Tần Ngọc Ngưng, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li ba người đều sửng sốt, không nghĩ tới Vân Mộ Hàn cứ như vậy mà mang theo Vân Thiển Nguyệt đi. Ba người nhất tề nhìn về phía Thanh Uyển công chúa, chỉ thấy Thanh Uyển công chúa vẻ mặt khó chịu nhìn về hướng Vân mộ Hàn vừa rời đi.
Tần Ngọc Ngưng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dung Cảnh. Thấy Nguyệt Nha Bạch cẩm bào nửa điểm nhăn cũng không, trong bụng khẽ thở phào nhẹ nhỏm, rồi lại vì mình quá nhạy cảm mà ảo não, Cảnh thế tử đâu phải là cái loại người không quân tử này ? Hắn đối với Vân Thiển Nguyệt khác biệt là có nguyên nhân, không phải nhất định là bởi vì thích Thiển Nguyệt. Vừa nghĩ như thế, trong lòng kiên định hơn rất nhiều.
Ánh mắt Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li lại đồng thời rơi vào trên người Nam Lương thái tử Nam Lăng Duệ, thấy người kia nhẹ lay động cây quạt, tuấn mỹ tuyệt luân, phong lưu vô cùng, trong lúc nhất thời tầm mắt dời không ra khỏi người hắn. Các nàng chưa bao giờ biết Nam Lương thái tử lại anh tuấn phong lưu đến thế, cùng Dạ Thiên Khuynh tôn quý thâm trầm hoàn toàn khác biệt.
“Cảnh thế tử, sao không giới thiệu một chút tên họ các vị tiểu thư này ?” Nam Lăng Duệ một cước giẫm phải bàn đá, một cước chỉa xuống đất, một tay ôm trán, một tay quạt giấy, muốn bao nhiêu phong lưu, thì có bấy nhiêu phong lưu.
“Tên họ thực ở khuê trung không thể cho biết. Bất quá thân phận của các nàng nói một chút cũng không sao.” Dung Cảnh nhàn nhạt quét bốn nàng một cái, nhất nhất giới thiệu nói: “Đây là Thanh Uyển công chúa, đây là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, đây là tiểu quận chúa của Hiếu phủ thân vương, đây là muội muội con của Nhị thúc ta.” Dứt lời, đối với bốn nàng giới thiệu nói: “Vị này là Nam Lương thái tử!”
“Thì ra thân phận đều là phi phàm! Bổn điện hạ hôm nay có may mắn không chỉ có gặp được Cảnh thế tử cùng thế tử Vân Vương Phủ cùng với Thiển Nguyệt tiểu thư, còn có may mắn nhìn thấy công chúa hoàng thượng sủng ái nhất và Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cùng với đệ nhất tài nữ danh xưng là Tần tiểu thư, tiểu quận chúa Hiếu phủ thân vương cùng muội muội của Cảnh thế tử đều là nghiêng nước nghiêng thành. Nam Lăng Duệ đi chuyến này không uổng!” Nam Lăng Duệ theo sự chỉ dẫn của Dung Cảnh , mâu quang quét qua bốn nàng, cười đến hào phóng.
Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li vội vàng thu hồi tầm mắt, gương mặt nhuộm đỏ. Nhất tề hướng về phía Nam Lăng Duệ thi lễ, “Ra mắt Nam Lương thái tử!”
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp như tiên, không cần hành lễ!” Nam Lăng Duệ cười nói. Thân thể không chuyển động.
“Ra mắt Nam Lương thái tử!” Tần Ngọc Ngưng quy củ hướng về phía Nam Lăng Duệ thi lễ tiêu chuẩn của đại gia khuê tú lễ. Không thấy nửa điểm tâm tình.
“Tần tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền!” Nam Lăng Duệ đưa mắt nhìn Ngọc Ngưng một cái, cười nói.
“Thì ra là phụ hoàng nói Nam Lương duệ thái tử cũng sẽ đến Linh Đài tự, quả đúng như vậy. Thanh Uyển hữu lễ!” Thanh Uyển công chúa thu hồi tầm mắt từ phương hướng Vân Mộ Hàn rời đi, vẻ ảm đạm mất đi, thay vào đó là vẻ tôn quý hào phóng .
” Ngô Hoàng Thiên Thánh có công chúa vô số, nhưng cứ nghe hết lần này tới lần khác tự mình nói thương yêu nhất là Thanh Uyển công chúa. Hôm nay vừa thấy, công chúa quả nhiên có chỗ hơn người.” Nam Lăng Duệ thu chiết phiến, để chân xuống, thay đổi tư thế.
“Ngày mai là ngày cuối cùng của lễ cầu phúc, Duệ thái tử là lưu lại mấy ngày, hay là lập tức về?” Thanh Uyển hỏi thăm.
“Ta có thể tới đây tham gia tắm rửa phật âm là thánh Ân của Ngô Hoàng Thiên thánh , tại sao có thể đi qua cửa nhà mà không vào chứ? Tất nhiên sẽ lưu lại mấy ngày, bái kiến Thiên Thánh Ngô Hoàng một lần nữa.” Nam Lăng Duệ nói.
Thanh Uyển công chúa gật đầu, không nói nữa .
“Nếu Duệ thái tử còn muốn ở Thiên Thánh lưu lại mấy ngày, cũng còn nhiều thời gian để tâm tình. Ngày hôm nay sắc trời không còn sớm. Chúng ta xuống núi thôi!” Dung Cảnh đối với mấy người nói.
“Không sai! Có câu nói lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn. Công chúa và các vị tiểu thư cũng phải cẩn thận đường trơn!” Nam Lăng Duệ đứng lên, chiết phiến mở ra, mỉm cười đối với Dung Cảnh thi lễ, “Cảnh thế tử xin mời!”
“Duệ thái tử xin mời!” Dung Cảnh nhàn nhạt phẩy tay áo một cái.
Hai người đồng thời hướng dưới chân núi đi tới.
Thanh Uyển công chúa, Tần Ngọc Ngưng, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li bốn người liếc mắt nhìn, nhất tề đuổi theo. Nhưng dù sao cũng là bốn cô nương quần áo tới đưa tay cơm tới há mồm, chưa từng đi bộ đường xa như vậy. Trong lúc nhất thời chỉ nghe nhất suýt xoa một tiếng, khuôn mặt thống khổ.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Nam Lăng duệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào trên chân bốn người , hắn cười một tiếng, lên tiếng hỏi thăm, “ Các nàng đau chân đi không được sao? Thị vệ tùy thân của ta vừa lúc có bốn người, có thể giúp một tay, không biết các nàng thấy sao?”
“Không cần! Ta tự đi!” Thanh Uyển công chúa lắc đầu trước.
Tần Ngọc Nhưng đem ánh mắt sâu kín nhìn Dung Cảnh phía trước làm như không nghe thấy nhẹ nhàng chậm chạp mà đi , cắn răng, “Đa tạ ý tốt của Duệ thái tử , ta cũng có thể tự mình đi!”
Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li vốn là vui mừng, nhưng thấy Thanh uyển cùng Tần Ngọc Ngưng cự tuyệt thì có chút ảo não, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ lại các nàng là nữ nhi chưa gả, nếu để cho thị vệ Duệ thái tử giúp xuống núi thì có phần thất lễ, nhất thời bỏ đi ý niệm trong đầu, cũng nhất tề dịu dàng nói: ” Ý tốt của Duệ thái tử chúng ta xin nhận, chúng ta cũng có thể đi!”
“Ừ, vậy cũng được, ta là quá lo lắng rồi!” Nam Lăng Duệ quay người lại, tiếp tục hướng về trước mà đi.
Không tiếp tục trò chuyện, trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng bước chân hoặc nhẹ nhàng hoặc trầm trọng .
Sau nửa canh giờ, rốt cục cũng xuống Nam Sơn.
Thanh Uyển công chúa, Tần Ngọc Ngưng, Dung linh Lan, Lãnh Sơ Li đều đã đi không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của mọi người đều trắng bệch, cũng không giữ lễ nghi ngã ngồi ở trên tảng đá, tóc mây nghiêng, trâm gài tóc lệch, đổ mồ hôi liên tục, có chút chật vật.
“Bốn vị xem ra đều đi không nổi, phải làm thế nào cho tốt đây?” Nam Lăng Duệ thưởng thức cảnh xuân tóc mây rời rạc trước mắt, mĩ cảnh thân thể mềm mại yếu ớt , đối với Dung Cảnh cười hỏi.
“Huyền Ca! Đi nói thiếp thân tỳ nữ bên người các nàng đưa bọn họ trở về!” Dung Cảnh phân phó một câu.
“Dạ!” Huyền Ca không lộ diện, đáp một tiếng.
“Thị vệ bên người Cảnh thế tử võ công thật cao thâm, trong thiên hạ có thể vượt qua người này sợ là le que không có mấy. Bổn thái tử bội phục !” Nam Lăng Duệ theo phương hướng Huyền Ca truyền tiếng nói đến mà nhìn thoáng qua.
” Bốn thị vệ bên cạnh thái tử cũng mấy ai sánh được.” Dung Cảnh cười nhạt, hỏi: “Không biết Duệ thái tử có bận việc gì không ? Có thể thay thế Dung Cảnh ở nơi này chốc lát, chờ thiếp thân tỳ nữ của công chúa và ba vị tiểu thư đến thì giúp ta nghêng đón các nàng rời đi.”
“Cảnh thế tử có chuyện gì mà vội vã như thế?” Nam Lăng Duệ cười hỏi.
“ Một vò hoa lan ủ mười năm trước Dung Cảnh cùng Linh Ẩn đại sư cùng chôn dấu, tự nhiên phải cầm đi tặng cho Linh Ẩn đại sư. Mới vừa trên núi không tiếp tục uống rượu được, cũng chưa được uống cùng Duệ thái tử, giờ đến chỗ Linh Ẩn đại sư để uống một chén.” Dung Cảnh chỉ vào rượu trong hũ, đối với Nam Lăng duệ nói.
“Mười năm trước được Linh ẩn đại sư dùng nửa cây Thiên Sơn tuyết liên cứu bổn điện hạ một mạng, hôm nay đến Linh Đài Tự gặp phải Linh Ẩn đại sư, cũng muốn quấy rầy một phen .” Nam Lăng Duệ ha ha cười một tiếng, “Tốt, Cảnh thế tử cứ đi trước đi ! Các nàng cứ giao cho ta, ta sẽ cam đoan bảo vệ không có việc gì. Ngươi có thể yên tâm!”
” Dung Cảnh xin cảm ơn !” Dung Cảnh xoay người, trước rời đi.
Thân ảnh Nam Lăng Duệ thấy Dung Cảnh đi xa, quay đầu hướng bốn người cười hỏi: “Không biết công chúa và ba vị tiểu thư biết chơi cái gì ? Chúng ta ở chỗ này chờ đợi sẽ rất nhàm chán, tự nhiên muốn tìm chút việc vui . Các ngươi có biết đổ súc xắc không? biết đánh mã điếu không? Có chơi trường long khúc khúc không? Hay là chơi mèo bắt chuột“
Bốn người nhất tề lắc đầu, những điều này chỉ có những người hạ lưu không đàng hoàng mới chơi , các nàng làm sao có thể biết chơi ?
“A? Không biết à ! Vậy các ngươi biết chơi cái gì?” Nam Lăng Duệ ngồi xổm người xuống hỏi thăm.
“Chúng ta có cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đối đáp văn chương!” Dung Đinh Lan nói.
“Cái đó không có ý nghĩa, ta nói chính là chơi, không phải là phẩm học.” Nam Lăng Duệ lập tức phản đối.
“Ta biết chơi đá cầu!” Lãnh Sơ Li lập tức nói.
“Đó là trò chơi của nữ nhân, bổn điện hạ làm sao có thể chơi?” Nam Lăng Duệ lần nữa phản đối, ” Mà các ngươi bị đau chân, chẳng lẽ hôm nay có thể đứng đá cầu được sao ?” Lãnh Sơ Li lập tức ngừng miệng, bốn người nghe nhắc tới đây, liền cảm giác có một trận đau đớn truyền đến từ lòng bàn chân của hai chân.
“Còn muốn nghĩ, chẳng lẽ thú tiêu khiển bình thường mà các ngươi ũng không có? Thật không thú vị!” Nam Lăng Duệ nói.
“Chúng ta có chơi trò trốn tìm!” Thanh Uyển công chúa suy nghĩ một chút nói.
” Đó là trò chơi của trẻ con, bổn thái tử mấy tuổi rồi mà còn đùa được.” Nam Lăng Duệ lần nữa phản đối.
“Kia nếu không. . . . . . đoán đố chữ đi!” Tần Ngọc Ngưng do dự một chút nói.
“Tốn nhiều đầu óc! Không chơi!” Nam Lăng Duệ lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc chơi cái gì?” Dung Linh Lan bực tức nói. Lời vừa ra khỏi miệng lập tức hối hận, nàng tại sao có thể vì tình thế cấp bách mà làm như thế trước mặt Nam Lương thái tử. Vội vàng sửa lại thấp giọng nói: “Thật xin lỗi Duệ thái tử, ta chỉ là . . . . .”
” Đừng lo, ngươi chẳng qua là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi. Chúng ta nghĩ tiếp đi.” Nam Lăng Duệ không ngần ngại, phất tay cắt đứt lời nói của nàng, còn đối với nàng phóng ra vài tia tình ý.
Dung Linh Lan đỏ mặt lên, nhất thời trái tim đại động, nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh chưa từng đối với nàng như vậy ? Hôm nay ngôn ngữ lại càng lãnh đạm. Quyết tâm muốn gả vào phủ thái tử bỗng nhiên dao động mấy phần. Nếu là có thể gả cho Duệ thái tử cũng tốt, nhìn người này phong lưu vô cùng, như thế dễ thân dễ nói chuyện, đích thị là người tốt chung đụng .
“Chơi diều!” Lãnh Sơ Li liếc mắt một cái thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung linh Lan thẹn thùng vô hạn, nhìn lại hướng Nam Lăng duệ phong lưu vô cùng , tâm tư cũng là khẽ nhúc nhích. Người này không chỉ có thân phận tôn quý, hơn nữa anh tuấn phong lưu, vừa tiếp xúc đã thấy tốt, mặc dù Nam Lương quốc vẫn cúi đầu trước Thiên Thánh xưng thần, nhưng hôm nay ngày càng cường đại, hoàng thượng đã không thể giống như trước mà đối đãi tùy ý đối với Nam Lương quốc, mọi việc gặp chuyện gì cũng phải nhìn ba phần cùng Nam Lương tính toán thương lượng, nghĩ lai, người này mặc dù tôn quý không kịp Cảnh thế tử, nhưng so với thái tử điện hạ cũng là không kém mấy phần .
“Nhưng là chân của các ngươi vẫn không thể động a! Đi tìm nơi nào có sẵn diều?” Nam Lăng Duệ tựa hồ đang suy tư.
“Chúng ta hôm nay quá mệt mỏi, đoán chừng cái gì cũng chơi không được. Hay là không nên chơi đi!” Thanh Uyển công chúa nhìn thoáng qua Dung linh Lan cùng Lãnh Sơ Li, nàng cùng các nàng từ nhỏ lớn lên, hai người kia một vẻ mặt hay nhất cử nhất động thì nàng liền biết các nàng đang suy nghĩ gì. Nàng thấy vị thái tử này phong lưu thành tánh, Vân Mộ Hàn mặc dù lãnh đạm xa cách, nhưng so với hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Thái tử hoàng huynh của nàng mặc dù thâm trầm, nhưng là không phải là hạng phong lưu , cùng với vị này có chút bất đồng.
“Công chúa nói đúng. Làm phiền Duệ thái tử hao tâm tổn trí suy nghĩ trò chơi cho chúng ta tìm thú vị, hôm nay chúng ta đi đứng không được, thật sự là không thể vui đùa. Duệ thái tử không cần phí tâm suy nghĩ nữa.” Tần Ngọc Ngưng cũng lập tức tiếp lời. Nàng cảm thấy vị này thái tử điện hạ tính tình thoạt nhìn cùng Nhiễm Tiểu vương gia có mấy phần giống nhau, cũng chơi thật khác người. Nhưng kì thực khác nhau rất lớn. Nhiễm Tiểu vương gia đối với nữ nhân cho tới bây giờ là một bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, mà vị Duệ thái tử thì cực kỳ thân cận dễ nói chuyện, nhưng nàng nhìn không thấu, có đôi khi càng là người dễ nói chuyện, thì càng làm cho người ta không đoán được hắn nghĩ cái gì, không đoán được gì mới là bản tính thật nhất của hắn.
“Ai, vậy cũng tốt! Bổn điện hạ theo các ngươi cùng nhau chờ !” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên nhìn Ngọc Ngưng một cái, đem bộ dáng của nàng xem kỹ như âm thầm tự định giá , bỗng nhiên cười một tiếng, ngồi trên mặt đất, cũng không sợ một thân cẩm bào sạch sẽ dính bụi.
“Dù sao điện hạ cũng không rời khỏi đây ngay lập tức! Chờ ngày mai chúng ta cùng chơi.” Dung Linh Lan lập tức nói.
“Đúng vậy a, ngày mai hay hôm nay chơi cũng giống nhau. Hoặc là chờ điện hạ cùng chúng ta cùng nhau vào kinh rồi vui chơi ở nơi khác !” Lãnh Sơ Li cũng lập tức nói.
“Tốt! Vậy thì ngày khác chúng ta cùng chơi!” Nam Lăng Duệ gật đầu.
Mấy người đều không nói nữa ngồi dưới đất kiên nhẫn đợi chờ thiếp thân tỳ nữ riêng của mình đến đây. Mà Nam Lăng Duệ dùng sức quạt cây quạt , gió thổi vù vù.
Ước chừng hai nén hương sau, rốt cục có mấy tên tỳ nữ thở hổn hển chạy tới, gọi công chúa tiểu thư không ngừng, vội vàng đở bốn người dậy. Tỳ nữ bốn người đỡ các nàng đứng thẳng lên, hướng về phía Nam Lăng Duệ cáo từ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận