Khi Tần Mục đến ngã ba đường, liền phát hiện Ngân Hồ và hai người Liêu Nha cũng có mặt ở đó.
Chỉ có điều, trạng thái của ba người dường như không được tốt.
Ngân Hồ bị nội thương, còn về phần hai người Liêu Nha, sắc mặt hơi sạm, hẳn là đã bị trúng kịch độc.
Đường mà Tần Mục đi có trận pháp khôi lỗi và huyệt cương thi.
Hai lối còn lại khẳng định cũng có cơ quan.
Hai người Liêu Nha chắc chắn đã trúng thi độc.
Hai người đi ra sau, trùng hợp gặp được Ngân Hồ, vì vậy âm thầm đánh lén, kết quả biến thành tam bại câu thương.
Bây giờ, không người nào có thể nhúc nhích được.
- Người của Liêu Nha quả nhiên hèn hạ.
Ngân Hồ vừa vận công ổn định khí huyết, vừa tức giận mắng.
Gã béo âm hiểm cười nói:
- Hai người chúng tôi trúng độc bên trong, không còn bao nhiêu khí lực, vạn nhất bị cô phát hiện trước, cô sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao?
- Tôi không vô sỉ như các người, thích làm mấy chuyện giậu đổ bìm leo.
Tên gầy lạnh lùng nói:
- Chúng tôi cũng chỉ đảm bảo an toàn mà thôi.
- Nếu các người đã như vậy, đừng trách sao tôi vô tình.
Ngân Hồ cố nén nội thương đứng lên.
Tuy cô bị đánh lén đến trọng thương, nhưng so với hai gã béo gầy kia thì đỡ hơn một chút.
Nếu hai người này không đánh lén cô, cô còn không đến mức đuổi cùng giết tuyệt.
Nhưng lúc này…
- Nguy rồi.
Hai gã béo gầy không nghĩ đến Ngân Hồ đã bị bọn họ đánh lén vẫn còn có thể đứng lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Nhưng đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ con đường chính giữa vọt ra.
Cung Dã Anh Tử.
Cung Dã Anh Tử cũng chật vật, chiếc áo trắng sạch sẽ đã bị bẩn, tóc tai rối bù, bước chân vô lực, gương mặt còn mang theo nét kinh hồn táng đảm.
Nhưng thương thế của cô so với ba người trước mặt nhẹ hơn rất nhiều.
- Thật tốt quá, Anh Tử, mau giết Ngân Hồ đi.
Hai tên béo gầy đồng thời kinh hô lên.
Thế cục nhanh chóng đảo ngược, sắc mặt Ngân Hồ đại biến, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Cung Dã Anh Tử.
Cung Dã Anh Tử cũng không biết giữa ba người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm giác được Ngân Hồ đang bị suy yếu.
Đây là thời cơ tốt nhất để giết Ngân Hồ.
- Ngân Hồ, kỳ thật, ngoại trừ sư phụ tôi, người tôi ngưỡng mộ nhất không phải là Long Đế mà là cô.
Cung Dã Anh Tử bình tĩnh nói, hai tay cầm chặt chuôi kiếm.
Ngân Hồ thở dài một hơi:
- Thật đúng là vinh hạnh của tôi.
- Nhưng đó cũng chính là bất hạnh của cô.
Quốc gia chúng ta, tổ chức chúng ta đã chú định chúng ta là cừu nhân của nhau.
Sát tâm Cung Dã Anh Tử đã hiển lộ.
Ngân Hồ cảm thấy không cần phải phản kháng, dứt khoát ngồi xuống, hai mắt nhắm lại.
Tần Mục sao có thể trơ mắt nhìn Ngân Hồ bị giết chết, đang muốn bước ra ngăn cản, lập tức thần sắc khẽ động.
Một phi ảnh rất nhanh chạy từ trong lối mà Cung Dã Anh Tử đã chạy ra, không để ý đến bất luận kẻ nào, trực tiếp chạy ra cửa mộ huyệt.
- Mai Ánh Tuyết.
Tuy tốc độ người nọ rất nahnh, nhưng Tần Mục vẫn nhìn thấy rõ ràng là Mai Ánh Tuyết.
- Lại là cô.
Đừng hòng chạy.
Cung Dã Anh Tử không chút do dự, buông tha cho việc giết chết Ngân Hồ, quay người đuổi theo Mai Ánh Tuyết.
Hai người cùng tiến vào một lối đi, hiển nhiên là đã chạm mặt bên trong.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Cung Dã Anh Tử, Mai Ánh Tuyết tựa hồ đã chọc giận cô.
Tần Mục cảm thấy nghi hoặc, với thực lực của Mai Ánh Tuyết, chỉ sợ không đỡ được ba chiêu của Cung Dã Anh Tử, tại sao cô lại đào thoát được?
- Cô gái này, làm cái quỷ gì vậy?
Hai gã béo gầy chửi ầm lên.
Ngân Hồ mở mắt, cười nói:
- Xem ra vận khí của tôi tốt hơn một chút.
- Hừ, nói cái gì đấy?
Vừa rồi, cô đã dùng hết tia khí lực cuối cùng để đứng lên giết chúng tôi.
Kết quả bị Anh Tử quấy nhiễu, lúc này có lẽ không còn đứng lên nỗi nữa.
- Cô ấy không giết được các người, nhưng đối với tôi lại chẳng thành vấn đề.
Tần Mục đúng lúc này bước ra.
- Tần Mục.
Ngân Hồ nghe được thanh âm của Tần Mục, trong lòng xuất hiện một sự kinh hỉ khó có thể ức chế.
Tần Mục bước đến bên cạnh Ngân Hồ, cười nói:
- Bà xã, có phải là rất lo cho tôi không?
- Có quỷ mới lo lắng cho cậu.
Ngân Hồ bị nói trúng tim đen, gương mặt đỏ bừng lên.
Khi Tần Mục rơi xuống bẫy, trong lòng cô thật sự có chút bi thương.
Nhìn thấy biểu hiện của Ngân Hồ, trong lòng Tần Mục cảm thấy rất vui:
- Bà xã, cô bị thương rồi, chờ tôi giết hai người này xong, tôi sẽ dẫn cô ra ngoài.
Hai gã béo gầy nghe xong liền kinh hãi.
Tiểu tử này không biết xuất hiện từ đâu, tạm thời không rõ thực lực của hắn cho lắm.
Nhưng hắn gọi Ngân Hồ là bà xã, Ngân Hồ cũng không có ý tức giận.
Ngân Hồ uy chấn thiên hạ được gả cho người khác từ lúc nào?
Nếu tiểu tử này là chồng của Ngân Hồ, vậy cái người được xưng là Thiên Cổ Nhất Đế là gì?
- Được rồi, tình huống của chúng ta tạm thời không nên khai chiến với Liêu Nha.
Lần này tha cho bọn họ đi.
Ngân Hồ ngăn Tần Mục lại.
Tần Mục hơi sững sờ.
Khi Ngân Hồ chuẩn bị giết hai người này, khi đó sao không nghĩ đến việc khiêu chiến với Liêu Nha?
Chắc hẳn cô lo lắng thực lực của mình quá yếu, sẽ bị hai người này phản công giết chết.
Thực lực hai người này ở Liêu Nha chắc hẳn cao hơn Cung Dã Anh Tử.
Mặc dù bọn họ đang bị trúng kịch độc, nhưng nếu đã có quyết tâm liều chết, ai cũng không dám xem thường.
- Bà xã, cô quá thiện lương rồi.
Tần Mục rất nghe lời, đi về phía Ngân Hồ, muốn đỡ lấy cô.
- Cậu ngồi xuống đi.
Ngân Hồ bỗng nhiên lên tiếng.
- Tại sao?
Tần Mục ngây người.
Ngân Hồ khẽ hừ một tiếng:
- Tôi không đi được.
Vừa rồi là tôi cõng cậu, bây giờ đổi thành cậu cõng tôi.
- Quả nhiên là phong thủy luân chuyển.
Nhưng mà cái nào tôi cũng thích.
Tần Mục nói.
- Đi chết đi.
Ngân Hồ thật không chịu nổi.
- Tôi biết cô không nỡ để tôi chết đâu.
Thôi, đừng nói chuyện nữa, lên đây đi.
Tần Mục ngồi xuống phía trước Ngân Hồ.
Ngân Hồ cũng không cố kỵ, cơ thể mềm mại dán trên lưng Tần Mục.
- Tên hỗn đãn này, đầu óc chẳng trong sáng gì cả.
- Nào có?
- Được rồi, không tranh cãi với cậu nữa.
Chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi.
Vạn nhất Cung Dã Anh Tử trở về thì phiền phức lắm.
Tần Mục không nói thêm, lưng cõng Ngân Hồ bước nhanh ra ngoài.
Trrong sơn cốc, Cung Dã Anh Tử và Mai Ánh Tuyết đang phát sinh cuộc chiến kịch liệt.
Tần Mục giật mình.
Mặc dù thực lực của Cung Dã Anh Tử chỉ mới tầng năm, nhưng cũng không phải Mai Ánh Tuyết có thể chống lại được.
Chẳng lẽ Mai Ánh Tuyết trong mộ huyệt đã có được kỳ ngộ gì?
Trong lúc đánh nhau, hai người đều nhìn thấy Tần Mục và Ngân Hồ đang bước ra, trong lòng có chút lo lắng.
Cung Dã Anh Tử không biết người đi ra là hai người của Liêu Nha hay là Ngân Hồ.
Vạn nhất là người sau, bị đánh lén, cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Mai Ánh Tuyết lại càng thêm lo lắng.
Cô không quen bất kỳ người nào tiến vào mộ huyệt.
Cho dù là người nào, đối với cô cũng cực kỳ bất lợi.
Vô tình, động tác của hai người đều chậm lại.
Mai Ánh Tuyết thừa cơ, bức lui Cung Dã Anh Tử, thả người nhảy xuống vách núi.
Mai Ánh Tuyết có dị năng hệ Phong, Tần Mục ngược lại không lo lắng cô ngã chết.
- Đáng chết.
Cung Dã Anh Tử tức giận mắng một tiếng, xoay người lại, cảnh giác nhìn Ngân Hồ.
Nhưng khi ánh mắt của cô quét qua người Tần Mục, liền sững sờ:
- Là cậu?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận