Một nam sinh khác cố ý cười xấu xa: “Hạ Chu đi tìm em gái cậu ta, tôi xem cậu có thể ngăn cản được không.”
Mọi người đều biết Hạ Chu có một người em gái đang học tiểu học, dường như là cục cưng, mỗi ngày tan học, việc đầu tiên chính là đi đón em gái cùng nhau về nhà.
Tiết học cuối cùng trong ngày là tiết thể dục. Hạ Chu cũng không chơi bóng, một lòng chỉ có em gái.
Hạ Chu cười sảng khoái: “Hẹn lần sau nhé. Hôm nay ở nhà có việc nên phải về sớm.”
Mặc dù ngoài miệng các nam sinh nói mất hứng, nhưng qua nét mặt có thể biết bọn họ đang nói đùa.
Bọn họ đều gặp qua em gái của Hạ Chu, một cô bé đáng yêu, nhút nhát, xinh xắn như búp bê. Nếu đây là em gái bọn họ, phản ứng của họ cũng sẽ giống như Hạ Chu.
Hạ Chu vội vã đi đến lớp học quen thuộc.
Ngay khi năm học bắt đầu, Hạ Hứa Nặc đã cho Hạ Chu xem thời khóa biểu.
Quả nhiên, lớp học của Hạ Hứa Nặc không có nhiều người. Học sinh lớp 1 lang thang quanh sân chơi, căng tin ngay khi đến lớp tự học không có người giám sát.
Cô em gái ngoan ngoãn của cậu, Hạ Hứa Nặc, ngồi vào chỗ của mình làm bài tập.
Hạ Chu gõ gõ cửa sổ.
Hạ Hứa Nặc đang ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, vẻ bối rối trong mắt chuyển thành vui mừng: “Anh hai!”
Hạ Chu cười lộ răng nanh nhỏ: “Ra đây, mẹ bảo hôm nay về nhà sớm, Trang tiên sinh tới.”
Nghe Hạ Chu nói xong, Hạ Hứa Nặc buông cây bút trong tay xuống, có chút chần chừ: “Nhưng em sắp làm xong bài tập rồi, còn một tẹo nữa.”
“Hôm nay chăm chỉ thế?” Hạ Chu biết rõ em gái mình, là một công chúa đáng yêu, tính cách lười biếng, thích trì hoãn mọi việc. Cậu hơi ngạc nhiên khi hôm nay bắt gặp Hạ Hứa Nặc đang tự học trong lớp.
Như thường lệ, em gái cậu đang ăn xúc xích trong căng tin hoặc chơi thẻ bài trong sân thể dục.
“Em phải làm xong trước khi tan học mới có thể đưa cho chị…” Cô bé đã hứa sẽ cho chị gái mượn bài tập về nhà để chép.
Hạ Hứa Nặc còn chưa nói hết đã bị Hạ Chu cắt ngang.
“Chị gì?”
Hạ Hứa Nặc ngơ ngác nói: “Chị Hạ Từ đó.”
Sắc mặt Hạ Chu thay đổi.
“Hứa Nặc, thu dọn đồ đạc đi ra đây. Anh có chuyện muốn nói với em.” Hạ Chu đè nén sự lo lắng trong lòng, giọng điệu vẫn ôn hòa với Hạ Hứa Nặc như cũ.
Cô bé cất cặp sách đi theo anh trai xuống cầu thang: “Anh à, cho em thêm mười phút nữa thôi. Thực sự chưa tới mười phút. Em không muốn khiến chị giận.”
Hạ Chu: “Hứa Nặc, nói cho anh biết, rốt cuộc Hạ Từ muốn em làm gì?”
Hạ Hứa Nặc: “Em hứa với chị sau khi làm xong bài tập về nhà sẽ cho chị ấy chép.”
Hạ Chu siết chặt nắm đấm.
Cậu biết đứa con gái ngoài giá thú tên Hạ Từ đó không phải là thứ gì tốt lành.
Rõ ràng cậu đã cảnh cáo Hạ Từ tránh xa Hứa Nặc một chút, mới ngày đầu đến trường, Hạ Từ đã trắng trợn tát vào mặt cậu.
Không những đến gần Hứa Nặc khi cậu không hay biết mà còn đe dọa em cậu đưa bài tập cho mình chép!
Hạ Chu chưa bao giờ tức giận như vậy.
Cho dù hôm qua bị bố mắng, cậu cũng không phẫn nộ cỡ này.
“Anh ơi,” Hạ Hứa Nặc lại cầu xin: “Em sẽ nhanh lắm, em hứa, sẽ không chậm trễ thời gian quay về gặp Trang tiên sinh đâu!”
Hạ Chu xưa nay không ép buộc Hứa Nặc. Cậu mỉm cười xoa đầu em gái: “Được rồi, vậy em mau làm cho xong đi. Viết xong, anh sẽ cùng em đi giao bài tập cho Hạ Từ.”
Khi nhắc tới chữ “Hạ Từ”, ánh mắt Hạ Chu lạnh lùng đến đáng sợ.
...
Đêm qua mọi người đều nhất trí đặt ra mục tiêu là giết chết ma nữ, trở về hiện thực.
Bao gồm cả Thang Nguyên.
Hà Kỳ đã bắt đầu hành động, không biết có thành công hay không.
Bà Khương đã đưa Tống Giai Ngưng đi khám thai, quan trọng hơn là để ngăn cản Tống Giai Ngưng bất ngờ phá thai.
Lâm Gia Niên ngồi trên xe buýt, đi đến cư xá chỗ Hạ Từ sống.
Mặc dù xét theo hành vi tối qua, mối quan hệ giữa nữ quỷ trên cây và Hạ Từ dường như rơi vào tình trạng cực kỳ bế tắc. Nhưng khả năng gọi hồn của ma nữ vẫn khiến người ta lo ngại.
Tiểu thuyết đề cập rằng đến cuối cùng ma nữ có thể điều khiển quỷ hồn.
Ma quỷ chính là vũ khí của ma nữ.
Để ngăn ma nữ có thêm sức mạnh trong tay, Lâm Gia Niên đã quyết định diệt trừ nữ quỷ đêm qua.
Trò chơi cho hắn thân phận đạo sĩ, điều này trùng hợp với thân phận của hắn ở ngoài đời thực. Lâm Gia Niên vẫn rất tự tin vào khả năng của mình.
Đêm qua, hắn nhìn thoáng qua cũng có thể biết quỷ nữ này chỉ là miệng cọp gan thỏ. Thoạt nhìn ma nữ áo đỏ đáng sợ, nhưng thực chất chỉ là một hồn ma mang theo oán khí.
Sự khác biệt trong đó rất lớn.
Chiếc váy đỏ của ma nữ đỏ được tạo nên từ sự oán hận của nó. Mọi cảm xúc đan xen vào nhau, chỉ còn lại có hận, linh hồn không khác gì dã thú. Sự căm hận này biến thành năng lượng màu đỏ, bám vào cơ thể con ma, giống như mặc một chiếc váy đỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận