“Có người thật sự muốn hại ta, cũng bởi vì vậy mà mất đi nội lực. Nhưng không phải vì nội lực bất ổn trong cơ thể bị người phát giác, mà là có nguyên nhân khác.” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm chăm chú nhìn nàng, nàng chỉ có thể đem sự tình ngày ấy nói một lần cho hắn biết, nhưng lại bỏ qua chuyện nàng trừ độc chữa thương cho Dung Cảnh. Chỉ nói dưới tình huống Dung Cảnh không có Thiên Sơn tuyết liên hoàn chỉ dùng nội lực giúp nàng khu trừ Thôi Tình Dẫn, dưới sự chống cự mà nàng mất hết nội lực.
Dạ Khinh Nhiễm nghe được Vân Thiển Nguyệt trúng Thôi Tình Dẫn sắc mặt lập tức âm hàn, nhưng không có cắt đứt lời nói của nàng, một mực nghe nàng nói xong. Vân Thiển Nguyệt nói xong thì cảm thấy khát nước, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Cho ta chén nước!”
Dạ Khinh Nhiễm mặt lạnh cho Vân Thiển Nguyệt rót một chén nước, nhẹ tay vung lên liền đem cái ly cách không mà để trước mặt nàng.
Vân Thiển Nguyệt thò tay tiếp nhận, nghĩ đến ngày ấy nàng hâm mộ Dạ Khinh Nhiễm có thể cách không lấy đồ cùng cách không đưa đồ, nhưng hôm nay nàng là chỉ có thể hâm mộ thôi. Có chút hối hận khi giải hàn độc cho Dung Cảnh được một nửa, Dung Cảnh nói không cần nàng, còn lại hắn sẽ từ từ điều trị, nàng khi đó nên tá pha hạ lư (lợi dụng điều kiện có ích để làm việc), ít nhất có thể bảo tồn chút ít nội lực. Ai, ngu xuẩn ah ngu xuẩn!
“Việc này tất nhiên Dạ Thiên Khuynh tránh không khỏi có liên quan” Dạ Khinh Nhiễm giọng điệu lạnh lùng nói.
“Ừ, ta cũng hiểu được.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhưng chính là bắt không được nhược điểm của hắn! Nàng cùng Dung Cảnh bị nhốt ba ngày ba đêm, toàn bộ Linh đài tự này ba ngày đêm đều ở dưới sự khống chế của Dạ Thiên Khuynh, cho dù có chứng cứ thì đã sớm bị hủy hết rồi. Cũng tỷ như nửa hộp bánh ngọt bị mất kia.
“Là hồ ly thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra cái đuôi, ngươi đã không có việc gì thì tốt rồi. Cũng không cần vội vã điều tra.” Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc một lát, hạ thấp giọng nói: “Hắn dù sao cũng là thái tử. Không có chứng cớ xác thực, nên phải cẩn thận khi mở miệng mới tốt.”
“Ta biết rõ.” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái. Nghe tiếng la ồn ào bên ngoài rốt cục ngừng, nàng hỏi: “Chuyện của Quân kỵ doanh ngươi đã xử lý tốt rồi à? Hiện tại cấp thiết chạy đến có phạm tội tự ý rời cương vị công tác không? Có gây ra nhiễu loạn không a?”
“Không có chuyện gì. Mấy ngày này ta đem cái đám gây chuyện kia đều thu thập đến dễ bảo, xem về sau còn ai dám quấy rối bản Tiểu Vương. Trừng trị mấy cái, hôm nay đại bộ phận đều ngoan ngoãn hơn rồi.” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Nếu không phải lần trước có người ở Quân kỵ doanh cố ý âm thầm giở trò quỷ. Làm sao lại xảy ra chuyện? Nhưng ta đã rời kinh bảy năm, hôm nay trở về Quân kỵ doanh gót chân bất ổn, đang lo tìm không thấy kẻ để ra tay thu thập biễu diễn cho đám kia xem. Có người vừa vặn sáng tạo ra cơ hội cho ta, tính ra ta nên cám ơn hắn.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu. Ngày ấy nàng vốn cảm thấy là Dung Cảnh ở tại Quân kỵ doanh nhiễu loạn để cho Dạ Khinh Nhiễm đi , nhưng về sau suy nghĩ lại Dung Cảnh người nọ chưa bao giờ biết vẽ vời cho thêm chuyện ra , hắn đã để cho gia gia của nàng gửi thư cảnh cáo cho Dạ Khinh Nhiễm, thì sẽ không lại tốn sức đi làm cái khác, xem ra là có người khác rồi. Ai có dài cánh tay duỗi xa như vậy? Quân kỵ doanh cũng không phải là bất luận kẻ nào đều có năng lực động đến, nếu không mỗi người đều có thể gây chuyện trong đó thì Thiên Thánh còn không phải sớm đại loạn rồi hả? Nàng hiện giờ không cần nghĩ cũng biết người nọ là ai! Bất quá người nọ đoán chừng không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm đang chờ người khác nhiễu loạn để hắn có lý do quét sạch. Nghĩ vậy thì không khỏi cười cười, “Xem ra cách ta đi Quân kỵ doanh đi thăm quan không xa lắm rồi!”
“Ừ, không xa lắm rồi!” gương mặt âm hàng của Dạ Khinh Nhiễm cuối cùng cũng hòa hoãn chút ít.
Giây lát, như nhớ tới cái gì, lại trầm mặt, “Còn tưởng rằng cái Nhược mỹ nhân kia có thể chăm sóc tốt ngươi, nguyên lai thật là đồ yếu đuối, còn để mình cũng bị giam ba ngày đêm, hắn không phải rất bản lĩnh sao? Ngay cả thuật cơ quan cũng đều phá giải không được, ta thấy thanh danh thiên hạ đệ nhất kỳ tài của hắn cầm lấy đi cho chó ăn được rồi đó.”
“Ừ, ta cũng cảm thấy thế. Hắn thật sự chỉ là hư danh khoác lát thôi.” Vân Thiển Nguyệt vô cùng chấp nhận, phụ họa nói.
Dạ Khinh Nhiễm lập tức nở nụ cười, dương dương đắc ý mà nói: “Bất quá bản Tiểu Vương lúc này hài lòng rồi, thì ra tên kia không phải vạn năng a! Về sau hắn lại chọc ta, ta sẽ mượn chuyện này ‘chọc’ hắn đi. Để cho hắn không còn con mắt nhìn trên trời.”
“Ừ, ta rất tán thành ngươi ‘chọc’ hắn.” Vân Thiển Nguyệt lần nữa phụ họa.
“Ha ha, Nguyệt muội muội, ta và ngươi thật sự là chí thú hợp nhau ah!” Dạ Khinh Nhiễm thò tay một vỗ bàn, “Người hiểu ta, chỉ có Nguyệt muội muội đấy!”
Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co quắp, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã a!
“Được, ngươi không có chuyện là tốt rồi! Ta qua đi xem nhược mỹ nhân, xem hắn có bị lột xuống một lớp da hồ ly không . Ngươi tiếp tục ngủ đi. Ngày mai ta không đi, buổi sáng tới thăm ngươi nữa.” Dạ Khinh Nhiễm đứng lên, khiến khôi giáp nặng rung lên, nhíu nhíu mày, nói với Vân Thiển Nguyệt.
“Tốt, vậy ngươi đi đi!” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, khoát khoát tay.
Dạ Khinh Nhiễm đi ra khỏi cửa phòng.
Ngoài cửa phòng, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người đã sớm ăn mặc chỉnh tề canh giữ ở cửa ra vào, thấy Dạ Khinh Nhiễm đi ra đều cùng nhau thở dài một hơi. Nghĩ đến Tiểu vương gia cuối cùng cũng biết điều, không có ngồi bao lâu lập tức đi ra. Nếu không các nàng sợ phải đứng suốt một đêm ở chỗ lạnh lẽo này rồi.
Dạ Khinh Nhiễm lườm ba người , hừ lạnh một tiếng, “Đợi đó, ta sẽ bảo tiểu thư nhà ngươi đem ba người các ngươi bán đi!” Dứt lời, thì hướng tây sương viện đi đến.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến xong rồi, đắc tội tiểu tử Ma Vương này rồi! Nên đều mang vẻ mặt đau khổ trở lại phòng từng người.
Vân Thiển Nguyệt nằm xuống , đắp chăn, tắt đèn, tiếp tục thiếp đi.
Dạ Khinh Nhiễm vừa đi vài bước, cửa sân đã có bước chân vội vã chạy đến, hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc thì dừng bước hướng cửa ra vào nhìn lại, chỉ thấy Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia hai người đã đi tới cửa ra vào. Mâu quang của hắn chợt lóe, tiến lên chào hỏi trước, “Thái tử hoàng huynh, Vân Vương thúc, đã lâu không gặp!”
Dạ Thiên Khuynh sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm ở trong nội viện, hắn được bẩm báo nói Dạ Khinh Nhiễm tiến vào phòng Vân Thiển Nguyệt, hơn nữa Vân Thiển Nguyệt rõ ràng không để ý lễ nghĩa nữ tử khuê phòng mà giữ Dạ Khinh Nhiễm lại nói chuyện, hắn lập tức kìm nén mong muốn đuổi đến đây.
“Tiểu vương gia! Ngài làm thế nào đến Linh đài tự?” Vân Vương gia cũng nhận được tin tức cấp thiết nói Dạ Khinh Nhiễm đến sân nhỏ của Vân Thiển Nguyệt, Thiển Nguyệt không biết cấp bậc lễ nghĩa, Tiểu vương gia cũng là nhân vật không biết lễ , hắn tự nhiên không thể để cho hai người đều mất đi thanh danh.
“Ta nửa đêm ngủ không được, có chuyện muốn gặp Cảnh thế tử , cho nên mới tới nhìn xem hắn. Không nghĩ tối như bưng đi nhầm sân nhỏ, làm phiền Nguyệt muội muội.”
Dạ Khinh Nhiễm nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhìn Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia, cau mày hỏi: “Thái tử hoàng huynh cùng Vân Vương thúc chẳng lẽ cũng ngủ không được? Nửa đêm đến thăm Nguyệt muội muội?”
Vân Thiển Nguyệt ở trong chăn, khóe miệng hung hăng kéo kéo. Dạ Khinh Nhiễm này trợn tròn mắt nói lời bịa đặt mà không biết xấu hổ.
Vân Vương gia hiển nhiên sững sờ, ấp úng nói: “Nguyên lai Tiểu vương gia là đến thăm Cảnh thế tử à!”
Dạ Thiên Khuynh tất nhiên không tin Dạ Khinh Nhiễm nói nhảm, nhưng hiện tại thấy hắn đi ra thì cũng không thể nói cái gì nữa, trầm mặt quát lớn: “Khinh Nhiễm, ngươi thật sự là càng ngày càng ẩu tả rồi! Tự tiện ly khai Quân kỵ doanh thì cũng thôi đi. Nửa đêm lên núi còn không thông báo phương trượng đại sư trong chùa mà đã xông vào, hết lần này tới lần khác làm ra động tĩnh lớn như vậy, đem tất cả mọi người làm tỉnh giấc, thật sự là hư không tưởng nổi! Ta phải bẩm báo phụ hoàng cùng Đức vương thúc để hảo hảo dạy bảo ngươi.”
“Ta biết rõ sai rồi! Thái tử hoàng huynh, ngươi cũng không cần nửa đêm đứng tại cửa ra vào của Nguyệt muội muội răn dạy ta chứ? Cho dù muốn bẩm báo Hoàng bá bá cùng với gia gia cũng chờ ngày mai trời đã sáng ah!” Dạ Khinh Nhiễm lơ đễnh, khoát khoát tay, “Ngươi xem, trong phòng của nhược mỹ nhân còn sáng đèn, đích thị là đang đợi ta, ta đi trước ah!”
Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, cũng không để ý tới Dạ Thiên Khuynh nữa, thản nhiên hướng sân nhỏ của Dung Cảnh đi đến. Dạ Thiên Khuynh trừng mắt nhìn bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm với sắc mặt khó coi. Nhưng hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn Dạ Khinh Nhiễm tiến vào sân nhỏ của Dung Cảnh, lại tiến vào phòng Dung Cảnh, hộ vệ trong sân Dung Cảnh rõ ràng không có người ngăn trở, hiển nhiên là đã nhận được Dung Cảnh cho phép. Đôi mắt của hắn càng thêm âm trầm.”Nếu Nhiễm Tiểu vương gia là đi nhầm sân nhỏ, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi! Đoán chừng Thiển Nguyệt vẫn còn ngủ.” Vân Vương gia nhìn vào phòng Vân Thiển Nguyệt, cà sân nhỏ đều đen, nên yên tâm, nói với Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh không cách nào làm gì Dạ Khinh Nhiễm, chỉ có thể gật gật đầu, xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt nghe được Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia ly khai, Linh đài tự triệt để yên tĩnh trở lại, nàng lại tiếp tục thiếp đi.
Vừa muốn ngủ, nghe được bên Tây Sương phòng truyền đến thanh âm Dạ Khinh Nhiễm cười ha ha, vang tận mây xanh, giây lát, tiếng cười vừa im xuống thì nghe được hắn đắc ý kêu to, “Ha ha, nhược mỹ nhân, ngươi cũng có hôm nay, rõ ràng võ công mất hết? Thật sự là trời xanh có mắt ah! Xem ngươi về sau còn dám gây sự với bản Tiểu Vương không? Ngươi lại dám chọc ta, ta liền đem da hồ ly của ngươi từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong, từng lớp từng lớp kéo xuống cho chó ăn đi… Aha ha…”
Vân Thiển Nguyệt lần nữa bị đánh thức, khóe miệng hung hăng mà kéo ra. Tuy nhìn không thấy mặt hắn, nhưng lúc này cũng có thể tưởng tượng ra Dạ Khinh Nhiễm cười đến càn rỡ bừa bãi. Nàng ngưng thần tập trung tư tưởng muốn lắng nghe, cũng không nghe thấy thanh âm của Dung Cảnh, mới nhớ tới tên kia võ công mất hết, tự nhiên không có lực lượng dồi dào như Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm ngưng cười, lại nói một câu gì, Tây Sương viện lâm vào yên lặng ngắn ngủi . Chỉ có điều một lát, Vân Thiển Nguyệt chợt nghe “Rầm” một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó nàng nghe được tiếng Huyền ca lạnh lùng cảnh cáo, “Nhiễm Tiểu vương gia, thế tử nhà của ta tuy võ công mất hết, nhưng còn có ta . Võ công của tại hạ tuy không kịp ngài, nhưng thế tử đã dạy ta một chiêu chuyên môn đối phó ngươi đấy, một chiêu này ngươi mười năm trước không có thắng thế tử, mười năm sau vẫn không thắng được. Hôm nay ngươi cũng đồng dạng không thắng được tại hạ, tại hạ đem ngươi đá văng ra cho cá ăn rất dễ dàng đấy.”
Quả nhiên hung ác ah! khóe miệng Vân Thiển Nguyệt lần nữa co giật. Nàng đã nghĩ cái tên Dung Cảnh kia không phải là cái người chịu bị người cười nhạo. Quả nhiên là có hậu chiêu! Nàng nghĩ đến vừa mới cái tiếng “Rầm” vang thật lớn kia, chắc Dạ Khinh Nhiễm sẽ không đem mặt đất đập thành cái hố to chứ. Vậy mặt đất sẽ bị thương…
“Ai ôi!!!, ngã chết bản Tiểu Vương rồi. Quả nhiên là hồ ly chết tiệt lòng dạ hiểm độc…” Dạ Khinh Nhiễm một bên ai ôi, một bên vừa mắng: ” Huyền ca ngươi giỏi, bổn vương gia hôm nay cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, cho ngươi biết rõ biết rõ sự lợi hại của ta!”
“Tiểu vương gia còn muốn bị ngã, tại hạ nhất định phụng bồi!” Huyền ca không sợ.
“Xem ai ngã ai còn không nhất định đâu. Ta trước đem ngươi quăng ngã chết sau đó thu thập hồ ly lòng dạ hiểm độc của nhà ngươi!” Dạ Khinh Nhiễm tức giận đứng dậy, hướng Huyền ca bổ ra một chưởng, Huyền ca đưa thân nghiên xuống, hai người trong khoảnh khắc đã đánh cùng một chỗ.
Tây Sương viện lập tức truyền đến tiếng hô quát triền đấu, tất nhiên là thập phần kịch liệt.
Vân Thiển Nguyệt bịt kín chăn,mền, nhưng thanh âm kia xuyên thấu qua cửa sổ lại xuyên thấu chăn,mền trực tiếp xông vào trong tai nàng. Nàng nhịn sau nửa ngày bên kia còn không có chấm dứt chiến đấu, còn càng đánh càng hăng, nàng đẩy chăn,mền ra đứng dậy xuống giường, đi vài bước đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy bên Tây Sương viện có hai bóng người lắc lư, nàng lớn tiếng cả giận nói: “Muốn đánh thì đi chỗ khác đánh, còn dám ồn ào, ta ngủ không yên ta sẽ kéo hai ngươi xuống sông cho cá ăn.”
Bên kia tựa hồ thoáng dừng một phát, đều ngay ngắn hướng hướng Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua, nhưng không ai không ai dừng tay, tiếp tục đánh nhau.
“Này, các ngươi có nghe hay không?” Vân Thiển Nguyệt hai tay chống nạnh, kêu la lên.
Bên kia như không nghe thấy, ai cũng không để ý tới nàng, tiếp tục đánh nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận