Dịch: Hoangforever
Không một ai từng đặt chân lên tầng cao nhất của NEKING, nơi cao nhất của thành phố không ngủ này.
Căn phòng ấy cao tới mười mấy mét, được bao bọc bởi lớp cửa kính dày, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy cả dải ngân hà.
Bên cạnh khung cửa sổ lớn sát đất là một chiếc ghế bành sang trọng, một người đàn ông đang ngồi đó, hướng mặt về phía thành phố rực rỡ ánh đèn.
Trong tay ông ta vẫn đang kẹp điếu xì gà, mùi khói nồng nặc nhanh chóng tan biến trong căn phòng rộng lớn.
Tiếng động nhỏ vang lên, từ phòng tắm bước ra một người đàn ông khác, chân trần, mặc áo choàng tắm màu trắng, tay cầm khăn tắm liên tục lau tóc.
Vừa lau anh ta vừa đi đến bên cửa sổ, tiện tay cầm lấy một chai rượu vang đỏ từ giá rượu bên cạnh ghế bành.
Anh ta cầm chai rượu xoay qua xoay lại vài lần rồi buông một câu: "Uống được không?"
Người đàn ông trên ghế bành thậm chí không liếc nhìn, giọng trầm thấp: "Tùy."
Anh ta cầm lấy dụng cụ mở nút chai, mở chai rượu vang đỏ ra, thuận tay cầm lấy một chiếc ly.
"Ông có uống không?"
Người đàn ông lắc đầu.
Anh ta đặt ly xuống, trực tiếp ngửa cổ tu chai rượu.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Uống đã, anh ta ném chai rượu sang một bên, đi vòng ra trước ghế bành, cúi người chống hai tay lên thành ghế.
Khuôn mặt anh ta chỉ cách người đàn ông một ngón tay, ngón tay kẹp xì gà ở ngay bên má trái, thậm chí anh ta có thể cảm nhận được hơi nóng từ tàn thuốc.
Người đàn ông vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, ngay cả khi anh ta áp sát lại gần.
Anh ta nhìn rõ gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, hốc mắt sâu, cùng đường quai hàm vuông vức của người đàn ông.
"Ông thua rồi."
Người đàn ông từ từ nhả khói, anh ta hít trọn vào phổi.
Anh ta nói với người đàn ông: "Thua trận rồi, NEKING còn cung phụng ông sao?"
Người đàn ông dường như bị câu nói của anh ta chọc cười, tựa lưng vào ghế, chậm rãi đáp:
"Kẻ bị thay thế khi thua trận chỉ là tướng quân, cậu không nghe thấy bọn họ gọi ta là gì sao?"
【 Hoàng đế 】
Mí mắt ông ta vẫn cụp xuống, tắm rửa cũng chẳng khiến tinh thần ông ta khá hơn là bao.
"Tôi cứ tưởng thua trận sẽ khiến ông nản lòng hơn chứ."
Bàn tay to lớn của người đàn ông xoay xoay điếu xì gà đậm mùi, trong làn khói mờ ảo, ông ta nghe thấy anh ta khẽ nói:
"Ta đâu phải chưa từng thua."
"Ồ... đúng là ông còn thua."
Anh ta đưa tay, chậm rãi lướt từ ngực người đàn ông xuống, qua lồng ngực rộng lớn, cơ bắp cuồn cuộn, bụng dưới rắn chắc, rồi...
...không còn gì nữa.
Anh ta nói: "Ông thật giống một pho tượng."
Cũng như trong cung điện Hy Lạp cổ đại, được những nghệ nhân tài ba nhất tạo tác, đặt trên bệ đỡ tinh xảo nhất - Tượng bán thân.
Anh ta đặt tay lên eo người đàn ông, buông lời: "Cũng là thua, chắc trận thua đó mới khiến ông ấn tượng sâu đậm."
Người đàn ông có chút lười biếng ngả người ra sau, "Chỉ cần là thua, ta đều khắc cốt ghi tâm."
Anh ta đứng thẳng dậy, lấy điếu xì gà từ tay người đàn ông, ném sang một bên.
Xì gà lăn vài vòng trên sàn, cuối cùng dừng lại trước cửa sổ kính.
Anh ta vươn tay, vòng qua nách người đàn ông.
Lưng người đàn ông cứng cáp rộng lớn ngoài dự đoán, anh ta khựng lại một chút, rồi bế ông ta lên giường.
Anh ta kéo cổ áo người đàn ông, chiếc áo sơ mi trắng bên trong bộ vest cũng giống như con người ông ta, chỉnh tề phẳng phiu, không một nếp nhăn.
Anh ta cởi từng chiếc cúc áo, người đàn ông im lặng nằm trên giường, không nói một lời.
Chiếc giường cứng nhắc, người đàn ông nằm trên đó, từ ngực đến eo nổi lên đường cong khỏe khoắn.
Anh ta dừng tay, gãi gãi tai.
"Sao trông ông cường tráng thế?"
Người đàn ông nhìn trần nhà kính cao vút, thấp giọng đáp: "Chỉ là trông vậy thôi sao?"
"Hửm?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận