Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 26: Hoàng Tử Cùng Tiên Cô 2

Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)

  • 253 lượt xem
  • 1134 chữ
  • 2023-04-13 21:07:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nguyên Tuấn cũng không đi đến sảnh trú mưa mà trực tiếp theo Chân Minh Châu đến nhà chính.

Hai người đều cảnh giác đối phương, đặc biệt là Chân Minh Châu. Cô làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng một người đàn ông toàn thân đầy máu.

Chân Minh Châu không phải người xem mặt mà bắt hình dong. Mặc dù người này lớn lên không tồi, nhưng cũng không có nghĩa là nhân phẩm tốt. Cô vẫn rất cẩn thận, cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với người này.

Cô đi vào, sau đó cởi áo mưa treo ở cửa, bên trong cô mặc một chiếc áo lông màu trắng cùng chiếc quần mặc ở nhà màu cà phê. Thời tiết như thế này nên cô ăn mặc có chút tuỳ ý. Hơn nữa cô sợ lạnh nên mặc quần áo tương đối dày.

“Vết thương nghiêm trọng lắm sao?” Chân Minh Châu xoay người lại hỏi.

Nguyên Tuấn sửng sốt, hắn nghĩ cô sẽ nói một vài lời chào hỏi, nhưng không nghĩ đến cô lại hỏi vấn đề này.

Hắn lập tức ôm quyền, nói: “Tiên cô.”

Khóe miệng Chân Minh Châu run rẩy, hỏi lại: “Anh vừa gọi tôi là gì?”

Tiên cô? Cô từ thần tiên đến tiên nữ, bây giờ sao lại thành tiên cô rồi?

Bản thân mình thoạt nhìn trông rất giống “cô” sao? Nếu Tiểu Thạch Đầu gọi như vậy cô sẽ không hề kinh ngạc. Nhưng người đàn ông này thoạt nhìn liền biết không nhỏ hơn cô bao nhiêu tuổi. Thật không biết xấu hổ!

Nguyên Tuấn lại cung kính đáp: “Tiên cô.”

Chân Minh Châu: “…… A.” một tiếng liền phản bác: “Tôi không phải tiên cô gì cả.”

Nguyên Tuấn lập tức nghe lời, sửa miệng: “Đạo trưởng.”

Đầu Chân Minh Châu sắp bốc khói, cô không nhịn được dùng tay chỉ vào mặt mình, nói: “Đạo trưởng? Tôi nơi nào nhìn giống đạo trưởng?”

Anh gọi tôi là tiên cô đã rất kỳ quái rồi, bây giờ còn gọi là đạo trương? Tôi nhìn giống người tu đạo lắm sao?

Chân Minh Châu mở to mắt nhìn thẳng người đàn ông mặc cẩm y trước mặt. Cô cảm thấy người này mày rậm, mắt to nhưng đầu óc lại không được tốt lắm.

Bị nhìn thẳng như vậy, gương mặt tái nhợt của Nguyên Tuấn lại đỏ lên, hắn mấp máy môi nhìn qua mái tóc của Chân Minh Châu, nói: “Này không phải đạo sĩ sao?”

Chân Minh Châu: “Chỗ nào giống...?” Cô đột ngột im lặng, từ cửa sổ cô nhìn thấy cách ăn mặc và đầu tóc của mình. Hôm nay cô búi tóc cao, hình dáng búi tóc tròn tròn như củ tỏi.

Vì thế búi tóc là đạo sĩ? Trách không được người này lại gọi cô là tiên cô.

Chân Minh Châu: “Được rồi, muốn gọi như thế nào thì tuỳ ý. Anh ngồi xuống đi để tôi đi lấy túi thuốc.”

Cô cũng không dây dưa với việc xưng hô, điều quan trọng lúc này là xử lý vết thương.

Chân Minh Châu đi vào phòng chứa đồ, Nguyên Tuấn thì cẩn thận đánh giá căn phòng, khắp nơi đều có nét thoát tục không giống bình thường, khi hắn ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra ánh sáng nhất thời cảm thấy khiếp sợ.

Lúc này, Nguyên Tuấn có thể xác định đây không phải là mưu kế của bất kỳ vị hoàng huynh nào. Nếu bọn họ thần thông như vậy thì không cần gà nhà cắn xé lẫn nhau như vậy.

Chân Minh Châu xách theo hộp thuốc nhỏ đi đến liền nhìn thấy người đàn ông ngồi co ro trên sô pha tò mò nhìn xung quanh.

Chân Minh Châu đi đến bên cạnh người đàn ông nói: “Mau cởi quần áo ra.”

Nguyên Tuấn: “!!!”

Hắn lập tức kéo vạt áo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Chân Minh Châu: “Cô muốn làm gì?”

Chân Minh Châu: “Cứu người. Nhanh cởi quần áo ra.”

Nguyên Tuấn mím môi, nuốt nước bọt nói: "Tôi... Tôi tự mình xử lý."

Chân Minh Châu không nói nên lời. Cô hít sâu một hơi, nói: "Vết thương của anh đều ở sau lưng. Anh có thể tự mình xử lý được không?"

Cô chỉ vào mặt mình và nói: “Nhìn tôi đi, nhìn kỹ mặt tôi này, tôi xinh đẹp như vậy không chừng là tiên nữ, không đến mức sẽ có ý nghĩ gì với anh. Trông hệt như con gà luộc.”

Mặt Nguyên Tuấn lúc trắng lúc đỏ.

Chân Minh Châu lại nói: “Nhanh lên. Tôi đã mở cửa để anh đi vào đương nhiên là không muốn anh chết.”

Nếu không, chẳng phải cô đã mạo hiểm để người này vào nhà mà không giúp được gì sao?

Có lẽ do sự cố chấp của Chân Minh Châu, sau một hồi do dự cuối cùng Nguyên Tuấn cũng buông tay ra nhưng gương mặt đã phiếm hồng.

Chân Minh Châu liếc hắn một cái, nói: “Một người đàn ông to xác như vậy đừng cứ mãi ngượng ngùng xoắn xít.”

Chân Minh Châu lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là không có tín hiệu, vậy là việc này không thể nhờ đến sự giúp đỡ của giáo sư Vu. Như vậy chỉ có thể trông cậy vào hộp thuốc anh để lại cho cô.

Chân Minh Châu hoàn toàn không biết gì về y học, cô chỉ có thể xử lý vết thương bằng những thứ giáo sư Vu để lại. Cô tìm được bình thuốc cầm máu và băng gạc, nhìn lại thì thấy người đàn ông này vẫn còn xoắn xít liền nói: “Nhanh lên chút.”

Chân Minh Châu lấy đầy đủ các loại cần dùng như: Thuốc sát trùng, bông y tế, băng gạc, thuốc cầm máu.

Sau đó cô nói: “Tôi nói trước tôi không phải bác sĩ.”

Nguyên Tuấn gật đầu: “Cô là đạo sĩ.”

Chân Minh Châu: “……” Cô không thèm chấp người này.

Cô tiếp tục nói: “Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, sau đó anh phải tìm bác sĩ điều trị.”

Nguyên Tuấn gật đầu. Lúc này hắn cũng không cọ tới cọ lui, Chân Minh Châu liền xử lý vết thương. Nguyên Tuấn bị chém vài đao đều ở những vị trí trọng yếu.

Rất nhanh Chân Minh Châu đã xử lý miệng vết thương. Đây là lần đầu cô làm việc này nên rất nghiêm túc, hàm răng cắn chặt không nói một lời.

Dù là bác sĩ xử lý những vết thương này cũng sẽ gây đau rát, huống chi là một tay mơ như Chân Minh Châu.

Nguyên Tuấn đau đớn, nắm chặt hai tay để chống đỡ.

Cũng may Chân Minh Châu rất nhanh đã xử lý tốt vết thương trên lưng, sau đó cô nhìn về phía chân của Nguyên Tuấn, nói: “Chân của anh thế nào rồi?” Hình như có điểm kỳ lạ.

Một bên chân của Nguyên Tuấn thật ra đã bị gãy, hắn cắn răng nói: “Chân bị đánh gãy.”

Chân Minh Châu hít sâu một hơi, đây là vấn đề không nhỏ!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top