữa bị xương cá mắc cổ họng, nàng ho một trận, thật vất vả mới đem xương đầu cá phun ra, rồi dùng chiếc đũa chỉ vào Dung Cảnh, “Ngươi thật sự là phá sản!”
Cái thế giới này lưu thông nhiều nhất không phải vàng bạc, vì sản lượng vàng bạc sản nhỏ, nên dùng thông dụng là đồng tiền, chính là văn tiền, một văn tiền có thể mua một cái bánh bao thịt, nhà người bình thường một năm chi tiêu mới có mấy lượng bạc. Mà người này làm một con cá đã mất một trăm lượng bạc, không phải phá sản là cái gì?
“Ừ, đúng vậy xác thực là phá sản, cho nên hôm nay cho ngươi ăn miễn phí đấy. Ngươi cố gắng ăn, ngươi có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Về sau nếu ngươi còn muốn ăn mà nói…, thì phải trả bạc cho ta đó. Nếu không dựa vào ta và ngươi nửa xu quan hệ đều không có, làm sao có thể mỗi lần đều cho ngươi ăn chùa chứ?” Dung Cảnh ưu nhã mà kẹp một miếng cá để vào trong miệng, rất nghiêm túc mà nói.
Vân Thiển Nguyệt lập tức bị nghẹn, nghĩ đến cái loa phóng thanh Huyền ca kia phát thật là nhanh. Lại đem hết tất cả lời nàng nói đều nói cho Dung Cảnh biết. Nàng cắn răng, “Ngươi yên tâm, ta hôm nay nhất định sẽ ăn đủ vốn. Về sau ngươi muốn mời ta, ta cũng không ăn đâu.”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói nữa, há miệng lớn nhấm nuốt. Càng ăn càng là ngon, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu. Vừa ăn vừa nghĩ một trăm lượng bạc, đây chính là ăn tiền ah! Trách không được Dạ Khinh Nhiễm nói người này chà đạp đồ đạc. Giết hãn huyết bảo mã, ngồi xe ngựa dùng gỗ trầm hương chế tạo, làm một con cá mất một trăm lượng bạc. Chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có hắn là chà đạp tiền thôi. Nhưng là nói một cách khác, người này cũng quá biết hưởng thụ đi.
“Con cá này tuy nhiên ăn ngon, nhưng có chút mặn.” Vân Thiển Nguyệt ăn hết nửa con liền cảm thấy khát nước, liền bưng lên chén cháo trước mặt uống một ngụm, lại cảm thấy cháo cũng ngon vô cùng, rồi vòng vo nói: “Phối hợp với cháo thì không mặn nữa.”
“Ừ, đây là cháo lá sen. Nấu cùng lá của Bán Chi Liên.” Dung Cảnh gật đầu, cũng uống một ngụm cháo.
Vân Thiển Nguyệt lại uống hai phần, cảm thấy thơm ngào ngạt, lập tức một chén cháo liền bị uống sạch sẽ, sau đó đem chén hướng bên cạnh để xuống, hướng ra ngoài gọi “Huyền ca, ta còn muốn cháo.”
“Vâng!” Huyền ca lên tiếng. Tựa hồ đã sớm dự liệu được, lập tức bưng hai chén cháo tiến đến.
“Đều cho nàng, ta no rồi.” Dung Cảnh lắc đầu.
Huyền ca đem hai chén cháo đều đặt ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thoả mãn gật đầu, cháo này vừa ra khỏi nồi còn nóng hầm hập, so với cháo nguội lạnh cả buổi tựa hồ còn muốn ngon hơn, nàng lập tức bắt đầu uống….
Huyền ca quái dị nhìn động tác của Vân Thiển Nguyệt húp cháo, quay người đi xuống.
“Sao lại khát đến khó hiểu thế ah! Cho ta chén nước!” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên cảm giác được hai chén cháo này sao đột nhiên mặn rồi ? Buông chén, nói với Dung Cảnh.
Dung Cảnh đã sớm chuẩn bị xong một chén nước, bưng cho nàng, còn dặn dò: “Có chút nóng, uống chậm chút!”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay tiếp nhận, hình như căn bản là không biết là bị phỏng, một mạch uống nhanh. Lúc này mới cảm giác giải khát chút ít. Nàng buông chén nước, cầm lấy chiếc đũa, nhìn con cá trước mặt, bỗng nhiên cảm giác no, nàng nhíu nhíu mày, miễn cưỡng ăn hết một ngụm, cũng chẳng thấy ngon nữa, tức thì thở dài nói: “Có một câu nói hay lắm, đói bụng ăn đăng cũng ngọt như mật, đã no thì ăn mật cũng không ngọt. Quả nhiên là có lý ah!”
“Vậy thì đừng ăn nữa, tránh khỏi khó chịu.” Dung Cảnh nói.
“Không được, vì sao không ăn à? Một trăm lượng bạc đo. Ta buổi trưa hôm nay ăn hết hơn hai cân cá, lại cùng Dạ Khinh Nhiễm xé xác ăn một con cá bảy tám cân , nếu không phải cái đồ quỷ sứ đang ghét Dạ Thiên Khuynh kia đi đến…, ta dù thế nào cũng còn có thể ăn nhiều hơn nữa, tính ra thì cũng có thể ăn được bốn cân, hiện tại con cá này cũng chỉ hơn ba cân thôi, ta mới ăn hết một nửa, cũng chỉ hơn một cân , không có khả năng ah! Ta khi nào thì lại ăn ít đi rồi hả? Dù thế nào ta cũng có thể đem con cá này ăn hết.” Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc, rất không thục nữ thò tay vuốt bụng, bụng rất no bụng rất tròn, nàng khó hiểu, chẳng lẽ là buổi trưa hôm nay ăn không có tiêu hóa? Nhưng mà vừa rồi nàng rõ ràng rất đói ah!
Dung Cảnh bất đắc dĩ mà nhìn nàng một cái, thở dài giải thích nói: “Ngươi vốn ăn hết một cân nửa cá, sau đó uống ba chén cháo, lại uống một chén nước, bụng của ngươi lớn như vậy, còn có thể chứa thức ăn sao?”
Vân Thiển Nguyệt lập tức giật mình, trừng mắt nhìn trước mặt nàng bày ba cái chén rỗng, hối hận vô hạn, “Ta húp cháo làm gì à? Cháo tuy dễ uống, nhưng cũng bình thường ah! Còn có nước, đều bị chúng chiếm chỗ hết rồi.”
“Ừ, về sau ngươi nhớ kỹ chút ít, muốn ăn nhiều cá, thì đừng có ăn cháo.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, xem như chấp nhận, lại ăn nữa chắc phải nứt vỡ cái bụng, nàng chỉ có thể để đũa xuống, nhìn xem Dung Cảnh lại cúi đầu xuống, ưu nhã mà ăn, hơn nữa tựa hồ càng ăn càng ngon, nàng lập tức ghen ghét, vừa định rời khỏi bàn, bỗng nhiên nàng kịp phản ứng, đứng bậc người lên, thò tay vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Ngươi cố ý mà. Lúc trước một chén cháo là nhạt, còn hai chén cháo sau kia đều mặn. Ta càng ăn càng mặn, nên chỉ có thể uống nước thôi. Ngươi… Ngươi …”
“Chén cháo lúc trước là cháo lá sen, sau đó một chén là cháo lá sen, một chén là cháo hoa lan, cháo lá sen hương vị nhạt mới tốt, cháo lá sen cùng cháo hoa lan phải có dưa muối mới dễ uống. Là chính ngươi kêu Huyền Ca lấy, làm sao có thể trách ta? Nước cũng là ngươi muốn ta đưa cho ngươi.” Dung Cảnh ngẩng đầu, chống lại vẻ đầy mặt nộ khí của Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng thở dài.
Một chén cháo bao nhiêu bạc? Một con cá bao nhiêu bạc? thiệt thòi chết rồi! Vân Thiển Nguyệt lập tức quay đầu ở phía ngoài cả giận nói: “Huyền ca! Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, phải là ngươi cố ý hay không?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, tại hạ không phải cố ý . Cho ngài cùng thế tử nhà ta chuẩn bị cũng chỉ một chén cháo lá sen. Cái cháo lá sen cùng cháo hoa lan là tại hạ cùng đầu bếp nữ muốn uống. Vừa mới nấu xong, ngài muốn nên phải nhường cho ngài trước rồi. Chúng ta hôm nay còn không có ăn gì, chỉ có thể ăn cá.” Huyền ca ở bên ngoài nói. Giọng nói lạnh lùng rõ ràng có chút ủy khuất.
Không đỡ được! có thể ăn cá mắc như vậy còn ủy khuất hả? Vân Thiển Nguyệt hận không thể một chưởng đánh ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vậy ngươi ăn cá đi, tốt nhất nứt vỡ cái bụng ngươi!”
“Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư quan tâm tại hạ, tại hạ chắc chắn ghi nhớ, nhất định không cho nó nứt vỡ cái bụng!” Huyền ca nói xong một câu, lập tức lui cách xa cửa sổ.
“Quả nhiên là chủ tử nào thì thị vệ đấy!” Vân Thiển Nguyệt tốn hơi thừa lời, quay đầu, chống lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Dung Cảnh oán hận mà nói: “Hôm nay ăn không vô ngày mai ăn tiếp, dù sao ngươi đừng có mong chạy thoát.”
“Yên tâm, ngươi chừng nào muốn ăn ta làm cho ngươi ăn, chỉ cần ngươi chuẩn bị bạc đầy đủ là được.” Dung Cảnh nói.
“Muốn bạc của ta? Ngươi nằm mơ đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt vừa nói hết câu, liền sải bước ra cửa phòng. Nghĩ đến còn nhiều thời gian, chờ xem, sau này nàng nhất định mỗi ngày đến tìm hắn đòi ăn cá nướng phù dung, chắc chắn sẽ không trả tiến hắn, nhất định sẽ ăn không của hắn, ăn chết hắn, xem hắn còn phúc hắc nữa không còn hung hăng càn quấy không?
Vừa nghĩ như thế, trong nội tâm vẫn không thoải mái như trước, “Ầm” một tiếng đẩy cửa phòng ra, bắt đầu tìm Huyền ca, nàng một bụng tức giận không chỗ phát tiết, đoán chừng đánh không lại Dung Cảnh, như vậy trước hết tìm tiểu thị vệ của hắn luyện tập, nhưng tìm tòi một vòng cũng không thấy có bóng dáng của Huyền ca. Nàng thấy phòng bếp lóe lên ánh đèn, liền cất bước hướng phòng bếp đi đến. Nàng ngược lại muốn nhìn xem là vị đầu bếp nào làm ra cá nướng phù dung ngon như vậy.
Dung Cảnh ngẩng đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, dung nhan như thơ như họa, bỗng nhiên giảng ra, cúi đầu xuống, nhìn một nửa cá cùng ba cái chén không và một chén nước ở chỗ đối diện bị Vân Thiển Nguyệt ăn hết, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận