“Tạm biệt thầy.”
Thầy tin học: “Tạm biệt.”
Hạ Từ: “Tạm biệt thầy.”
Thầy tin học đứng yên bất động: “Ừ.”
Hạ Từ: ?
Sao thầy vẫn không rời đi sau khi nói tạm biệt hai lần? Sao còn nhìn cô đến xuất thần?
Hay cô ăn dính tương ớt lên mặt?
Hạ Từ lấy mu bàn tay cọ mặt.
Dì Trương cũng cảm thấy hơi kỳ quái: “Thầy Hà có muốn vào uống một tách trà không?”
Hà Kỳ bình tĩnh lại, cười lắc đầu: “Không, không cần đâu, tôi vừa nghĩ đến chuyện trong nhà nên không phản ứng, thực ngại quá.”
Dì Trương nói mấy câu với Hà Kỳ rồi đóng cửa lại.
Hà Kỳ nhíu mày, đi thang máy xuống lầu.
Tại sao vẫn chưa chết?
Có phải độc của bà Khương có vấn đề gì không?
Hà Kỳ ở tầng dưới lấy điện thoại ra liên lạc với đồng đội. Hạ Từ ở tầng trên bối rối trước bàn món ăn do Dì Trương chuẩn bị.
“Cháu no quá rồi.”
Dì Trương: “Con ăn vặt à?”
Hạ Từ gật đầu: “Thầy mời con ăn tối.”
Khuôn mặt trẻ tuổi của Hà Kỳ hiện lên trong đầu Dì Trương, không ngờ rằng chàng trai trẻ lại khá chu đáo.
Dì ấy thuận miệng hỏi Hạ Từ đã ăn gì, Hạ Từ nói là xiên nướng bên đường.
Sắc mặt dì Trương thay đổi: “Sao có thể dắt một đứa trẻ ăn đồ dầu mỡ ở quán ven đường? Thầy giáo này thật là.”
Là một bảo mẫu, Dì Trương rất chuyên nghiệp. Không chỉ làm tốt việc nhà mà bữa ăn cũng chuẩn bị theo bảng dinh dưỡng. Tiền lương Hạ Văn Sơn cho dì ấy không thấp, yêu cầu phải chăm sóc Hạ Từ thật tốt.
Hạ Từ cũng giống như giá đỗ, cần tính toán lượng thức ăn ăn mỗi ngày.
Ai mà ngờ được một thầy giáo trẻ lại xuất hiện, dẫn học sinh đi ăn vặt!
“Không được, tối nay dì có làm món lê hầm cho con,” Dì Trương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Từ: “Nếu không ngày mai sẽ nổi mụn đấy.”
Hạ Từ nhận thấy thái độ của Dì Trương đối với thầy tin học đã thay đổi, hàng mi dài của cô run lên: “Ăn xiên không tốt sao ạ? Ăn rất ngon.”
Dì Trương có lẽ cũng hiểu Hà Kỳ sợ đứa nhỏ đói nên tốt bụng đưa cô bé đi ăn, nhưng chỉ trích Hà Kỳ trước mặt Hạ Từ thì không hay lắm.
“Con vẫn là trẻ con, khi Tiểu Từ lớn lên và khỏe mạnh, con có thể ăn nó.” Nói xong, Dì Trương sợ rằng ngày nào Hà Kỳ cũng đưa Hạ Từ đi ăn ở quán ven đường, nên nói thêm: “Tiểu Từ nhớ kỹ đừng để thầy Hà dẫn đi ăn nữa.”
Hạ Từ khó hiểu.
Dì Trương nói với cô rằng xiên rất rẻ tiền, chắc Thầy Hà đang rỗng ví, vì vậy Tiểu Từ không nên gây rắc rối cho thầy. Lương của giáo viên rất thấp, gần đây vật giá đều đắt đỏ.
Hạ Từ nghe xong không nói gì, trong lòng phát cho Hà Kỳ một thẻ người tốt.
Chẳng trách ánh mắt của thầy giáo lại phức tạp đến vậy khi nhìn thấy tiền trong túi của cô.
Cô còn nói muốn đãi thầy một bữa nhưng thầy từ chối.
Thầy tin học quả là người tốt!
Dì Trương vào bếp hầm lê, Hạ Từ kéo cặp sách nhỏ về phòng.
Cặp sách nặng trĩu đầy bài tập về nhà.
Không thích, không vui, không muốn.
Hạ Từ ném cặp sách vào một góc.
Không làm.
Hạ Từ chui xuống gầm giường, lục loại mấy chai lọ của cô.
Khi cô đang thêm hoa khô vào lọ thuốc sẫm màu, một chiếc bình màu đỏ bắt đầu tự rung chuyển, như thể có một lực bên trong lọ nhảy lên nhảy xuống, chuẩn bị nhảy ra ngoài.
Hạ Từ cầm nó lên, xoa xoa hai lần.
Đại bảo bối cuối cùng cũng được rồi.
Với đại bảo bối này, con của chị trên cây cũng không cần sợ bị kẻ xấu bắt nạt nữa. Liệu chị gái trên cây hung dữ có đồng ý với yêu cầu của cô hay không?
Hạ Từ vỗ vỗ chiếc lọ màu đỏ: “Ngoan ngoãn, đợi ta cho chị gái trên cây ăn xong sẽ cho ngươi ra ngoài.”
Thứ trong lọ màu đỏ dường như có thể hiểu được lời Hạ Từ nói, đột nhiên im lặng.
Hạ Từ khuấy thuốc, lại thêm nhiều loại bột vào đó, cuối cùng hoàn thành.
Cô cầm lọ thuốc thơm chạy đến bên cửa sổ, hướng về phía gốc cây: “Chị ơi! Ra đây đi! Đến giờ ăn rồi!”
Nhưng không có hồn ma nào đáp lại cô.
Hạ Từ cho rằng tối qua nữ quỷ quá tức giận, không muốn để ý tới cô, liền bĩu môi.
“Ra đây! Ăn cơm!”
Gió thổi qua tán cây lớn, lá cây đung đưa, trên cành rậm rạp không có một bóng người.
Sắc mặt Hạ Từ lạnh đi, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
“Nếu chị phớt lờ, em sẽ đi tìm con của chị!”
“Chị ơi?”
Hạ Từ đóng sầm cửa sổ lại, cúi đầu hờn dỗi. Sau khi suy nghĩ vài giây, lại quay lại mở cửa sổ.
“Đừng phớt lờ em.”
Vẫn không có ai đáp lại.
Hạ Từ đóng cửa sổ.
Tại sao không ai muốn chơi với cô?
Tại sao những người xung quanh luôn rời bỏ cô?
Rõ ràng cô đã làm theo những gì bà ngoại nói, thực sự thích người khác và giúp đỡ họ.
Khi Dì Trương bưng súp lê bước vào, căn phòng tối thui khiến dì ấy giật mình.
Hạ Từ ngồi im lặng ở cuối giường ngước mắt nhìn dì ấy, trong bóng tối đôi mắt không hề có ác ý nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận