Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 95: 95

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 506 lượt xem
  • 3196 chữ
  • 2020-10-13 19:29:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Xuống núi xong, vừa đi đến đường cái, xe ngựa mới vững vàng lại mà không lắc lư nữa. Dạ Khinh Nhiễm đánh ngựa đi đến bên cạnh xe “Nguyệt muội muội, ngươi đang làm cái gì thế? Xuống cưỡi ngựa không? Ta tiễn ngươi một đoạn đường!”

“Không cưỡi!” Vân Thiển Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.

“Vẫn còn tức giận à? Đi đến mười dặm phía trước ta muốn phải vòng qua đường khác đi Quân kỵ doanh rồi. Nếu ngươi muốn tìm ta đua ngựa đoán chừng phải đợi thêm mấy ngày nữa.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Quân Kỵ doanh cách kinh thành rất xa sao?”

“Quân Kỵ doanh ở tại Tây Sơn, cách kinh thành năm mươi dặm. Cũng không tính xa. Nhưng nửa tháng sau là đại hội Võ Trạng Nguyên mỗi năm một lần. Năm nay Hoàng bá bá có chỉ, sẽ có mở rộng phạm vi võ khảo thi, không chỉ là phủ của các công tử trong kinh, tất cả võ sinh ở châu huyện khác, còn có dân chúng áo vải chỉ cần lọt vào ba hạng đầu mà tất cả châu huyện tuyển chọn, cũng có thể tham gia võ tuyển lần này. Người ưu tú trong quân cũng có thể tham gia thi tuyển, tiến vào ba vị trí đầu sẽ có Tam cấp. Đầu tiên Võ Trạng Nguyên phong quan bái tướng, quan trọng nhất chính có thể có cơ hội cùng nhược mỹ nhân giao thủ . Ta chưởng quản Quân kỵ doanh, hiện tất nhiên phải trở về lo liệu những việc này. Chỉ sợ nửa tháng sau mới có thể tìm ngươi chơi.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Nguyên lai là như vậy! Nói như vậy nửa tháng sau lại có náo nhiệt rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, thấy vẻ mặt hắn nhàn nhạt, nàng nghĩ đến hiện tại người này công lực mất hết, là tay trói gà không chặt. Vòng nguyệt quế mười năm kỳ tài trường thịnh không suy, đoán chừng năm nay phải giao ra.

“Ừ, đó là tất nhiên!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt để quyển sách xuống, thò tay đi vén rèm, “Đã như vậy, ta đi ra ngoài cùng ngươi cưỡi ngựa a!”

Tay Vân Thiển Nguyệt vừa duỗi ra, Dung Cảnh đã ra tay ngăn lại, hướng Dạ Khinh Nhiễm ở phía ngoài nói: “Hiện tại đang lúc ban ngày, sao nàng có thể cùng ngươi cưỡi chung một con ngựa? Xuất ngoại du lịch bảy năm, đầu óc đều du lịch luôn rồi hả? Đừng quên nơi này là Thiên Thánh kinh thành, không phải là đất man di. Ngươi không quan tâm thanh danh, nàng còn phải quan tâm đó.”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, nàng khi nào thì để ý tới thanh danh chó má kia rồi hả?

“Cũng phải. Nhược mỹ nhân nói đúng, là ta cân nhắc không chu toàn rồi. Tiểu nha đầu, vậy thì chờ nửa tháng sau xong việc ta lại đi tìm ngươi đua ngựa.” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, “Ta đây đi trước Quân Kỵ doanh đây”

“Vậy được rồi!” Vân Thiển Nguyệt đồng ý, thôi thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tuy nàng không sợ cái gì thanh danh và đồn đãi, nhưng tóm lại nó cũng phiền toái. Nàng từ trước đến nay đối với phiền toái thì tránh xa không dám nhận. Dung Cảnh buông lỏng tay ra, tiếp tục xem sách.

Vân Thiển Nguyệt lại thò tay đẩy ra màn xe, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm đã đánh ngựa rời đi. Tuấn mã bay nhanh, dáng người hắn ngồi ở trên ngựa thẳng tắp, chỉ là một cái bóng lưng vậy mà cũng tiêu sái đến khó diễn tả. Nàng đang nhìn dõi theo, Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ cảm thấy tầm mắt của nàng, quay đầu hướng nàng nhìn lại, buông dây cương ra, hai tay bưng lấy mặt đối với nàng làm mặt hề, nàng bật cười, nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm thật sự là một người ở chung rất thoải mái. Thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh Dạ Khinh Nhiễm, trên mặt nàng vẫn rất vui vẻ.

Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giọng nói ôn nhuận nhàn nhạt vang lên, “Buông rèm che, ngươi làm chói mắt ta rồi.”

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, hừ một tiếng, “Ta chỉ vén rèm lấy một chút khe hở, cả cái ánh mặt trời đều nhìn không thấy, làm sao có thể chói đến mắt ngươi? Nói nhảm”

Dung Cảnh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi cười giống như là mê trai, ta nhìn thấy chướng mắt.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức giận, duỗi ra chân hung hăng đạp Dung Cảnh một cước, trừng mắt hắn, “Tốt nhất ngươi ngậm cái miệng độc lại. Dạ Khinh Nhiễm so với ngươi tốt hơn nhiều, ta tự nhiên phải cười với hắn. Mê trai cũng là hắn so ngươi đẹphơn.” Vì hắn vừa rồi không giúp nàng mà tức giận.

Dung Cảnh bỗng nhiên để quyển sách xuống, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt trừng mắt lại, “Chẳng lẽ ta nói không đúng?” Mâu quang Dung Cảnh tối lại, bỗng nhiên thò tay ra nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo một cái, Vân Thiển Nguyệt đã bị tới trước mặt hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói cực thấp, “Hử? Ngươi đem lời ngươi vừa mới nói lập lại lần nữa.”

“Này, ngươi buông tay!” Vân Thiển Nguyệt không ngờ người này đột nhiên động thủ, thò tay ra kéo tay hắn ra. Đáng tiếc người trước mặt nàng tuy công lực mất hết nhưng nàng cũng không có sức mạnh hơn hắn, chỉ là có chút phát cáu mà nhìn xem hắn, tức giận nói: “Nói cái gì? Ta nói chính là sự thật.”

“Sự thật?” mâu quang trong trẻo của Dung Cảnh bỗng nhiên thâm thúy.Vân Thiển Nguyệt sững sờ, nàng chằm chằm vào mắt Dung Cảnh, còn không có phát hiện ánh mắt của hắn lại biến sắc. Đang lúc nàng nhìn hắn, không ngờ Dung Cảnh đột nhiên cúi đầu xuống, hướng nàng kề sát vào.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, vội vàng trốn tránh, không biết làm sao mà trốn không thoát, chỉ có thể nhìn mặt kia kề sát vào, phóng đại, như đóa hoa sen thanh Nhã trong thoáng chốc bao phủ lấy nàng, nàng vội vàng nói: “Này, Dung Cảnh , ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi không phải nói miệng của ta độc sao? Ta cho ngươi nếm thử, thử xem có thể đem ngươi độc chết hay không?” đầu của Dung Cảnh tiếp tục hướng phía miệng Vân Thiển Nguyệt , lực đạo cổ tay không lỏng chút nào, kìm cố định để nàng không nhúc nhích, hắn thấp giọng nói.

“Tự nhiên là có thể độc chết, ngươi… Ngươi cút ngay…” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, bối rối mà nhìn môi Dung Cảnh để sát vào nàng, vốn nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại một câu đều nói không hoàn chỉnh rồi. Trận chiến phong lưu thế này, nàng có trải qua bao giờ? Cảm thấy tự nhiên bị khí tức của hắn bao phủ lên, một trái tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dung Cảnh nhìn bộ dạng bối rối của Vân Thiển Nguyệt, mâu quang chớp lên, trầm thấp nói: “Có thể độc chết ngươi hay không, chỉ nói suôn không tính, chỉ có thử qua mới biết được…” Dứt lời, cánh môi liền dán lên môi của nàng . Vân Thiển Nguyệt cảm giác hô hấp của nàng đều ngừng, tim cũng ngừng đập. Hết thảy tất cả đều bay lên chín từng mây, chỉ có người trước mắt này cùng với đôi môi mát lạnh như lông vũ của hắn. Toàn thân nàng cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích. Dung Cảnh chỉ nhẹ nhàng vừa chạm vào cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ như không dấu vết, giống như đụng phải lại như không có đụng phải. Hắn bỗng nhiên lấy một tay đẩy nàng ra, nhắm mắt lại dựa vào trên vách xe thở dài nói: “Ngươi thật là làm ta không thể hạ miệng, thôi vậy”

Vân Thiển Nguyệt đang có cảm giác giống như ở trên xe đua. Nghe được lời nói của Dung Cảnh…, đại não nàng ông một tiếng, tất cả bối rối nháy mắt đều tan thành mây khói, nàng tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi kẻ thối tha, ngươi…”

“Ngươi thử mắng thêm một câu, ta không muốn hạ miệng cũng sẽ cho ngươi thử.” Dung Cảnh cảnh cáo nói. Vân Thiển Nguyệt lập im bặt. Tuy trong lòng muốn cãi lại gần chết, nhưng bị nghẹn ở miệng. Thò tay đè lấy ngực, nghĩ đến không khí a, không khí, dù sao còn không xa lắm thì đến nhà rồi. Nàng về sau sẽ không cần gặp nam nhân độc tính độc miệng độc xà tâm địa đều độc ác gan độc phổi cũng độc luôn. Hiện tại cố nhịn một chút!

Trong xe ngựa lâm vào trầm tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt vì không muốn mệt tim, nên quay lưng lại không nhìn Dung Cảnh. Trong lòng mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn. Dung Cảnh đang nhắm mắt thì mở ra nhìn bộ dạng tức giận đến nghẹn trong ngực của Vân Thiển Nguyệt, khóe miệng của hắn hơi nhếch, bàn tay như ngọc nhẹ đặt ở bên trên cánh môi, lại chậm rãi buông, âm thầm mà cười, vui vẻ lúc này mới tràn ra, rồi lại biến mất vô hình, vui vẻ trong mắt cũng hóa thành thâm thúy tịch mịch, một lát, hắn lần nữa nhắm mắt lại. Lông mi thật dài để lại bóng mờ trên mặt, dung nhan như thơ như họa của thoạt nhìn sâu xa khó lường.

Một đường không nói gì nữa, xe ngựa thông suốt mà vào thành. Ngoài cửa Vân vương phủ, Vân Mạnh đã sớm mang người đứng chờ, vừa thấy xe ngựa Dung Cảnh đi vào, hắn lập tức tiến lên, “Đa tạ Cảnh thế tử tiễn đưa tiểu thư nhà ta hồi phủ. Lão Vương gia phân phó nói mời thế tử nhập phủ nếm qua cơm rau dưa rồi hãy trở lại Vinh vương phủ.”

“Nói cho Vân gia gia, là không cần. Dung Cảnh phải hồi phủ.” Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở ra, hướng bên ngoài nói.

“Đã như vậy thế tử ngày khác lại đến cũng tốt.” Vân Mạnh biết rõ Dung Cảnh nói một không hai, cũng không kiên trì, thấy Vân Thiển Nguyệt đã đẩy rèm ra nhảy xuống xe, hắn lập tức kêu to, “Thiển Nguyệt tiểu thư, sao ngày lại nhảy xuống xe chứ? Như vậy không thục nữ…” chân của Vân Thiển Nguyệt vừa chạm đất, thì không nói câu nào, liền hướng trong phủ đi đến. Đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Vân Mạnh sững sờ, nhìn Vân Thiển Nguyệt, rồi lại nhìn về phía xe ngựa đang đóng chặt ,vừa muốn hỏi Dung Cảnh tiểu thư nhà hắn làm sao vậy? thì Dung Cảnh đã mở miệng phân phó Huyền ca đánh xe. Huyền ca không chậm trễ, vung roi ngựa lên, xe ngựa lập tức nhanh chóng rời khỏi cửa Vân vương phủ.

Vân Mạnh sững sờ mà nhìn xe ngựa Dung Cảnh đi xa, hắn vội vàng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, hét lớn: “Tiểu thư, lão Vương gia bảo ngài trở về lập tức đi qua chỗ của Ngài ấy. Lão Vương gia đang trong phòng chờ ngài đó”

Vân Thiển Nguyệt vốn muốn về Thiển Nguyệt các, nghe vậy chỉ có thể dừng bước, ngoặt vào hướng trong sân Vân lão Vương gia đi đến. Bước chân của nàng giẫm thình thình, đi tới đá vào vài gốc hoa đang nở tươi đẹp. Trong lòng tức giận còn không tiêu tan.

“Ai ôi!!!, đây chính là kim phẩm Mẫu Đơn. Đều bị ngài đá cho hư mất rồi.” Vân Mạnh đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt, vội vàng nâng dậy mấy bồn hoa bị nàng đá ngã, đau lòng mà ồn ào.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất giống như không nghe thấy, trong đầu nàng lúc này đầy những hành động cùng câu nói của tên khốn Dung Cảnh kia.

“Tiểu thư, lão nô biết rõ lần đi Linh đài tự này ngài bị ủy khuất, ngài yên tâm, lão Vương gia đang điều tra đó. Nhất định có thể còn ngài một cái công đạo. Tìm ra kẻ hại ngài cùng Cảnh thế tử.” Vân Mạnh đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt hai bước, không dám đến gần quá, sợ Vân Thiển Nguyệt cáu lên một cái hắn đá ngã luôn. Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, vẫn như trước không đáp lời. Vân Mạnh cũng không mở miệng nữa, nghĩ đến tiểu thư cùng Cảnh thế tử hôm nay đều thoạt nhìn không đúng lắm. Sợ là vì bị giam ba ngày ba đêm ở Phật dưới đất mà tức giận không tiêu tan. Hi vọng lão Vương gia có thể đem tiểu thư khuyên bảo tốt. Đi vào sân nhỏ Vân lão Vương gia, thì Vân Mạnh dừng bước, Vân Thiển Nguyệt tự mình đi vào.

“Ngươi cái nha đầu ngu xuẩn này, còn biết trở về hả? Mỗi lần đi ra ngoài một chuyến đều làm vài chuyện ngu xuẩn trở về!” Vân Thiển Nguyệt còn không có vào nhà, thì tiếng mắng của Vân lão Vương gia từ trong nhà truyền ra. Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng bước, quay người lại đi ra ngoài. Lúc này nàng tâm tình không tốt nếu đi vào mà bị mắng thì…, cũng không dám cam đoan có thể đem râu ria của lão nhân này nhổ đi hay không.

“Này, Xú nha đầu, ngươi trở về!” Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt quay người trở lại thì lập tức hô to. “Người cam đoan không mắng cháu một câu, cháu sẽ đi vào. Nếu người còn muốn mắng cháu, cháu sẽ chờ người mắng đủ rồi thì ngày mai cháu lại đến.” Vân Thiển Nguyệt uy hiếp Vân lão Vương gia.

“Ngươi Xú nha đầu! Muốn làm phản hay sao?” Vân lão Vương gia phẫn nộ. Vân Thiển Nguyệt cũng không đáp lời, tiếp tục đi ra ngoài.

“Ai, ngươi… Ngươi trở về! Ta không mắng ngươi nữa.” Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt muốn đi thật, nên chỉ có thể chịu thua. Cáu giận của Vân Thiển Nguyệt tan đi một nửa, quay người đi trở về. Ngọc Trạc mỉm cười đi ra, hành lễ với Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đối với nàng gật gật đầu, giơ chân lên bước vào phòng. Vân lão Vương gia đang đứng tại trước bàn vẽ bảng chữ mẫu, thấy nàng tiến đến thì hừ một tiếng, “Xú nha đầu, mấy ngày không thấy, ngươi ngược lại tính tình khó chịu hơn rồi hả?”

Vân Thiển Nguyệt cũng hừ một tiếng, đi tới, đỉnh đạc mà ngồi ở trước mặt lão Vương gia, nhìn sang bảng chữ mẫu ông đang vẽ, căm giận mà nói: “Ai cần người để cho tên Dung Cảnh thối tha kia mang theo ta đi Linh đài tự chứ? Mạng nhỏ của ta suýt nữa cũng ‘toi’ rồi. Nếu ta mà bị chết ở tại chỗ đó, xem người ở đâu tìm được đứa cháu gái thông minh như ta vậy !”

“Có Cảnh thế tử ở bên cạnh che chở cho ngươi, sao ngươi có thể chết được? Chớ có nói hươu nói vượn!” Vân lão Vương gia trầm mặt.

“Hắn suýt nữa cũng chết luôn kìa.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng vất vất vả vả mới cứu được tên kia, không được báo đáp tốt thì trong nội tâm tức giận.

“Cho dù bản thân hắn chết cũng sẽ che chở ngươi không chết” Vân lão Vương gia nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của nàng khi nhắc tới Dung Cảnh, thì thổi thổi chòm râu “Sao lại có bộ dạng muốn ăn thịt người thế? Hắn đắc tội ngươi rồi?”

“Đắc tội lớn nữa kìa. Sau này cháu không bao giờ … muốn gặp tên đó nữa!” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ngươi Xú nha đầu này, ngươi cho rằng ai nguyện ý gặp ngươi chứ? Nếu không là ta lấy mặt mo phái người đi Vinh vương phủ mời Cảnh thế tử che chở ngươi, thì ngươi có lợi ích gì để được hắn che chở? Cảnh thế tử là ai? Ngươi là ai? Sau này không gặp người ta, người ta còn khinh thường gặp ngươi đó.” Vân lão Vương gia trợn mắt liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, hừ một cái nói.

“Vậy thì thật là tốt! Cháu cầu còn không được.” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

“Ngươi Xú nha đầu. Quả thực là muốn ăn đòn!” Vân lão Vương gia cầm bút lông trong tay hướng đầu của Vân Thiển Nguyệt ném qua. “Gia gia, người đánh cháu một cái, cháu sẽ đi liền.” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Vân lão Vương gia. Lão nhân này tật xấu mắng chửi người cùng đánh người thực không tốt chút nào. Nàng nhất định phải sửa lại hắn.

Bút lông của Vân lão Vương gia vừa đến gần cái trán của Vân Thiển Nguyệt một tấc thì dừng lại, hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi là Xú nha đầu, thật đúng phản rồi. Ta đánh ngươi đó, ngươi dám đi một bước thử xem!” Lời còn chưa dứt, cái trán Vân Thiển Nguyệt quả thực bị đánh một cái.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, trừng mắt với Vân lão Vương gia, nàng tự nhiên không dám đi. Trừng gần nửa ngày, thấy Vân lão Vương gia vẫn là một bộ dáng tức giận, tựa hồ nếu nàng phản kháng hắn sẽ đánh chết nàng.

Nàng bỗng nhiên đạp hai chân một cái, “Oa” một tiếng khóc lên. Muốn bao nhiêu vang dội thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu kinh thiên động địa thì có bấy nhiêu kinh thiên động địa.

Theo tiếng khóc vang lên của nàng, nước mắt lập tức tuôn ra như suối, ào ào mà chảy. Vào lúc này, có tiếng bước chân tiến vào sân nhỏ, chính là Vân Vương gia cùng Vân Mộ Hàn vừa trở về sau đó. Hai người nghe được Vân Thiển Nguyệt khóc, thì liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bước nhanh hướng trong phòng đi tới.

Vân lão Vương gia lập tức luống cuống, bút lông trong tay cũng ném đi, nhìn Vân Thiển Nguyệt khóc lớn, vội vàng nói: “Này, Xú nha đầu, ngươi khóc cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, chỉ đạp đạp chân khóc lớn, đem cái bàn đá phát ra tiếng rầm rầm.”Ta… Ta đánh ngươi có một cái lại không đau…” Vân lão Vương gia luống cuống mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt khóc càng lớn lên, cũng không có đáp lời.

“Tốt, tốt, là ta không đúng, ta không nên đánh ngươi, ta…” Vân lão Vương gia thò tay đi lau nước mắt cho Vân Thiển Nguyệt, bị Vân Thiển Nguyệt đẩy ra, hắn cũng không giận, cười nói: “Gia gia biết rõ ngươi bị ủy khuất, nghe lời, đừng khóc, ta không đánh ngươi là được…”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top