Tô Hà phản kháng thất bại, bị Quách Như đưa lên bộ phận quản lý của Hình Thiên ở tầng 12.
Vẫn là phòng họp nhỏ mà Tô Hà quen thuộc, nhưng lúc cùng Quách Như đi vào thì bên trong đã có người.
Người này Tô Hà cũng biết, là trợ lý của Quách Như ở Hình Thiên. Trong công ty, người đại diện cấp cao như Quách Như có hai đến ba người trợ lý, việc trợ lý có thể gọi nghệ sĩ bất cứ lúc nào là việc hết sức bình thường.
Mà trợ lý này đã đi theo Quách Như từ rất lâu rồi, khi mà Tô Hà vừa kí hợp đồng với Quách Như thì cô ấy đã có mặt ở đó.
“Chị Dịch.”
Tô Hà gật đầu nhẹ với đối phương xem như chào hỏi.
Dịch Vân Ngư nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười: “Em đến công ty thật à? Ngồi xuống đi.”
“?”
Tô Hà mờ mịt ngồi xuống.
Quách Như đi đằng sau nói: “Lúc nãy Vân Ngư thấy bóng lưng của em ở dưới tầng, chị đoán là em biết tin Thương Kiêu và chủ tịch Tô mâu thuẫn nên mới đến, vừa lên đúng thật là thấy em.”
Tô Hà bất đắc dĩ, “Chị Quách tiên đoán mọi chuyện như thần.”
“Bớt nịnh chị đi.”
Dịch Vân Ngư quay đầu nhìn về phía Quách Như, “Nghe nhân viên trong bộ phận đi lên xem nói rất dữ dội à?”
“Ừ, không biết xảy ra chuyện gì.” Quách Như nhíu mày, “Tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì lớn. Công ty chúng ta đầu tư vào kỳ đầu chương trình <Vượt qua dị giới> rất nhiều, ngộ nhỡ ầm ĩ với Thương Kiêu thì đoàn đội thiên thần sẽ không để ý mấy cái phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng anh ta là trụ cột đảm bảo nhiệt độ của chương trình, nếu thật sự có chuyện gì thì công ty sẽ bị thiệt.”
Dịch Vân Ngư thở dài: “Em cũng không hiểu, cho dù bên Tụng Vũ kiên trì thay đổi, sao công ty lại yên tâm giao vị trí trụ cột này cho Kiêu thần chứ?”
“Ừ, chị chưa nghĩ đến chuyện đó. Dựa theo mức độ rủi ro thì quả thực nên giao cho nghệ sĩ có tiếng trong công ty, cho dù địa vị thấp hơn Thương Kiêu nhưng ít nhất có thể giảm tỉ lệ rủi ro.”
Quách Như xoa xoa ấn đường.
“Nhưng đây là quyết định của các cán bộ cấp cao, chúng ta cũng không có cách.”
Động tác tay Dịch Vân Ngư đột nhiên dừng lại: “Hai bên cãi nhau không phải vì chuyện của chương trình đúng không? Lẽ nào Thương Kiêu định rút khỏi chương trình?”
“…”
Lần này Quách Như không nói gì mà chỉ nhìn về phía Tô Hà.
Tô Hà vốn đang làm người ngoài cuộc, cộng thêm không yên tâm tình hình bên phòng thu kia, lúc này bị Quách Như nhìn lập tức ngước mắt lên.
Dịch Vân Ngư cũng nhìn sang.
Tô Hà làm vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Quách Như thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài.
“Chắc không phải đâu. Cho dù chương trình thực tế này quan trọng nhưng cũng không quan trọng đến mức chủ tịch Tô phải ra mặt.”
“Cũng đúng.”
“Đúng rồi Vân Ngư, đưa tài liệu cho chị, em đi ra ngoài trước đi, chị sẽ bàn bạc với Tô Hà.”
“Vâng.”
Chờ cửa phòng họp đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn Tô Hà và Quách Như.
Quách Như liếc nhìn Tô Hà, vừa bực vừa buồn cười.
“Được rồi, ở trước mặt chị không cần giả vờ vô tội. Chuyện em quen Thương Kiêu chị không nói với bọn Vân Ngư, trong công ty chỉ có chị biết, yên tâm đi.”
“…Vâng.”
Cô thực sự không biết nên khai báo với Quách Như như thế nào, có lẽ đoàn phim <Trình Phượng> đã có mấy người biết rồi. Hơn nữa, bọn họ còn biết nhiều sự thật đáng sợ hơn Quách Như…
Quách Như cầm tài liệu mà Dịch Vân Ngư đưa cho, nhưng không vội mở ra.
Cô ta suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhìn về phía Tô Hà hỏi: “Chuyện Vân Ngư nói, em thấy thế nào?”
“???”
Tô Hà ngạc nhiên một chút mới chợt hiểu là Quách Như đang thăm dò xem cô có biết chuyện bên Thương Kiêu không.
Cô im lặng hai giây rồi nói thật: “Em không biết quyết định cụ thể của anh ấy. Nhưng anh ấy không phải người dựa vào địa vị để làm trái với hợp đồng đâu.”
Quách Như không nói chuyện nhưng ánh mắt rõ ràng đã thả lỏng hơn.
Cô ta ngồi ở vị trí đầu của bàn họp nói một câu không biết là nói cho Tô Hà nghe hay là tự nói một mình: “Vậy khả năng cao là ân oán cá nhân rồi.”
Tô Hà: “…”
Chính xác, là ân oán cá nhân không thể cá nhân hơn.
“Còn một chuyện.”
Quách Như thuận miệng hỏi vui đùa một câu.
“Bạn gái thần bí kia của Thương Kiêu, em biết là ai không?”
Tô Hà hơi hộp hộp, gần như là phản xạ theo điều kiện mà trả lời: “Không biết!”
“…”
Quách Như đang định cúi đầu đột nhiên khựng lại, cô ta hơi nheo mắt nhìn về phía Tô Hà.
“Em….”
Tô Hà cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, tim đập như trống.
Quách Như nhìn chằm chằm cô vài giây nhưng không nhìn ra được gì. Mà cũng không thể nghi ngờ giác quan thứ sáu rèn luyện được bấy lâu nay trong giới này.
“Thương Kiêu và em, thật sự không có quan hệ thân mật gì à?”
Sau khi hỏi xong, trong lòng Quách Như cảm thấy trớ trêu. Tuy mấy năm trước Tô Hà không có ý chí tiến thủ mà cô ta cũng không để ý nhiều tới Tô Hà, nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ của cô ta.
Cô ta tuyệt đối không tin Tô Hà có quan hệ thân mật gì với Thương Kiêu mà người đại diện ba năm như cô ta lại không biết.
Tô Hà nghiêm túc nói: “Chị Quách, lần trước chị cũng hỏi rồi. Em và Kiêu thần là tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa chân thành, không tồn tại bất kỳ tạp chất nào.”
Vừa nói xong, ký ức mấy ngày trước lại hiện lên trước mắt Tô Hà.
“…”
Tô Hà chột dạ chớp mắt, cố gắng thủ tiêu những hình ảnh trước mắt mình.
Quách Như cúi đầu.
“Được. Chị có thể hiểu tại sao trước kia em không thích chuyện dựa vào Thương Kiêu để thu hút truyền thông, nếu là bạn thì thực sự sẽ xấu hổ. Đối với việc thu hút truyền thông, em vẫn giữ thái độ đấy, đúng không?”
Tô Hà giật mình, gật đầu.
“Nhưng sao chị Quách lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là hôm nay trên weibo có một bài vote liên quan đến Kiêu thần, nếu em thay đổi thái độ, chị có thể tìm đoàn đội giúp em.”
Tô Hà: “???”
Quách Như: “À. Nói đúng hơn là bỏ phiếu có liên quan đến người bạn gái thần bí kia của Kiêu thần.”
Tô Hà: “…”
Quách Như ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Hà.
“Không biết ai là người mở cuộc bình chọn này nhưng ứng cử viên rất thú vị, em đoán xem có ai.”
Tô Hà sắp không nhịn được cười, “Sao em đoán được chứ.”
“Ừ, thật ra rất đơn giản. Một người là nữ minh tinh quốc tế đóng MV mà mọi người đồn hai ngày nay, một người nữa là Lâm Hạm và người còn lại làm em.”
“…”
“…”
“Trước mắt thì nữ minh tinh quốc tế thần bí kia dẫn đầu với khoảng 85% số phiếu, Lâm Hạm chiếm 10%, còn em…”
Quách Như mỉm cười, giơ lên 5 ngón tay.
Tô Hà gượng cười: “Em tận 5% à? Đúng là không dễ dàng.”
“Đừng hiểu lầm.”
Quách Như mỉm cười thu tay lại.
“Em chỉ có 50 phiếu. 5% còn lại chọn <Ba người đều không phải>”
Tô Hà: “…”
Quách Như: “Vì thế nên tự biết chính mình nhé đại minh tinh của tôi ơi. Trong mắt X quang và người qua đường, so về địa vị trong giới giữa em và Thương Kiêu còn kém Lâm Hạm nhiều lắm.”
Tô Hà nghẹn họng, không biết nên khóc hay nên cười.
Cô vừa có một suy nghĩ: “Cho nên chị Quách nói tìm đoàn đội là định…”
Quách Như: “Bình chọn cho em đó. Nếu không như bây giờ chẳng khác gì kết án công khai trước mặt mọi người.”
Tô Hà: “…”
“Dù sao cũng chỉ là một cuộc bình chọn thôi, em không cần lo lắng. Thủ phạm thật sự mới là người phải chịu tội này.”
Tô Hà: “…”
Vậy lỡ như trùng hợp em chính là tên hung thủ kia thì sao….
Tô Hà tưởng tượng đến hậu quả mà sợ run người, vội vàng mỉm cười: “Không sao đâu chị Quách, em vẫn giữ nguyên ý định ban đầu. Vả lại em chỉ vừa mới bắt đầu, nên càng biết điều càng tốt ạ.”
“Ừ. Vậy chỉ còn một chuyện quan trọng nhất, cũng là mục đích hôm nay chị gọi em tới công ty.”
Quách Như nói rồi ẩn tệp tài lại trong tay đến trước mặt Tô Hà.
Tô Hà cúi đầu cầm lấy tài liệu: “Đây là…”
Quách Như cười.
“Trước đây em từ chối nhiều kịch bản như vậy, không phải là đang đợi cơ hội thích hợp sao? Hiện tại, cơ hội đến rồi.”
“…”
Ánh mắt Tô Hà sáng lên, mọi phiền muộn trước đó đều tan biến, cô vội vàng mở tài liệu ra xem.
Quách Như: “Nhưng em cũng đừng vui mừng quá sớm. Chị chỉ có thể giúp em lấy cơ hội thử vai nhân vật chính, còn việc thể hiện ban thân và loại bỏ các đối thủ cạnh tranh thì phải tùy thuộc vào em.”
“Em hiểu.”
Ánh mắt Tô Hà không giấu được niềm vui, “Em sẽ cố gắng nắm chặt cơ hội lần này.”
“Ừ. Buổi thử vai được tổ chức vào cuối tháng này, thời gian và địa chỉ cụ thể đều ở trong đó. Chắc sẽ đúng lúc các em vừa ghi hình xong chương trình thực tế kỳ hai, nên em phải tự biết cân bằng tinh thần và sức lực.”
Tô Hà gật đầu, “Vâng.”
“À đúng rồi, còn một chuyện mà trước đó vẫn chưa nói rõ ràng với em.”
“?”
Quách Như giơ tay lên chạm vào tài liệu trong tay Tô Hà.
“Chị nhận được tin chắc chắn rằng Lâm Hạm cũng muốn lấy nhân vật này. Mặc kệ biểu hiện trong phim <Trình Phượng> như thế nào, cuối cùng nhân vật của em làm nền cho cô ta hay có thể chèn ép cô ta đều do chính em.”
“…”
Ánh mắt Tô Hà hơi nhúc nhích.
Một lúc sau cô mỉm cười: “Chị Quách, em biết rồi.”
*
Từ bộ phận quản lý nghệ sĩ ở tầng 12 ra thang máy, Tô Hà không ấn xuống tầng mà chọn đi lên bộ phận hành chính của Hình Thiên ở tầng 15.
–
Trước khi bị Quách Như dẫn đến bộ phận quản lý, Tô Hà đã nhắn tin cho Nghiêm Dịch nói rõ mình không thể đi vào ngăn cản trước mặt mọi người, bảo Nghiêm Dịch tự tìm cách giải quyết.
Vừa ra khỏi phòng họp, cô đã thấy phòng thu âm yên tĩnh, không hề xảy ra chuyện gì lớn nên lúc này mới muốn đi tìm Nghiêm Dịch để hỏi rõ mọi chuyện.
Đây là lần đầu tiên Tô Hà lên tầng của bộ phận hành chính, rõ ràng là công ty nhà mình mà cô còn cảm thấy xa lạ hơn người khác.
Đến trước quầy lễ tân bộ phận hành chính, Tô Hà còn đang suy nghĩ lí do để giải thích thì đã thấy một cô gái ngồi ở quầy lễ tân chủ động hỏi: “Cô Tô, cô đến tìm tổng giám đốc Nghiêm đúng không ạ? Tổng giám đốc Nghiêm đã dặn để cô trực tiếp đi vào là được.”
Tô Hà gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không có gì, mời đi bên này.”
Tô Hà bị thái độ nhiệt tình khó hiểu này làm cho hoang mang, lúc đến trước cửa phòng của tổng giám đốc bộ phận hành chính, cô đột nhiên hiểu ra, có lẽ nào cô bé lễ tân này nghĩ rằng cô và Nghiêm Dịch có mối quan hệ mập mờ?
Tô Hà hơi khó xử nhưng cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng dù sao hai người cũng không quen biết nhau, Tô Hà cũng lười giải thích với đối phương. Cô gái lễ tân dừng lại cách cửa văn phòng vài mét, ra hiệu mời về phía Tô Hà rồi mới rời đi.
Tô Hà và Nghiêm Dịch quen biết nhau từ nhỏ, không hề kiêng kị điều gì. Cô gõ cửa nhẹ nhàng rồi lập tức đẩy vào, tiện tay đóng luôn cửa sau lưng.
“Nghiêm Dịch, ba em và Thương Kiêu không…”
Giọng nói đột nhiêm im bặt.
Thấy rõ bóng lưng của người đứng trước cửa sổ sát đất kia, Tô Hà lập tức lùi nửa bước áp lưng vào cửa phòng.
Mà người đứng trước cửa sổ xoay người lại.
Thương Kiêu.
Tô Hà: “…”
Tại sao lúc nãy cô lại đóng cửa lại? Bây giờ chạy cũng không kịp.
“Kiêu, Kiêu thần… Sao anh lại ở, ở chỗ này?”
“Nghiêm Dịch nói em sẽ đến nên anh ở đây chờ em.”
Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên bước tới, tròng mắt đen sâu không thấy đáy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Nếu vừa rồi đối mặt với cha mình như thế này, Tô Hà lo lắng ông ấy sẽ nổi cáu.
Nhưng mà…
Tô Hà nhìn xuống dưới theo bản năng.
Người đàn ông bước tới gần hơn.
Bên cạnh nốt ruồi nhỏ trên chiếc cổ thon dài với nước da trắng nhợt, có vết tích của dấu răng cắn đã được hai ngày nhưng không thấy tan đi.
Tô Hà: “…”
Cô là chó à?
Tô Hà hận không thể chui từ khe cửa ra ngoài.
Nhưng mà không có cơ hội đó, người đàn ông đã dừng lại trước mặt cô nửa mét, có thể nghe được nghe tiếng thở của đối phương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận