Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 97: 97

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 524 lượt xem
  • 2054 chữ
  • 2020-10-13 19:29:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vân Thiển Nguyệt bước ra khỏi sân viện của Vân lão Vương gia, dừng lại trước cửa ra vào, vẻ mặt không khỏi có chút bi phẫn. Liệu có phải từ lúc tới nơi này nàng đã biểu hiện quá mềm yếu rồi hay không? Lại để cho người ta bắt bớ, ức hiếp mình như vậy? Phải chăng nàng nên cứng rắn vùng lên, đúng với sự quyết đoán và tư thái của thân phận ở thế kỷ hai mươi mốt kia? Để cho không còn ai dám ức hiếp, bắt nạt nàng nữa?

Thế nhưng, nếu nói như vậy, nàng chính là Lý Vân, vậy còn thân phận Vân Thiển Nguyệt này thì sao?

Nàng hôm nay là Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt si tình với một nam nhân đến mức ngu ngốc, Vân Thiển Nguyệt yếu đuối bị một đống tiểu thiếp thứ nữ ở Vân vương phủ ức hiếp, Vân Thiển Nguyệt ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không hề biết, làm sao có thể làm chưởng gia quản lý sổ sách? Nếu như đột nhiên cái gì nàng cũng biết rõ, từ một kẻ ngu ngốc vô dụng trở thành thiên tài, liệu có xảy ra hậu quả gì không?

Đời này nàng đã hạ quyết tâm muốn hết ăn lại nằm, muốn làm mễ trùng (*ăn rồi chờ chết) được người nuôi, muốn không khoa trương, không chơi trội, không bộc lộ tài năng, không thành tâm vì đất nước mà hiến dâng lòng nhiệt huyết và tài hoa, có thể được sao?

Phải nhẫn nại a!

Vân Thiển Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhưng mà cuộc sống bị chèn ép như thế này thật sự không có chút tư vị nào a!

“Nếu như muội thật sự không muốn đi…, ta sẽ nói với gia gia, để ta mang theo muội bên người. Một bên phụng bồi Thanh Uyển công chúa, một bên dạy chữ cho muội. Thế nào?”, Vân Mộ Hàn đi tới, thăm dò ý kiến của Vân Thiển Nguyệt.

“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng cất bước đi về phía Thiển Nguyệt các.

Vân Mộ Hàn thấy thân ảnh của Vân Thiển Nguyệt rất nhanh đã biến mất, thu hồi ánh mắt cười khổ một cái, nàng đại khái còn đang ghi hận chuyện hắn giữ lấy nàng để cho Linh Ẩn đại sư xem một quẻ. Quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng lão Vương gia, Vương gia vẫn còn chưa ra ngoài, hắn cất bước đi đến sân viện của mình.

Trong phòng của Vân lão Vương gia, Vân Vương gia đợi Vân Thiển Nguyệt cùng Vân Mộ Hàn đã đi xa mới thấp giọng nói: “Thiển Nguyệt dù sao cũng là một cô nương chưa chồng, lại để cho nó ngày ngày ở bên cạnh Cảnh thế tử sẽ dẫn tới những tin đồn không hay, như vậy sợ rằng không được ổn. Theo hài nhi thấy hay là đợi một thời gian ngắn sau khi Hàn nhi theo bồi công chúa rồi trở về dạy nàng cũng không muộn”.

“Có cái gì không ổn? Ta thấy không có gì không ổn cả. Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến. Cứ quản lý tốt chuyện của ngươi là được rồi”, Vân lão Vương gia khoát khoát tay.

Vân Vương gia còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng thấy Vân lão Vương gia bày ra vẻ mặt không muốn nghe hắn nói, chỉ có thể đem những lời sắp sửa nói ra nuốt trở về, khom người cáo lui đi ra ngoài.

Ba người đã lần lượt rời đi, Vân lão Vương gia nhìn đống chăn màn lộn xộn trên giường, râu mép vểnh lên mắng một câu, “Xú nha đầu! Còn không trị được ngươi, ta liền không phải là gia gia ngươi nữa!”.

Vân Vương gia ra khỏi viện của Vân lão Vương gia, cảm thấy để cho Vân Thiển Nguyệt học cùng Dung Cảnh thật sự không ổn. Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, hiện tại tư tưởng đã thoáng hơn, nhưng chỉ sợ cũng không tránh được tin đồn. Không biết lão Vương gia nghĩ như thế nào nữa. Quả nhiên là người già nên hồ đồ rồi. Chẳng lẽ lại muốn gả Thiển Nguyệt cho Cảnh thế tử hay sao? Hoàng thượng làm sao có thể cho phép?

“Phụ vương!”, Vân Vương gia đang mải suy nghĩ, phía đối diện chợt truyền đến một tiếng gọi to yêu kiều.

Vân Vương gia ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Hương Hà vịn tỳ nữ đi tới, trên tay vẫn quấn vải trắng, hắn thu hồi tâm tư, lên tiếng hỏi thăm, “Ngươi không ở trong viện dưỡng thương, hôm nay lại ra ngoài làm gì?”.

“Nữ nhi nghe nói muội muội ở Linh đài tự xảy ra chuyện, vô cùng lo lắng. Dù thế nào nàng cũng là muội muội con, con trước kia làm tỷ tỷ không đúng cách, tới nay đã tỉnh ngộ rất nhiều. Trên người chúng con chảy cùng một dòng máu, đánh gãy xương cốt còn liên quan tới gân* mà! Cho nên con liền ra ngoài, vốn muốn tới viện của phụ vương để hỏi thăm, nhưng nghe nói phụ vương ở chỗ của gia gia, nên vội vàng chạy tới đây”. Vân Hương Hà thấp giọng nói. Ngữ khí hết sức chân thành.

*Ý nghĩa giống như câu máu chảy ruột mềm, môi hở răng lạnh

“Ừ, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Tỷ muội các ngươi về sau cũng có thể dễ dàng sống chung. Nàng lần này gặp đại nạn, bất quá may mắn vô sự, coi như là có phúc khí. Khi nãy nàng vừa mới trở về viện của mình, ngươi qua thăm nàng một chút đi!”, Vân Vương gia vui mừng gật đầu. Bất kể là nói thế nào, Vân Hương Hà vẫn là hắn tận mắt nhìn lớn lên, cảm thấy phẩm hạnh của nàng vẫn không tồi, cho nên đem mọi trách nhiệm đều đổ lên người vị thị thiếp Phượng trắc phi đã bị giáng chức. Là nàng dạy dỗ con còn chưa tốt.

“Vâng, vậy nữ nhi đi thăm muội muội một chút”. Vân Hương Hà nhu thuận gật đầu.

“Ừ, đi đi!”, Vân Vương gia khoát khoát tay, đi về phía thư phòng.

Vân Vương gia vừa vừa rời khỏi, Vân Hương Hà ngẩng đầu, đôi mắt đẹp hiện ra một tia ác độc, nàng nghe nói võ công của Vân Thiển Nguyệt đã mất hết rồi, còn gọi vô sự sao? Nàng ta, loại nữ nhân một chữ bẻ đôi không biết, cái lợi hại nhất chính là sử dụng võ công, hiện tại ngay cả võ công cũng không còn, nàng ta còn có thể có cái gì? Nàng cười lạnh một tiếng, đi tới Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển Nguyệt các, thấy ba người Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ cũng đã trở về.

Triệu mụ mụ khóe mắt ngấn nước, mang người ra đón, kéo Vân Thiển Nguyệt tới nhìn trên nhìn dưới đánh giá một lần, thấy nàng không có thương tổn gì nặng nề mới yên tâm, khuyên nhủ nàng: “Lão nô nghe nói tiểu thư mất hết võ công, bất quá cũng không quan trọng, võ công dù cho có lợi hại hơn cũng không quan trọng, tiểu thư hôm nay có thể bình an trở về chính là điều tốt nhất rồi. Về sau tiểu thư nếu ưa thích võ công có thể từ từ luyện lại, ngàn vạn lần đừng thương tâm”.

“Ừ!”, Vân Thiển Nguyệt mỉm cười gật gật đầu. Nhìn trước mắt của Triệu mụ mụ cùng những người hầu hạ trong Thiển Nguyệt các, thấy bọn họ đều thật tình quan tâm, nàng cảm thấy ấm áp hơn. Nỗi ấm ức trong lòng nhất thời tiêu tan đi một nửa, cất bước đi vào bên trong.

Thiển Nguyệt các vẫn y nguyên như trước lúc nàng đi, gọn gàng ngăn nắp, sáng sủa sạch sẽ, trong viện hoa lan tỏa hương.

Vân Thiển Nguyệt bị một đoàn người vây quanh theo vào phòng.

“Mấy ngày nay tiểu thư không ở trong phủ, trong phủ cũng rất an bình. Không có đại sự gì. Tam di nương cùng Ngũ di nương tới hỏi chuyện sổ sách, lão nô nói tiểu thư mang đi học rồi. Tam di nương cùng Ngũ di nương tuy sắc mặt không được tốt, nhưng cũng không có làm khó lão nô”. Triệu mụ mụ cười nói.

“Ừ!”, Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Hễ nhắc tới sổ sách là nàng lại thấy đau đầu.

“Tiểu thư, nô tài thấy sắc mặt người không tốt, có chuyện gì xảy ra sao?”, Thải Liên hỏi Vân Thiển Nguyệt.

“Không có chuyện gì! Chỉ là ngày mai phải tới Vinh vương phủ nhờ Dung Cảnh dạy ta học chữ, ta không muốn đi mà thôi”. Vân Thiển Nguyệt nói.

“Tiểu thư, đây chính là chuyện tốt a! Cảnh thế tử là nhân tài có một không hai trong thiên hạ, đâu có ai không biết? Hắn so với thế tử phủ chúng ta còn hơn một chút, người có thể học tập cùng hắn là phúc khí của người, tại sao lại không muốn đi chứ?”, Triệu mụ mụ vội vàng khuyên nhủ, “Sợ rằng khắp kinh thành này cũng không có ai có được phúc khí như tiểu thư đâu!”.

“Đúng vậy a, tiểu thư, người lại có thể nhìn thấy Cảnh thế tử rồi!”, Thải Liên nghe xong rất hào hứng.

“Cảnh thế tử tất nhiên sẽ dạy cho tiểu thư rất cẩn thận, so với thế tử phủ chúng ta còn tốt hơn ấy chứ”, Thính Tuyết lập tức nói.

“Đúng vậy a, tiểu thư, người nhất định phải đi. Không chừng chỉ mất mấy ngày người có thể học được chưởng gia ấy chứ!”, Thính Vũ cũng phụ họa.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, nàng thật sự không rõ, Dung Cảnh đã cho khắp thiên hạ này uống loại thuốc mê gì mà khiến cho tất cả mọi người đều cung phụng hắn như vậy? Nàng cũng thật sự bội phục bản lĩnh này của hắn. Nàng khoát khoát tay, buồn rầu nói: “Ta chỉ nói không muốn đi mà thôi, cũng chưa có nói là không đi. Các ngươi không cần nói nữa”.

Bốn người nghe xong đều nhất tề lộ ra sắc mặt vui mừng. Nghĩ tới nếu tiểu thư mà được học cùng Cảnh thế tử…, chuyện tiếp nhận chưởng gia cũng không còn xa nữa.

Bỏ qua mọi phiền muộn, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người bắt đầu vây quanh Triệu mụ mụ líu ríu nói đến chuyện cầu phúc ở Hương Tuyền sơn, chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi nhưng từ trong miệng các nàng nói ra lại nghe rất hoa lệ, hơn nữa tất cả đám tiểu nha đầu hầu hạ trong nội viện cũng đều chen chúc tới nghe, trong phòng nhất thời náo nhiệt vô cùng.

Vân Thiển Nguyệt ngồi trên ghế mỉm cười nhìn các nàng, cảm thấy cuộc sống này thực ra vẫn rất tốt đẹp. Ít nhất kiếp trước nàng còn không có thời giờ để ngồi nghe người khác tíu tít tán gẫu vui vẻ như vậy.

Một đám người đang hăng hái nói chuyện, Vân Hương Hà cùng tỳ nữ đi vào sân nhỏ.

“Tiểu thư, là đại tiểu thư tới!”, Thải Liên đối diện cửa ra vào, chỉ liếc mắt đã thấy thấy Vân Hương Hà.

Mọi người nghe vậy đều lập tức im miệng, nhìn về phía cửa ra vào.

“Ừ!”, Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn ra phía ngoài một cái, nàng mặc dù không có võ công, nhưng cảm giác nhạy bén được huấn luyện từ kiếp trước vẫn có thể giúp cho nàng nghe được thanh âm trong khoảng 50 bước. Lúc Vân Hương Hà cùng tỳ nữ đi đến cửa sân nàng đã nghe được thanh âm rồi. Nàng nhíu nhíu mày, hỏi Triệu mụ mụ: “Không phải là nàng đã bị nhốt trong nhà dưỡng thương rồi sao?”.

“Đúng là như vậy, lão nô những ngày này cũng không có gặp đại tiểu thư ra ngoài, e rằng hôm nay mới ra”. Triệu mụ mụ thấp giọng nói: “Tiểu thư, nếu người không muốn gặp, lão nô sẽ đuổi họ đi, nói rằng tiểu thư không gặp ai cả”.

“Không cần, để cho nàng vào đi! Ta xem xem nàng muốn làm cái gì?”, Vân Thiển Nguyệt lắc lắc đầu.

Nhóm người Triệu mụ mụ không nói gì nữa.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top