Ngân Hồ chiếm được thượng phong, nhưng chỉ là chiếm được thượng phong mà thôi.
- Đồ đáng chết!
Ngân Hồ tức giận mắng, tuy rằng đánh thắng cương thi, bản thân cô ta cũng bị chấn tới khí huyết cuộn trào, lui vài bước.
Một cương thi đã đủ đối địch với cô, hơn mười con cương thi này nên đánh thế nào?
- Thằng nhóc khốn kiếp kia, đừng chết sớm như vậy.
Ngân Hồ mắng một câu, quay người chạy vội ra ngoài.
Cô lưu lại không cứu được Tần Mục, chỉ có chịu chết thôi.
Tần Mục cảm thấy hắn rơi tự do khoảng năm sáu giây.
Rơi tự do năm sáu giây, đó là độ cao tương đương một hai trăm mét.
- Lúc này nếu ngã chết, đúng là buồn cười rồi!
Hai tay hai chân Tần Mục cùng chạm vào vách tường hai bên, lực ma sát cực lớn thoáng chốc mài rách giày thể thao của hắn, chẳng qua còn không cách nào xúc phạm tới thân thể của hắn.
Thời gian dần qua, tốc độ rơi xuống bị Tần Mục khiến cho chậm lại, cuối cùng lúc rơi xuống đất, trên cơ bản đã không còn nguy hiểm gì.
Hai trăm mét dưới mặt đất, đây lại là một gian mật thất.
Chẳng qua nơi này không đặt quan tài, trái lại giống như gian phòng của một người ở.
Có bàn đá, có ghế đá, có giường đá, còn có một tủ đá.
Tần Mục quả thực bó tay rồi, thiên tài nào xây dựng mộ huyệt này, quả thực tư tưởng kỳ diệu, làm việc không theo lẽ thường.
Trong phòng rất sạch sẽ, rất đơn giản, nhìn một cái không sót gì.
- Nơi này có người ở lại, hẳn là còn lại chút vật hữu dụng.
Tần Mục đi tới trước mặt tủ đá kia.
Tủ đá tổng cộng có ba tầng.
Tần Mục mở tầng thứ nhất, trống không.
Mở tầng thứ hai, vẫn trống không.
Chẳng qua lúc mở tầng thứ ba, lại nhìn thây hai bình sứ nhỏ.
- Bất kể là cái gì, cuối cùng có chút thu hoạch.
Tần Mục tò mò cầm bình ngọc lên, mở nắp bình ngửi một chút, bỗng nhiên biến sắc.
- Chẳng lẽ là… đan dược?
Sau khi Tần Mục thí nghiệp người tiến hóa thất bại, bị một đám người mang đến tiểu thế giới.
Tiểu thế giới tự thành thế giới, có vô số môn phái, trong đó có một tông môn gọi là Đan Vương Tông.
Tông Môn Này chủ yếu lấy luyện đan làm chủ.
Chẳng qua thiên địa này dường như trải qua một trận biến đổi lớn, rất nhiều kỹ thuật cổ xưa đã thất truyền, Đan Vương Tông lấy luyện đan làm chủ, lại không có mấy người có thể chính thức luyện chế đan dược hoàn mỹ.
Phần lớn mọi người chỉ biết phối trí một số nước thuốc bình thường, trưởng lão lợi hại một chút có thể phối chế chút linh dược.
Nước thuốc và đan dược, là hai khái niệm.
Luyện dược thật ra là giai đoạn sơ cấp của luyện đan, chỉ là rất nhiều Luyện Đan Sư năng lực không đủ, luyện đan không cách nào thành đan, đã biến thành nước thuốc.
Tần Mục ở tại Đan Vương Tông một thời gian ngắn, hắn có thể phối chế linh dược, nhưng không cách nào luyện chế thành đan.
Cho nên khi hắn chứng kiến hai bình này đều chứa bảy tám viên đan dược hàng thật giá thật, hắn không khỏi kinh hãi trong lòng.
Mộ huyệt này tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng lúc này Tần Mục không có thời gian sợ hãi thán phục hai bình đan dược này, một mình Ngân Hồ ở phía trên rất nguy hiểm.
Còn có cô nàng Mai Ánh Tuyết kia hiện giờ cũng không biết chạy đi nơi nào, lỡ như gặp gỡ mấy người Cung Dã Anh Tử và Liêu Nha, hậu quả không thể lường được.
Tần Mục trở lại chỗ mình rơi xuống, ngước nhìn lên trên.
Hơi vận khí, một điểm kim quang thoáng hiện ở mi tâm Tần Mục.
- Thê Vân Tung!
Bước chân đạp một cái, Tần Mục đã bật lên như lò xo, thả người nhảy lên.
Kim quang mi tâm dần mở rộng, chậm rãi bao trùm toàn thân, toàn thân Tần Mục hóa thành một luồng sáng, vọt thẳng lên.
Chờ đến lúc tốc độ hạ xuống, hai tay hai chân Tần Mục chống đỡ tường đá hai bên, sau khi ổn định thân hình lại tiến hành bật lên lần thứ hai.
Trải qua bốn lần nhảy lên, Tần Mục rốt cuộc trở lại mật thất quan tài đá.
Trong mật thất trống trơn, hiển nhiên Ngân Hồ đã đi rồi.
- Phù phù…
Ngân Hồ vừa rời đi, cương thi lại tự động về trong quan tài đá, sự hiện hữu của chúng giống như chỉ là bảo vệ mật thất này, không cho sinh vật tới gần.
Lúc này, Tần Mục xuất hiện, chúng lại thức tỉnh lần nữa, bò ra quan tài đá, mặt mũi dữ tợn công về phía Tần Mục.
Vù!
Thân hình Tần Mục khẽ động, hóa thành một loạt bóng dáng, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể một con cương thi.
Con cương thi kia đứng nguyên tại chỗ giằng co một lát, ầm ầm nổ tung một tiếng, huyết nhục màu xanh rơi đầy đất, tản ra mùi thịt thối buồn nôn.
- Chẳng muốn chơi cùng các ngươi.
Tần Mục còn lo lắng Ngân Hồ và Mai Ánh Tuyết, đương nhiên không có hứng thú ở lại nơi này, quay người rời đi theo thông đạo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận