Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 58: 58

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 399 lượt xem
  • 2457 chữ
  • 2020-10-13 19:10:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vân Thiển Nguyệt đi vào phòng bếp, gian phòng bếp nhỏ không có một bóng người. Chẳng những không có một bóng người, nồi bên trên bếp lò cũng không thấy. Chỉ nghe mùi cá cùng mùi cháo tràn ngập trong phòng, hiển nhiên là cháo và cá mà nàng vừa mới ăn là từ nơi này làm ra. Nàng đi đến trước bếp lò, chỉ thấy còn dấu vết của bát tô mới bị lấy đi, nàng nghiến nghiến răng, nghĩ đến Huyền ca thật không hỗ là người bên cạnh Dung Cảnh, cũng có tâm địa gian xảo biết phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện . Hôm nay phòng bếp nhỏ ngay cả bo1nh cá đều không có, đừng nói bóng người. Nàng nhất thời cáu giận càng lớn, quay người ra khỏi phòng bếp nhỏ.

Đứng trong nội viện, Vân Thiển Nguyệt mím môi, chậm rãi thả ra nội lực từ đan điền để tìm kiếm, phát hiện ngoại trừ Dung Cảnh đang ở chủ phòng Tây Sương viện ăn cá ra, trong nội viện không có một bóng người. Vậy nghĩ là Huyền ca đã sớm mang theo người làm cá chạy mất. Nàng thu hồi nội lực, chỉ có một chút thời gian như vậy mà cái trán đã có mồ hôi toát ra, nghĩ lại Huyền ca nói rất đúng, loại phóng nội lực ra ngoài dọ thám để biết động tĩnh chung quanh quả thật rất tổn hại công lực, nàng về sau sẽ không làm nựa.

Giương mắt bắt gặp Dung Cảnh ngồi ở trong phòng, ưu nhã thưởng thức cá, phía trước cửa sổ chiếu ra bóng dáng cũng mộc mạc lịch sự tao nhã như thế, nàng đột nhiên cảm giác được hôm nay cứ như vậy mà mang một bụng trở về thật sự là quá thiệt thòi, dù thế nào cũng không thể khiến kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đắc ý được. Vừa nghĩ như thế, nàng nhấc lên bước chân lại một lần nữa tiến vào phòng Dung Cảnh.

“Tại sao trở về rồi hả? Chẳng lẽ quả thật là ăn nhiều ngủ không yên sao?” Dung Cảnh giương mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bỏ qua bức rèm che, bình bịch vài bước đi đến trước mặt Dung Cảnh đứng lại, cúi đầu bao quát lấy hắn, “Nói, Huyền ca cùng người làm cá nướng phù dung chạy đi đâu rồi hả? Nói ra chỗ đó ta hôm nay tạm tha ngươi, không chịu nói thì ngươi đừng mong yên thân.”

Dung Cảnh để đũa xuống, bỗng nhiên bất đắc dĩ thở dài, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Sao lại giống như tiểu hài tử thế? Ta giữ lại cái đầu bếp nữ làm cá kia để về sau mời ngươi đến ăn cá , làm sao mà để ngươi tìm được chứ? Huyền ca thì sợ ngươi tìm hắn đi luyện võ, hiện giờ tất nhiên là trốn xa rồi, sợ là mấy ngày nay ngươi cũng không thấy được hắn đâu.”

“Quả nhiên là có âm mưu từ trước.” Vân Thiển Nguyệt phun ra một câu, kề sát vào Dung Cảnh, đưa tay ra bắt lấy áo trên người hắn.

Dung Cảnh ngồi bất động, lặng yên nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt tay vừa ngả vào trước ngực Dung Cảnh bỗng nhiên thu hồi lại, nàng vốn nghĩ đến cứ như vậy mà vơ vét Thiên Sơn tuyết liên của hắn cũng không tệ, nhưng lại nghĩ tới nó cất giữ trong lòng ngực của hắn đấy, sao nàng có thể đưa tay sờ sờ thân thể của một nam nhân , nên chỉ có thể xụ mặt ở trên người hắn dò xét, ánh mắt dừng lại ở ngọc bội bên hông hắn, ngọc bội trắng muốt bóng loáng sáng long lanh như vậy, chắc là giá trị liên thành, huống chi trên thân người này khẳng định sẽ không có hàng dỏm, nàng không do dự nữa, thò một tay bắt lấy ngọc bội, “Cái này cho ta!”

“Ngươi muốn cái này?” Dung Cảnh khiêu mi.

“Ừ! Cho ta!” Vân Thiển Nguyệt khí thế mà xem hắn.

Đôi mắt ôn hòa của Dung Cảnh bỗng nhiên xuất một vòng tĩnh mịch, hắn thật sâu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Vân Thiển Nguyệt , thò tay đẩy tay của nàng, Vân Thiển Nguyệt nắm chặt không buông, hắn khẽ cười nói: “Ngươi cầm lấy như thế ta làm sao cởi xuống cho ngươi ?”

Cho nàng rồi hả? Vân Thiển Nguyệt có chút ngây người. Tốt như vậy sao?

Ngón tay trắng nõn như ngọc của Dung Cảnh nhẹ nhàng nhấc lên, ngọc bội bên hông hắn rơi ở trong tay, hắn đem nó nhét vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, tùy ý mà cười nói: “Ngươi đã muốn, vậy ta đưa cho ngươi !” “Không phải là giả chứ?” Vân Thiển Nguyệt đem ngọc bội cầm trong tay, soi ở dưới ngọn đèn để nghiên cứu.

“Tất nhiên không phải, đồ vật giả làm sao có thể ở trên người của ta?” Dung Cảnh không nhìn nàng, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại đồ tốt tự nhiên không phải giả dối, nếu không học vị nghiên cứu đồ cổ châu báu của nàng học uổng công rồi. Không do dự nữa, đem ngọc bội bỏ vào trong ngực của nàng, xoay người rời đi.

“Cứ như vậy mà đi hả?” Dung Cảnh lần nữa lên tiếng.

Nói nhảm! Không đi chẳng lẽ chờ ngươi đem ngọc bội lấy về sao? Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại mắt trợn trắng liếc hắn.

“Vậy ngươi trở về đi nghỉ ngơi sớm! Ngày mai chúng ta đi Nam Sơn ngắm Quảng Ngọc Lan.” Dung Cảnh nói.

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt vén rèm lên, bước chân đi ra khỏi cánh cửa.

” Phía Nam Hương Tuyền Sơn nổi danh nhất không phải Quảng Ngọc Lan, mà là dùng quảng Ngọc Lan ủ ra rượi hoa lan , mười năm trước ta cùng Linh Ẩn đại sư hợp ý, sau khi đánh một ván cờ cùng nhau chế riêng một vò hoa lan ủ. Hẹn nhau về sau lại có cơ duyên cùng nhau thưởng thức, không nghĩ tới một vò rượu hoa lan một chôn một lần là mười năm. Rượi hoa lan chôn mười năm có lẽ không kỳ lạ quý hiếm, nhưng kỳ lạ quý hiếm ở chỗ thủ pháp đặc biệt mà chúng ta chế riêng cho rượi hoa lan , là chỉ dùng công lực hai người chúng ta hợp lại làm một thể đem hoa lan chưng ra độ thuần khiết nhất, lại thả hơn mười chủng dược liệu quý báu. Rượu hoa lan như vậy từ xưa đến nay chỉ có một vò. Vô thị vô giá, ngay cả Hoàng Thượng sợ là cũng không có uống. Ngươi xác định ngày mai không đi sao?” Chỉ nghe tiếng nói của Dung Cảnh không nhanh không chậm theo sát bước chân Vân Thiển Nguyệt truyền ra.

“Đi! Ai nói không đi? Ngươi ngày mai chờ ta.” Vân Thiển Nguyệt lập tức không có khí tiết mà đổi ý.

“Tốt!” Dung Cảnh thống khoái lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt không quay đầu lại, cũng lười nói tiếp, đi ra khỏi tây sương viện.

Nàng vừa đi không lâu sau, Huyền ca nhẹ nhàng tiến vào gian phòng, nhìn xem Dung Cảnh, không đồng ý mà nói: “Thế tử, ngài như thế nào ngài đem ngọc bội bất ly thân cho Thiển Nguyệt tiểu thư? Đây chính là tín vật duy nhất đại biểu cho thân phận của ngài . Huống chi vẫn là…”

“Huyền ca!” Dung Cảnh nhàn nhạt đánh gãy Huyền ca nói.

Huyền ca lập tức im bặt.

Dung Cảnh nhìn về phía phía trước cửa sổ, Vân Thiển Nguyệt sớm đã đi không thấy bóng dáng, một mảnh trăng sáng từ cửa sổ rọi vào, thẳng tắp rơi vào trước người hắn, hình thành một cái khe hở, hắn cứ như vậy lẳng lặng ngưng mắt nhìn ánh trăng kia, qua thật lâu mới thấp giọng nói: “Phụ vương cùng mẫu phi đi mười năm rồi !”

“… Dạ!” Huyền ca gục đầu xuống.

Dung Cảnh tiếp tục trầm mặc, Huyền ca cũng không nói thêm gì nữa. Trong phòng lẳng lặng, tràn ngập hơi thở u ám.

Hồi lâu, Dung Cảnh đưa ngón giữa phủi cái trán, nhẹ nhàng văn vê , giây lát, hắn thả tay xuống, tựa hồ hết sức buồn cười mà lắc lắc đầu nói: “Bao nhiêu năm không người nào dám đụng đồ đạc của ta ! A…”

Huyền ca nhìn xem Dung Cảnh, trong nội tâm chần chờ. Thế tử cao quý như thế , trong kinh biết bao nhiêu tiểu thư chỉ có thể vụng trộm ngưỡng mộ mà thôi. Người khác cũng không dám đến gần hắn ba bước, huống chi động đến đồ đạc của hắn ? Hắn như đang ở trên đám mây, người nào dám khinh nhờn? Cũng chỉ có Thiển Nguyệt tiểu thư coi trời bằng vung dám xúc phạm thế tử nhà hắn .

“Một miếng ngọc bội mà thôi, tóm lại là vật ngoài thân, nàng đã muốn, thì cho nàng!” Dung Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua bên hông trống không. Miếng ngọc bội là đồ đạc duy nhất hắn đeo trên người, hắn dám đoán chắc, nếu hôm nay bên hông hắn mà đeo những vật khác cũng đều sẽ rơi vào trong tay nàng, hắn bất đắc dĩ cười cười, không muốn nói thêm nữa, vòng vo đổi chủ đề hỏi: “Dạ Khinh Nhiễm đã đi rồi?”

“Hồi thế tử, Tiểu vương gia nhận được ý chỉ hoàng thượng liền lập tức đi . Hoàng Thượng thúc dục nhanh, hắn không dám chậm trễ, quân kỵ doanh xảy ra chuyện là việc lớn. Hắn ngay cả việc chào từ biệt Thiển Nguyệt tiểu thư đều không có thời gian, chỉ phái thư đồng qua thông báo cho Thiển Nguyệt tiểu thư một tiếng, Thiển Nguyệt tiểu thư khi đó đang ở bên trong phòng của ngài. Cho nên, thư đồng kia đem lời nói truyền cho thiếp thân tỳ nữ của Thiển Nguyệt tiểu thư là Thải Liên rồi. Hiện tại Thiển Nguyệt tiểu thư trở về đoán chừng sẽ biết.” Huyền ca vừa dứt lời, lại nói: “Thế tử, ngài vì Thiển Nguyệt tiểu thư động thủ điều đi Nhiễm Tiểu vương gia sao?”

“Như thế nào? Ngay cả ngươi cũng tưởng rằng ta động tay điều đi Dạ Khinh Nhiễm?” Dung Cảnh khiêu mi.

“Chẳng lẽ không phải?” Huyền ca sững sờ.

“Không phải!” Dung Cảnh lắc đầu, “Ta chỉ phái người đưa cho Vân gia gia một phong thơ mà thôi. Cho dù không điều đi hắn, Dạ Khinh Nhiễm cũng không dám đến tìm nàng nữa. Việc ở Quân kỵ dianh bất quá là cùng thư của ta trùng hợp với nhau mà thôi.”

“Cái này thật sự là trùng hợp. Sợ là Thiển Nguyệt tiểu thư cũng tưởng rằng ngài động tay.” Huyền ca nghĩ đến thế tử vốn đã kêu người đưa thư của Vân lão Vương gia cho Nhiễm Tiểu vương gia rồi, Nhiễm Tiểu vương gia lúc thấy thư tức giận đến giơ chân, mắng to thế tử gian trá, nhưng hắn chỉ có thể mắng mà thôi, dù sao có Vân lão Vương gia uy hiếp, nếu còn muốn gặp lại Thiển Nguyệt tiểu thư mà nói…, tương lai thời gian ở tại Hương Tuyền sơn hắn tuyệt đối không dám đi tìm Thiển Nguyệt tiểu thư nữa. Thế tử cần gì vẽ vời thêm chuyện việc quân kỵ doanh chứ?

“Ngươi cho rằng trên thế giới này thực sự có chuyện trùng hợp sao?” Dung Cảnh nhìn về phía Huyền ca.

Huyền ca cả kinh, dù sao từ nhỏ ở bên người Dung Cảnh, hắn lập tức nói: “Chẳng lẽ là người khác động tay, vì để triệu hồi Nhiễm Tiểu vương gia?”

“Ừ, có người so với ta càng không hi vọng Dạ Khinh Nhiễm mang theo nàng gây chuyện.” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao như tô đậm cho một vòng trăng sáng, tiếng nói hắn nhàn nhạt , “Một mực bị coi là hạt bụi đột nhiên có một ngày biến thành trăng sáng, chuyện không kịp đề phòng như vậy , Dạ Thiên Khuynh làm sao lại thờ ơ đây?”

“Nguyên lai là thái tử điện hạ tại động tay ở quân kỵ doanh!” Huyền ca giật mình, hắn cũng thấy được mấy ngày nay thái tử điện hạ đối với Thiển Nguyệt tiểu thư sửa lại cái nhìn, ánh mắt nhìn nàng đã không còn chán ghét phản cảm như dĩ vãng, trái lại đuổi theo thân ảnh của nàng. Bất quá Thiển Nguyệt tiểu thư thì ngược lại, nhìn thấy thái tử điện hạ là chán ghét né tránh. Nhưng mà hắn thật không rõ, Thiển Nguyệt tiểu thư là hạt bụi thì không sai, còn là trăng sáng sao? Trong lòng của hắn quanh quẩn một chỗ nhịn không được mà nói ra, “Thế tử, theo ta thấy Thiển Nguyệt tiểu thư một chút cũng không thay đổi, chẳng những không thay đổi, còn càng thêm thô lỗ quần là áo lượt nữa nha! Ở đâu có nửa điểm bộ dạng trăng sáng chứ?”

“Đúng vậy a, nàng càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi. Nhưng vì sao Dạ Thiên Khuynh đối với nàng đột nhiên thay đổi, ngươi có nghĩ tới không ?” Dung Cảnh không quay đầu lại, cười hỏi.

“Đây còn không phải là thế tử ngài cùng Nhiễm Tiểu vương gia cùng ra tay ở tại hoàng cung để bảo vệ Thiển Nguyệt tiểu thư, khiến cho thái tử điện hạ đối với nàng không giống với lúc trước, nếu như ngày ấy tại hoàng cung ngài cùng Nhiễm Tiểu vương gia không ra tay mà nói…, Thiển Nguyệt tiểu thư khẳng định bị thái tử điện hạ nhốt vào Hình bộ đại lao rồi. Hắn cũng không có thay đổi như vậy đâu.” Huyền ca lập tức nói.

“Vậy ngươi có nghĩ tới trong thiên hạ có mấy nữ tử có thể ở trước mặt trăm tên ẩn Vệ của Dạ Thiên Khuynh đang múa đao lộng kiếm mà mặt không chút nào biến sắc hay không? Thiên hạ còn có nữ tử nào chứng kiến Dạ Khinh Nhiễm đem rắn nước đả thương người mà mặt không đổi sắc sao? Lại có mấy người có dũng khí ở trong lúc Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh hết sức căng thẳng, cam chịu tiến vào Hình bộ đại lao? Lại có bao nhiêu người có thể chỉ một thời gian ngắn ở trong không khí khẩn trương mà nghĩ thông suốt, nếu như Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Khinh Nhiễm thực sự động thủ, sợ là nàng không chỉ chịu tội hỏa thiêu Vọng xuân lâu, mà còn có thể gánh tội hồng nhan họa thủy làm cho hoàng thất huynh đệ gà nhà bôi mặt đá nhau sao?” Dung Cảnh liên tiếp hỏi lại Huyền ca.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top