Tần Mục không chút hoang mang chào Cung Dã Anh Tử một tiếng.
Nhưng Cung Dã Anh Tử đã giận tím mặt, chĩa kiếm vào Tần Mục, quát:
- Cậu cùng một phe với người đàn bà kia.
Tôi sẽ giết cậu trước, sau đó sẽ đến cô ta.
- Thôi đi, bây giờ cô đã bị thương, khó nói là ai sẽ giết ai.
Tần Mục thản nhiên nói.
- Tần Mục, cậu không nên xem thường cô ta.
Mặc dù thực lực của cô ta chưa đủ năm thành, nhưng cậu cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Ngân Hồ nhắc nhở.
Tần Mục vỗ vào mông Ngân Hồ một cái, nói:
- Tại sao lại không tin người đàn ông của mình thế?
Ngân Hồ kêu lên một tiếng, xấu hổ và giận dữ, dùng sức cắn vào lỗ tai Tần Mục một cái.
- Ah!
Tần Mục kêu đau, thiếu chút nữa là ném Ngân Hồ xuống đất, nhưng vẫn có chút không nỡ.
- Bà xã, cô là chó à ?
- Hừ, ai bảo tay của cậu không an phận.
Trong lòng Ngân Hồ có chút đắc ý.
Cung Dã Anh Tử trợn tròn mắt nhìn hai người đang thân mật, cầm kiếm đứng ở nơi đó, có chút không biết phải làm gì.
Hai người kia đùa giỡn trước mặt cô, quả thật không để kiếm trong tay cô vào mắt.
- Ngân Hồ, cô có quan hệ gì với tên tiểu tử này?
Cung Dã Anh Tử có chút không hiểu được.
Người phụ nữ thứ hai được cô tôn trọng lại có quan hệ mập mờ với một người đàn ông, lại còn thể hiện ngay trước mặt cô.
Ngân Hồ không trả lời, Tần Mục ngược lại cười nói:
- Cô ấy là vợ của tôi.
Vậy cô nói quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì ?
- Tần Mục, trò đùa của chúng ta xem như xong.
Ra ngoài rồi, cậu đàng hoàng một chút được không?
Bằng không, đại họa sẽ giáng xuống đầu cậu đấy.
Thần sắc Ngân Hồ trở nên nghiêm túc.
- Ai bảo là tôi đang nói đùa ?
Tôi rất là nghiêm túc.
Tần Mục buồn bực nói.
Hắn còn tưởng rằng Ngân Hồ đã thật sự tiếp nhận hắn, thì ra cô vẫn một mực cho rằng đây chỉ là trò đùa.
- Tại sao cậu lại không biết tốt xấu vậy?
Ngân Hồ có chút tức giận.
Tần Mục đang muốn phản bác, Cung Dã Anh Tử đã quát lên:
- Ngân Hồ, cô khiến tôi thất vọng quá.
Sư phụ tôi nói, nếu muốn truy cầu sức mạnh, phải vô dục vô cầu.
Cô đã sa đọa rồi.
Ngân Hồ nhìn Cung Dã Anh Tử, lắc đầu nói:
- Tôi và sư phụ cô khác nhau.
Tôi không có tham vọng quá cao đối với sức mạnh.
- Vậy cô cũng không nên làm chuyện rối loạn với gã thanh niên này.
Hắn ngay cả tư cách làm tiểu bạch kiểm cũng không có.
Cung Dã Anh Tử vội nói.
Cô cho rằng Ngân Hồ và Tần Mục trộn lẫn với nhau chẳng khác nào đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Bộ dạng của Tần Mục chỉ có thể coi là dễ nhìn, không thể coi là đẹp trai.
Cho nên, Cung Dã Anh Tử nói đúng, Tần Mục không có tiềm chất trở thành tiểu bạch kiểm.
Tần Mục nghe xong liền nổi giận.
Hắn là đàn ông dựa vào mặt để kiếm cơm sao?
- Bà xã, cô lui sang một bên đi.
Tôi muốn dạy cho cô gái này một bài học.
- Cậu đừng cậy mạnh.
Sư phụ của cô ta là Tông chủ Kiếm Tâm Phái, được xưng là đệ nhất nữ kiếm thánh.
Tần Mục đặt Ngân Hồ lên một tảng đá, búng vào mũi cô, nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô mất mặt đâu.
Cung Dã Anh Tử cũng không thừa cơ đánh lén.
Cô muốn trước mặt Ngân Hồ tự tay giết chết gã thanh niên không biết tốt xấu này.
Lúc này, Tần Mục đã bước đến đối mặt với Cung Dã Anh Tử.
- Dường như cô rất hận tôi?
- Tôi chỉ xem thường cái loại đàn ông không có bản lĩnh, hết lần này đến lần khác tự cho mình là đúng.
Tần Mục lắc đầu nói:
- Cô gái, tư tưởng của cô rất nguy hiểm.
Cung Dã Anh Tử lạnh lùng nói:
- Tôi chẳng biết cậu dùng hoa ngôn xảo ngữ nào có thể lừa gạt được phụ nữ.
Nhưng nếu cậu cho rằng mình có thể khua môi múa mép trước mặt tôi, cậu đã sai lầm mười phần rồi.
Cung Dã Anh Tử chán ghét nói chuyện với đàn ông chỉ biết ngả ngớn.
Ngân Hồ không thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tần Mục, nhưng Tần Mục mở miệng ngậm miệng đều gọi Ngân Hồ là bà xã, khiến cho cô vốn rất tôn kính Ngân Hồ cũng phải phản cảm.
Tần Mục nhìn Cung Dã Anh Tử, cười nói:
- Không phải cô đang ghen chứ?
Cái này cũng dễ xử lý thôi mà.
Tuy vị trí vợ cả không thuộc về cô, nhưng cô có thể chiếm vị trí vợ nhỏ cũng được.
- Cậu muốn chết.
Lời nói của Tần Mục đã triệt để chọc giận Cung Dã Anh Tử.
Mũi kiếm lạnh như băng xuất ra một đường vòng cung ưu mỹ trên bầu trời, ngay lập tức muốn chặt đứt cơ thể Tần Mục.
- Coi chừng.
Nội tâm Ngân Hồ khẩn trương vạn phần, thầm mắng Tần Mục đúng là không biết lựa lời mà nói, lúc này mà còn cố ý chọc giận Cung Dã Anh Tử.
Thân hình Tần Mục hơi nghiêng, mũi kiếm sượt qua mặt của hắn.
- Nguy hiểm thật.
Tần Mục vỗ ngực, bộ dạng kinh hồn táng đảm.
- Xem cậu có thể tránh được mấy chiêu.
Trong lòng Cung Dã Anh Tử có chút kinh ngạc, chiêu tiếp theo càng thêm ác liệt.
- Cô Tinh Cản Nguyệt.
Tần Mục nhảy lên, bay đến đỉnh núi, giống như muốn kéo dài khoảng cách.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận