Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 40: Bổ Não 4

Homestay Nhà Tôi Thông Tới Thời Cổ Đại (Dịch) (Đã Full)

  • 240 lượt xem
  • 1160 chữ
  • 2023-05-16 21:21:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Chân Minh Châu mua các loại nguyên liệu khác trong thôn cùng thịt bò. 

Khi về đến nhà thì... chẳng thấy người đâu.

Cô nhìn khắp phòng khách cũng không thấy ai, liền lẩm bẩm: “Không nghĩ đến giáo sư Vu cùng A Cửu lại có chung đề tài nói chuyện”

Chân Minh Châu chỉ là nói như vậy, nhưng cô vẫn có chút không yên tâm nên chuẩn bị đi tìm hai người bọn họ.

“Cộc.”

 Cô đi đến cửa phòng đang định gõ tiếng thứ hai liền nghe được trong phòng truyền đến giọng nói của con gái, đúng thật là một cô gái.

Chân Minh Châu sửng sốt, nhưng sau đó cô liền biết hai người đó đang xem ti vi.

Giáo sư Vu cũng khá giỏi trong việc tìm rắc rối cho cô. 

Ti vi có thể tuỳ tiện cho người cổ đại xem sao?

Chân Minh Châu không biết nên nói gì, cô thật sự cạn lời rồi. 

Cô hít thật sâu rồi gõ cửa.

Vu Thanh Hàn biết là cô: “Vào đi.”

Chân Minh Châu đẩy cửa ra, quả nhiên là bọn họ đang xem phim, là một bộ phim cung đấu cực hot. Một người ngồi trên giường, người còn lại dựa lưng vào ghế xem phim, nhìn không khác gì hai ông đánh cờ tướng ở công viên.

Chân Minh Châu: “...” 

Cô hiện đang rất muốn đánh người.

Thiếu niên A Cửu còn đang ăn bánh khoai tây chiên.

Chân Minh Châu mỉm cười: “Xem ra hai người thật sự nhàn rỗi.”

Vu Thanh Hàn gật đầu: “Đúng là rất nhàn rỗi, tôi thấy A Cửu không có việc gì để làm nên tìm cho cậu ấy cái gì để giải trí. Bình thường khi không có gì để làm tôi cũng hay xem ti vi.”

Chân Minh Châu nghẹn lời.

Vu Thanh Hàn đứng dậy: “Cô mua nguyên liệu về rồi sao? Để tôi phụ giúp cô rửa rau.” 

Sau đó anh xoay đầu lại nói với Nguyên Tuấn: “Cậu xem một mình nhé. Sau khi rửa thức ăn xong tôi lại đến tìm cậu.”

Nguyên Tuấn không nói gì, kỳ thật hắn nghĩ người này không quay lại cũng được, hắn rất sợ người này lại kịch thấu.

Hắn vui sướng vẫy tay: “Anh cứ đi đi” 

Dáng vẻ vui sướng khi tiễn Vu Thanh Hàn đi.

Chân Minh Châu:....

 Cô rất hiểu cảm giác này của A Cửu.

Vu Thanh Hàn cùng Chân Minh Châu cùng đi ra ngoài, vừa đi tới cửa thì cô liền túm chặt cổ áo anh kéo anh đi nhanh đến phòng khách.

Tiếp đến là giọng nói chỉ trích của cô vang lên: “Giáo sư Vu, tuy rằng anh là lãnh đạo nhưng tôi vẫn muốn nói anh làm việc hơi thiếu lý trí rồi. Như thế nào lại để A Cửu xem ti vi, cái này không phải đồ vật ở cổ đại nha”

Vu Thanh Hàn bình tĩnh hỏi lại: “Vậy nơi này của cô ngoài trừ kiến trúc bên ngoài thì có cái nào giống cổ đại?"

Chân Minh Châu trợn to mắt: “Chính là như vậy nên hắn mới biết được nơi này không giống bình thường” 

Vu Thanh Hàn: “Nơi này vốn đã không tầm thường, dù không có ti vi cũng vậy. Như vậy còn không bằng làm triệt để một chút, càng như vậy càng khiến người khác yên tâm hơn. Chỉ có hoàn toàn không giống bình thường thì khi hắn rời đi cũng sẽ có lòng kiêng kị, không dám mù quáng làm bậy”

“Đương nhiên nếu hắn ăn gan hùm mật gấu, vậy thì dù thể hiện ít nhiều vẫn vô dụng. Vì thế để hắn xem ti vi cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể phân tán sự chú ý của hắn cũng như để hắn thành thật cân nhắc lại ý định trong lòng”

Chân Minh Châu: “Anh có vẻ thật hiểu người khác đó.”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Tôi lớn hơn cô vài tuổi, suy xét cũng cẩn thận hơn.”

Chân Minh Châu: “Xuy” một tiếng.

Vu Thanh Hàn: “Để tôi đến rửa rau”

Chân Minh Châu: “Ai nha, làm sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy?”

Vu Thanh Hàn ăn ngay nói thật: “Đừng làm bộ, khoé miệng cô đang vểnh lên kìa.”

Chân Minh Châu buông tay: “Được rồi, tôi thừa nhận tôi rất vui vẻ.”

Hai người bọn họ cùng nhau đi đến phòng bếp, miệng Chân Minh Châu cứ nhắc mãi: “Ăn lẩu phải nhiều người cùng nhau ăn mới vui. Nhưng vì A Cửu đang ở đây nên không thể mời dì Triệu đến cùng ăn.”

Vu Thanh Hàn: “Lần sau lại có dịp, dù sao A Cửu rồi cũng sẽ rời đi”

Chân Minh Châu: “Cũng đúng. À đúng rồi có một chuyện không biết có nên hỏi hay không...”

Vu Thanh Hàn: “Bình thường nói ra như vậy thì có chút không thích hợp.” 

Anh tạm dừng một chút rồi lại lên tiếng: “Bất quá tôi lại chưa bao giờ sợ người khác hỏi những điều không nên hỏi. Vì thế cô cứ tự nhiên đặt câu hỏi.”

Chân Minh Châu: “Quan hệ của anh và dì Triệu không giống cấp trên cấp dưới.”

Tinh thần bát quái bắt đầu online.

Vu Thanh Hàn nhìn Chân Minh Châu, anh đáp: “Nếu chú hai tôi còn sống thì dì ấy sẽ trở thành thím hai của tôi, chỉ là chú tôi đã không còn nữa.”

Chân Minh Châu a một tiếng, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện buồn của gia đình anh” 

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Cũng không có gì, dù sao người cũng đã ra đi hai mươi năm rồi. Khi đó tôi còn nhỏ nên tình cảm cũng không quá sâu đậm. Tuy nhiên dì Triệu thì khác, dì ấy chưa bao giờ quên chú của tôi, vẫn sống độc thân đến giờ không kết hôn. Thật ra thì tôi rất cảm ơn cô vì đã mang Tiểu Thạch Đầu đến.”

Chân Minh Châu cúi đầu hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

Vu Thanh Hàn cười cười: “Để dì ấy có người bầu bạn.

Chân Minh Châu nói: “Tôi lại cảm thấy làm phiền dì ấy. Vì để chăm sóc một đứa bé rất không dễ dàng.” 

Vu Thanh Hàn lý giải: “Nếu dì ấy không muốn thì đúng là phiền toái; nhưng nếu dì ấy nguyện ý, thì sự xuất hiện của Tiểu Thạch Đầu là một việc tốt, cô nói đúng không? Hơn nữa dì ấy rất vui vẻ nên đây không gọi là phiền toái.”

Chân Minh Châu không còn gì để nói, nhưng suy nghĩ lời Vu Thanh Hàn nói thì cảm thấy rất có đạo lý.

Vu Thanh Hàn: “Vì thế cô không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Chân Minh Châu gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”

Rất nhanh hai người đã chuẩn bị xong nguyên liệu, tiếp đến là thời gian thưởng thức món lẩu mỹ vị.

Chân Minh Châu hỏi: “Không cho A Cửu ăn một chút sao?”

Vu Thanh Hàn quyết đoán lắc đầu: “Không được, hắn không thể ăn các món cay như lẩu. Tôi đã nhờ dì Triệu hầm canh gà, một chút sẽ mang lại đây. Cậu ấy ăn uống cũng không kém chúng ta đâu.”

Chân Minh Châu vừa nghe như vậy liền nói: “Vậy chúng ta ăn đi”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top