Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 33: Người xuyên qua 3

Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)

  • 256 lượt xem
  • 1110 chữ
  • 2023-04-13 21:18:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nguyên Tuấn uống hết ngụm canh gan heo cuối cùng, liền thấy Chân Minh Châu đưa qua một quả trứng gà đã lột vỏ, hắn cười nói: “Cảm ơn cô.”

Chân Minh Châu: “Không cần khách khí với tôi.”

Cô lại nói: “Nếu có thể gặp nhau cũng được xem như duyên phận, việc nhỏ này cũng không là gì, không cần tính toán.”

Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu thật sâu, rồi thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Chân Minh Châu cười nói: “Kỳ thật anh ở chỗ này cũng khá tốt, nếu không bên ngoài trời mưa như vậy tôi cũng không biết làm gì, hiện tại có anh chúng ta có thể tâm sự với nhau.”

Nguyên Tuấn gật đầu, tựa đầu vào giường nói: “Nơi này thật sự rất tốt.”

Chân Minh Châu hất hất cằm, đắc ý nói: “Đương nhiên, vận khí anh rất tốt mới có thể gặp được tôi.”

Cô lẩm bẩm: “Phải có duyên mới có thể đến được homestay của tôi, không phải bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy nơi này.”

Nguyên Tuấn rất tin tưởng điều này.

Hắn nói: “Nếu tôi rời đi thì sau này còn có thể đến sao?”

Chân Minh Châu liền nói: “Tôi cũng không biết, việc này không phải do tôi quyết định, chỉ phải xem duyên phận. Có thể quay lại cũng có thể không. Tuy nhiên, nếu lần sau anh đến thì tôi sẽ thu tiền.”

Nguyên Tuấn: “Được.”

Chân Minh Châu khoanh tay trước ngực, khẩn cầu trời cao phù hộ: “Hy vọng những vị khách tiếp theo sẽ là người có tiền.”

Cô nhìn về phía Nguyên Tuấn, ánh mắt biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: Anh còn chưa đủ.

Nguyên Tuấn chớp mắt, vẻ mặt vô tội, hắn cảm thấy mình bị xem thường. Vì thế, hắn hít sâu một hơi nói: “Tôi biết ai có tiền.”

Chân Minh Châu: “???” Giọng điệu này rất giống với vai ác nha. Phảng phất như đang cân nhắc xem làm thế nào để “thịt” một con dê béo.

Nhưng mà, không phải như vậy. Chân Minh Châu đang suy miên man thì nghe Nguyên Tuấn lên tiếng.

“Nếu một ngày cô gặp được một vị khách như tôi nói thì cứ mạnh dạn lấy tiền, không cần suy nghĩ.”

Chân Minh Châu: “???” Cô bình tĩnh lại, hỏi: “Anh nói một chút nghe xem nào?”

Nguyên Tuấn: “Người này họ Túc.”

Chân Minh Châu: “Họ Tô?”

Nguyên Tuấn lắc đầu, nói: “Không phải họ Tô mà là họ Túc. Dòng họ này thật sự rất đặc biệt, nếu cô gặp được người họ này thì cứ mạnh dạn lấy tiền không cần khách khí. Họ Túc là nhà giàu số một thiên hạ, nếu gia đình họ có người lạc đến tận đây thì cô hãy làm như vậy.”

Chân Minh Châu cảm thấy tên nhóc này đầu óc không được sáng suốt. Cô mỉm cười hỏi lại: “Nếu giàu có nhất nước thì như thế nào lại lưu lạc đến nơi rừng sâu này? Anh cảm thấy có khả năng sao?”

Nếu không phải nghèo đói như Lý Quế Hoa, bị người nhà bỏ rơi như Tiểu Thạch Đầu hay bị đuổi giết như người trước mặt này thì ai lại chán sống chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh?

Chân Minh Châu: “Anh thật ngốc.”

Nguyên Tuấn không phục: “Cũng không phải không có khả năng.”

Chẳng lẽ có tiền liền không bị ép đến nơi này. Không phải Cửu hoàng tử như hắn cũng bị ép đến bước đường cùng chạy đến đây sao?

Nguyên Tuấn mấp máy miệng, nghẹn ở trong lòng nhưng không thể nói.

Tuy nhiên hắn vẫn nghiêm túc nói: “Mọi việc khó có thể dự liệu được.”

Chân Minh Châu mỉm cười: “A.”

Lại bị cười nhạo, Nguyên Tuấn cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Sau đó hắn lại tiếp tục nói: “Gia chủ nhà họ Túc ở quận Hoài Dương, nếu xuất hiện ở đây cũng không quá kỳ quái.”

Chân Minh Châu: “Quận Hoài Dương?”

Nàng nói: “Tôi chỉ biết trấn Bình An, anh có thể nói cho tôi biết việc phân chia các quận, huyện được không?"

Nguyên Tuấn thấy ánh mắt cô mê man, cũng không hàm hồ bỏ qua, liền nói tỉ mỉ cho cô biết: “Các tỉnh bên dưới triều đình, như nơi này thuộc về bốn tỉnh khu vực trung bộ.”

Chân Minh Châu xem như đã hiểu rõ: “Vậy nơi này thuộc khu vực trung bộ, đứng hàng thứ tư?”

Nguyên Tuấn gật đầu, tiếp tục nói: “Bốn phủ có mười quận, trong đó đứng đầu là quận Hoài Dương.”

“Vậy trấn Bình An có thuộc quận Hoài Dương không?”

Nguyên Tuấn lắc đầu: “Đương nhiên là không, quận Hoài Dương là quận giàu có nhất trong bốn tỉnh. Vì nhà giàu nhất nước hiện ở quận Hoài Dương. Quận Hoài Dương cũng xuất hiện tình trạng khô hạn, nhưng vì có Túc gia nên tình huống tốt hơn nhiều so với các địa phương khác.”

“Còn trấn Bình An thuộc quận An Lâm, nơi đây nhiều núi sâu. Là quận đứng thứ mười trong bốn tỉnh, là quận nghèo khó nhất. Mà trấn Bình An là thị trấn nghèo nhất ở quận An Lâm.”

Chân Minh Châu kết luận: “Chính là nghèo trong nghèo.”

Nguyên Tuấn: “Đúng vậy, nhưng hiện giờ trời đã đổ mưa nên chắc đã tốt hơn rất nhiều.”

Hắn nói: “Sợ nhất là trời không mưa, nhưng trời đã mưa thì mọi chuyện tốt hơn nhiều.”

Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Dân chúng sợ nhất là thiếu nước, nhưng về sau sẽ tốt hơn.”

Chân Minh Châu im lặng nhìn theo tầm mắt của Nguyên Tuấn.

Có lẽ đối với cô trời mưa không phải là chuyện gì tốt. Nhưng đối với người dân Túc triều lại là chuyện tốt. Ít nhất khi có nước thì có thể trồng trọt, từ từ có thể khôi phục cuộc sống.

“Mặc dù trời mưa nhưng chỉ là tạm thời không thiếu nước, lương thực cũng không thể tự mọc lên trong một sớm một chiều.”

Nguyên Tuấn cười như không cười, nói: “Chỉ cần trời mưa thì tình huống liền khác rồi.”

Chân Minh Châu cảm thấy khó hiểu, Nguyên Tuấn liền giải thích: “Nếu trời không mưa thì ai cũng không thể làm gì. Nhưng chỉ cần trời đổ mưa, hơn nữa mưa liên tiếp nhiều ngày chứng tỏ tình trạng khô hạn sẽ không tiếp diễn nữa. Như vậy, áp lực tâm lý của phần lớn mọi người sẽ được giảm bớt. Dưới tình huống này triều đình bắt đầu phát các loại ngũ cốc. Hơn nữa một số gia đình giàu có cũng sẽ chủ động mượn tạm lương thực. Nên tình huống hoàn toàn bất đồng.”

Chân Minh Châu không hiểu lắm, chỉ nói: “Hy vọng mọi chuyện đều tốt.”

Nguyên Tuấn mỉm cười: “Nhất định.”

Hắn chỉ ra bên ngoài, nói: “Trời tạnh mưa rồi.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top