Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 11: Nhóc Con 1

Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)

  • 233 lượt xem
  • 1229 chữ
  • 2023-04-13 20:57:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trước cửa là một đầu củ cải mặc trang phục cổ đại. Cả hai nhìn nhau đều toát lên vẻ hoảng sợ.

Nhóc con thân hình ốm yếu hai tay ôm lấy bản thân hoảng sợ hét lên: “Ngươi, ngươi đừng lại đây.”

Nhưng có lẽ do nhịn đói nhịn khát đã lâu nên giọng nói cậu nhóc khàn khàn, âm thanh nói chuyện như mèo con. Cậu tự cho là mình đã nói rất lớn nhưng người khác lại nghe như tiếng mèo kêu.

Chân Minh Châu cúi đầu đánh giá cậu nhóc. Là một nhóc con thân hình nhỏ bé, thoạt nhìn khoảng hai ba tuổi, cả người gầy trơ xương như que củi.

Chân Minh Châu chưa từng gặp qua đứa bé nào đáng thương như vậy, trong lòng có chút chua xót. Cô ngồi xổm xuống song song với cậu rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng nhóc đã gõ cửa nhà chị.”

Cậu nhóc rụt hai bả vai cố gắng thu người lại, thân hình bé nhỏ run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Em trú mưa.”

Chân Minh Châu thở dài một tiếng: “Vậy em vào nhà đi, nơi này của chị có thức ăn.”

Trời mưa càng nặng hạt, lại thấy quần áo trên người cậu nhóc mỏng manh nên Chân Minh Châu liền nói: “Quần áo của em cũng đã ướt hết rồi không còn mặc được nữa.”

Cậu nhóc mê mang nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, cậu tuy nhỏ nhưng vẫn cẩn thận quan sát bên trong, nhìn qua liền cảm thấy hoa mắt vì nơi này trông giống như tiên cảnh.

Cậu nhóc lẩm bẩm: “Mình đã chết rồi sao. Chỉ có như vậy mới có thể đi vào tiên cảnh gặp được tiên nữ tỷ tỷ.”

Chân Minh Châu bất đắc dĩ nói: “Không phải, nhóc vẫn còn sống, mau theo chị đi vào nhà.”

Cô nhìn ra cậu nhóc vẫn còn sợ hãi nên cũng không dắt tay cậu, ngược lại cô vừa nhìn mình rồi chỉ chỉ cậu nhóc, chủ động nói: “Nếu chị muốn làm gì nhóc thì chỉ cần một tay là có thể xách nhóc lên rồi.”

Cậu nhóc mấp máy miệng nhỏ, nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người bọn họ liền hít sâu một hơi, bước đôi chân nhỏ vào cửa.

Chân Minh Châu duỗi tay lướt qua cậu nhóc khoá cửa lại rồi lên tiếng: “Nhóc đi theo chị.”

Âm thanh khoá cửa dọa cậu nhảy dựng lên nhưng lại không trốn mà run rẩy đi theo phía sau Chân Minh Châu. Cậu nghĩ dù chị ấy không phải yêu quái thì cậu cũng không thể chạy thoát. Cậu vừa sợ hãi, vừa đói lại vừa khát thật là mệt mỏi mà.

Cậu nhóc bước từng bước nhỏ theo sau Chân Minh Châu đi vào nhà chính. Trời âm u nên Chân Minh Châu tiện tay bật đèn, ánh đèn sáng lên khiến cậu nhóc sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi xuống ôm chầm lấy đầu.

Mà lúc này Chân Minh Châu cũng hô lên một tiếng “Tiêu rồi” sau đó vội vàng chạy về phía nhà bếp nhanh chóng tắt bếp. Chỉ một chút nữa thôi thì tiểu long bao của cô đi đời rồi, cũng may là không sao.

Sau khi tắt bếp Chân Minh Châu mới nhớ đến nhóc con vẫn còn ở ngoài phòng khác liền vội chạy ra.

Lúc này, nhóc con run rẩy yếu ớt nói: “Yêu quái xin đừng ăn tôi, tôi không có thịt nên ăn không ngon đâu ạ.”

Chân Minh Châu ngồi xổm xuống cũng không chạm vào cậu mà nhẹ giọng nói: “Mở mắt ra nhìn chị xem.”

Thế nhưng cậu nhóc vẫn chôn đầu trong cánh tay không dám ngẩng lên nhìn cô. Chân Minh Châu bất đắc dĩ đành tiếp tục nói: “Chị không phải thần tiên cũng không phải yêu quái, chị cũng là người bình thường và hiện nhóc đang ở nhà của chị.”

Thấy hai tai cậu nhóc cử động Chân Minh Châu lại nói: “Bên ngoài trời mưa nên chị tạm thời giữ nhóc ở lại” Sau đó cô suy nghĩ rồi hỏi thêm: “Nhóc biết nhà mình ở đâu không?”

Cậu nhóc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trông như một chú rùa đen nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu. Cậu nhìn Chân Minh Châu nhỏ giọng nói: “Em ở Mãnh Hổ Lĩnh.”

Chân Minh Châu thầm nghĩ quả đúng là như vậy, cô vươn tay kéo cậu nhóc đứng dậy. Nếu Lý Quế Hoa không có bao nhiêu cân nặng thì cậu nhóc này đúng là nhẹ như bông.

Chân Minh Châu để cậu nhóc ngồi trên ghế rồi nói: “Nhóc ngồi yên ở đây nhé.” Cô không rõ cách chung sống với trẻ nhỏ, thời đại học khi tìm việc làm thêm cũng không nghĩ đến làm gia sư nên đừng trông mong cô có dỗ dành trẻ con. Dù vậy cậu nhóc vẫn rất nghe lời ngồi yên không dám cử động.

Chân Minh Châu lại theo thói quen rót cho cậu một cốc nước đường đỏ: “Uống đi, để chị đi nấu cho nhóc một bát cháo.”

Tuy rằng cô đã làm xong tiểu long bao nhưng không định cho cậu nhóc ăn, vì dù sao dạ dày của người lớn và trẻ nhỏ cũng không giống nhau.

Cậu nhóc chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cốc nước trước mặt, hít hít mũi nói: “Là đường.”

Chân Minh Châu nhướng mày: “Nhóc còn chưa uống làm sao biết là đường?”

Cậu nhóc liền gật đầu thật mạnh: “Em gửi được, rất thơm.”

Cậu thật sự không nhịn được sự hấp dẫn của cốc nước đường đỏ liền cúi đầu uống một ngụm, đôi mắt sáng lên: “Thật ngọt nha.” Sau đó cậu liền uống từng ngụm một.

Chân Minh Châu thấy vậy vội vàng nói: “Cẩn thận một chút, uống chậm thôi cũng không ai giành với nhóc.”

Nhóc con nghe thấy Chân Minh Châu nói vậy liền uống chậm lại, vẻ mặt lấy lòng nhìn cô mỉm cười. Chân Minh Châu thầm nghĩ: Thật ngoan nha.

Mặc dù cậu nhóc thân hình gầy gò chỉ có da bọc xương nhìn như dân chạy nạn, không có vẻ bụ bẫm đáng yêu. Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khiến Chân Minh Châu nhịn không được cảm thán: “Thật là nghe lời.”

Cô nhìn cậu nhóc một lát rồi nói: “Ngồi đây uống nước, đừng đi lung tung. Giờ chị đi nấu cháo cho nhóc.”

Nhóc con ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng.

Sau khi đặt nồi cháo lên bếp, Chân Minh Châu quay lại phòng khách trông thấy cậu nhóc vẫn rất nghe lời ngồi yên trên ghế, hai mắt chỉ hướng về phía trước không dám nhìn lung tung.

Chân Minh Châu ngồi đối diện cậu rồi hỏi: “Bạn nhỏ, nhóc tên là gì?”

“Nhũ danh của em là Tiểu Thạch Đầu.” Cậu nhóc hai tay nắm chặt ly nước trả lời.

Chân Minh Châu liền hỏi lại: “Thì là nhóc gọi là Tiểu Thạch Đầu. Vậy tên thật là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Thạch Đầu gục đầu xuống, hốc mắt đỏ lên nhỏ giọng nói: “Không có tên thật, khi em vẫn chưa được đặt tên thì cha em đã qua đời.” Nhóc hít hít mũi rồi đếm ngón tay nói tiếp: “Em năm nay năm tuổi.”

Chân Minh Châu: “……Năm tuổi?” Dù cô chưa có con hay nuôi qua trẻ nhỏ nhưng vẫn biết được vóc dáng nhỏ bé như Tiểu Thạch Đầu chỉ tầm ba tuổi. Cậu nhóc này bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng mà.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top