Dịch: Hoangforever
Tháng 6 năm ngoái, công ty quốc doanh mà tôi làm việc bị phá sản và tái cơ cấu. Những nhân viên hợp đồng như chúng tôi vì không có biên chế nên chỉ có thể bị cho thôi việc, cuối cùng đến tiền đền bù cũng không nhận được.
Tôi vốn luôn nghĩ rằng công ty quốc doanh là công việc ổn định cả đời, nghe tin này tôi đơ người luôn.
Vì tôi vốn chẳng có mấy tiền tiết kiệm, giờ lại còn mất việc, nên mấy ngày liền tôi đi phỏng vấn ở mấy công ty.
Có lẽ vì tôi còn trẻ nên ban đầu họ đều có ấn tượng khá tốt về tôi, nhưng khi nói đến kiến thức chuyên môn, người phụ trách tuyển dụng đều nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng.
Cũng không thể trách họ, thực ra tôi vốn chẳng có mấy kinh nghiệm làm việc, trước đây đi làm toàn là sống qua ngày đoạn tháng, nhưng công ty tư nhân thì khác, họ không nuôi người vô dụng.
Bước ra khỏi công ty cuối cùng, tôi ngồi xổm bên đường, cảm giác thất bại bất lực tràn ngập khắp người.
Hai mươi bảy tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất của đàn ông, bạn bè cùng tốt nghiệp với tôi sắp sinh đứa thứ hai rồi, còn tôi thì cả ngày long nhong lêu lổng, đến người yêu cũng không có, lại còn mang thêm một đống thói hư tật xấu.
Cảm thấy hối hận vô cùng, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Mở điện thoại ra xem thông tin tuyển dụng mới nhất, đều không mấy lý tưởng, phần lớn là các vị trí bán bảo hiểm hoặc môi giới bất động sản.
Thật lòng mà nói, lúc đó tôi rất mơ hồ, thậm chí còn nghĩ đến việc đi giao đồ ăn tạm thời.
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu thì đúng lúc này trong hộp thư của tôi bỗng nhiên có thêm một tin nhắn.
"Mời anh đến phỏng vấn, địa chỉ số 6 đường Hồ Tân, khu Hưng An, trường Y tế Hạc Thành, người liên hệ Hiệu trưởng Vương, số điện thoại..."
Thật lòng mà nói, khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó tôi có chút bất ngờ và vui mừng.
Vì theo tôi thấy thì trường Y tế ít nhất cũng là đơn vị chính quy, dù sao cũng tốt hơn công ty bảo hiểm.
Tôi liền gửi tin nhắn hỏi bên đó tuyển vị trí gì, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy hồi âm.
Nghĩ đến việc tiền thuê nhà sắp đến hạn mà tôi còn chưa có tiền đóng, trong lòng tôi ít nhiều cũng có chút lo lắng, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định tự mình đến xem.
Thế là tôi bắt taxi, nói với bác tài đến trường Y tế Hạc Thành.
Địa chỉ trường đó ở ngoại ô, bên cạnh một con hồ chứa nước trên núi, đi khoảng hơn mười phút, đến trường hỏi thăm một hồi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy Hiệu trưởng Vương ở trong tòa nhà văn phòng.
Ông ấy trông khoảng hơn 40 tuổi, là một người đàn ông trung niên khá bóng nhẫy, hơi hói đầu, tôi nói tôi đến vì nhận được lời mời phỏng vấn, ông ấy liền cười hì hì mời tôi ngồi xuống, còn rót cho tôi một cốc nước, hỏi tên tôi là gì.
Tôi nói tôi tên Cố Ngôn, năm nay 27 tuổi, đã tốt nghiệp đại học.
Hiệu trưởng Vương xua tay: "Bằng cấp gì không quan trọng, thế này, trường chúng tôi có ba khu ký túc xá sinh viên, trong đó một khu ký túc xá nữ thiếu người quản lý ký túc, cậu có hứng thú không?"
Thật sự là lúc đó tôi muốn đạp thẳng vào mặt ông ta.
Lão tử lặn lội đường xa đến đây, cứ tưởng là tuyển cố vấn hoặc trợ lý hiệu trưởng gì đó, kết quả ông ta bắt tôi làm quản lý ký túc xá?
Vậy thì thà mẹ nó tôi đi bán bảo hiểm còn hơn.
Có lẽ thấy tôi có chút không vui, Hiệu trưởng Vương vội vàng xích lại gần:
"Cậu cứ nghe tôi nói xong đã, đãi ngộ bên trường chúng tôi khá cao, ca làm từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng, nửa đêm có thể ngủ, lương tháng năm nghìn, cậu xem có chấp nhận được không?"
Ông ta nói xong , tôi hơi đơ người ra.
Vì ở cái thành phố nhỏ bé của chúng tôi, năm nghìn đã là một mức thu nhập rất cao rồi, tôi làm ở công ty cũ bốn năm trời cũng chỉ miễn cưỡng đạt mức sáu nghìn.
Một thằng quản lý ký túc xá ở trường y tế, năm nghìn?
Thấy tôi mãi không lên tiếng, Hiệu trưởng Vương nói thêm một câu:
"Nhà ăn của trường miễn phí cho cán bộ công nhân viên, nghỉ đông nghỉ hè vẫn được trả lương đầy đủ, cậu thấy sao?"
Ối giời ơi, cái đãi ngộ này tôi thấy chả khác gì nhặt được tiền ấy, lúc đó tôi định đồng ý luôn, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn thấy hơi kỳ lạ.
Tôi liền hỏi Hiệu trưởng Vương, quản lý ký túc xá nữ thường chẳng phải là mấy bà cô, mấy thím gì gì đấy sao? Tôi là đàn ông, không tiện lắm đâu nhỉ.”
Hiệu trưởng Vương châm điếu thuốc: "Đúng là không tiện lắm, nhưng trường mình là trường y tế, đám nữ sinh kia hơi lộn xộn, tối đến cứ thích dẫn bạn trai về ký túc xá. Nếu là nữ trông coi sợ không ngăn được.”
Tôi thấy cách giải thích của ông ta hơi kỳ quặc, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Vì mức lương ông ta đưa ra thực sự quá hấp dẫn.
Hiệu trưởng Vương cười cười:
"Thế nhé, cậu về chuẩn bị một chút đi, tối nay bắt đầu làm việc luôn?"
Tôi ngẩn người:
"Nhanh vậy sao?"
Ông ta gõ gõ ngón tay lên bàn, nói:
"Chủ yếu là do trùng hợp thôi, người trực ký túc xá số một vừa mới nghỉ việc, mà cậu thì vừa khéo đúng lúc thế chỗ đó. Có vấn đề gì không?"
Thật lòng mà nói, Hiệu trưởng Vương trông rất nhiệt tình, nhưng tôi vẫn cứ thấy sai sai sao ý, quá trình ứng tuyển này có phải là nhanh quá rồi không?
Với lại chỗ này đãi ngộ tốt như vậy, sao người quản lý ký túc xá trước lại nghỉ việc nhỉ?
Nhưng suy nghĩ một lúc, tôi vẫn gật đầu nói với Hiệu trưởng Vương là không có vấn đề gì.
Thế là Hiệu trưởng Vương vui vẻ, nói: “Vậy được rồi, tối nay bảy giờ, nhớ đừng quên đấy nhé.”
Tôi gật đầu.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi về nhà tắm rửa thay quần áo trước, nghĩ bụng hôm đầu tiên đi làm, phải để lại ấn tượng tốt cho đám sinh viên này.
----
Chú thích:
*Công ty quốc doanh (hay còn gọi là "doanh nghiệp nhà nước") là loại hình doanh nghiệp mà trong đó:
-Nhà nước nắm giữ phần lớn hoặc toàn bộ vốn điều lệ: Điều này có nghĩa là chính phủ sở hữu và kiểm soát công ty.
-Mục tiêu hoạt động: Các công ty quốc doanh thường được thành lập để thực hiện các mục tiêu kinh tế và xã hội của nhà nước, có thể bao gồm cung cấp các dịch vụ công ích, phát triển các ngành công nghiệp chiến lược, hoặc tạo việc làm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận