Tống Giai Ngưng: Đồ thần kinh. Không chỉ là một kẻ tâm thần, mà còn là một kẻ tâm thần phàm tục.
Cô ấy cầu nguyện với hệ thống. Nếu thể đổi thân phận, xin hãy để cô ấy và Bùi Nghi Bân chuyển đổi. Cô ấy chắc chắn sẽ cho hệ thống năm sao!
Lâm Gia Niên gõ cửa phòng bệnh: “Là tôi, Lâm Gia Niên, có thể vào được không?”
Tống Giai Ngưng lập tức đi tới mở cửa, không muốn nhìn Bùi Nghi Bân thêm một giây nào.
Lâm Gia Niên đã một ngày không xuất hiện, bây giờ xem ra còn trầm mặc hơn hai ngày trước.
“Đã xử lý xong nữ quỷ chưa?” Tống Giai Ngưng hỏi.
Lâm Gia Niên: “...Đương nhiên. Đây là?” Hắn quay đầu về phía Bùi Nghi Bân.
Tống Giai Ngưng cố ý âm dương quái khí: “Đại tiểu thư của tập đoàn Bùi thị, Bùi Nghi Bân, chủ tịch của công ty Thiên Hòa.”
Bùi Nghi Bân cười ha ha hai tiếng: “Trí nhớ không tệ.”
Còn chưa hợp tác chính thức, hai nhân vật nữ đã bộc lộ xu hướng cạnh tranh với nhau.
Lâm Gia Niên nói xin chào rồi quay sang nhìn Thang Nguyên trên giường.
Bùi Nghi Bân chán ngán hai người kia, liền trêu chọc Lâm Gia Niên: “Anh chàng đẹp trai, sao lại đeo mặt nạ? Ngay cả đồng đội cũng không thể xem mặt anh à?”
Lâm Gia Niên: “Vì quá đẹp, sợ làm mù mắt cô.”
Giọng điệu nghiêm túc và bình thản của hắn quả thực không giống đang nói đùa.
Bùi Nghi Bân hiếm khi bị nghẹn: “Thật biết nói đùa.”
Tống Giai Ngưng nhìn Bùi Nghi Bân ăn quả đắng, sướng rơn.
Bùi Nghi Bân: “Nếu đã đẹp trai như vậy thì cho mọi người xem đi.” Cô ta đưa tay tháo mặt nạ của Lâm Gia Niên ra.
Lâm Gia Niên không ngờ có người lại thiếu lịch sự như vậy, hắn chưa kịp phản ứng thì mặt nạ đã bị tháo xuống.
Ba cặp mắt đều tập trung vào khuôn mặt của Lâm Gia Niên.
Trong phòng bệnh im lặng.
Bùi Nghi Bân hít một hơi.
Tống Giai Ngưng nuốt nước miếng.
Một lúc lâu sau, Thang Nguyên mới chậm rãi mở miệng, tựa như mất đi lý trí, ngơ ngác nhìn Lâm Gia Niên: “Ôi trời ơi...”
Bùi Nghi Bân lập tức đeo mặt nạ lại cho Lâm Gia Niên, nhưng ánh mắt không khỏi dừng lại ở chiếc mặt nạ.
Ba người nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Gia Niên thở phào nhẹ nhõm ngay khi chiếc mặt nạ được đeo vào.
Nhưng trái tim vẫn đập cuồng nhiệt cùng một nhịp.
Không khí trong phòng bệnh không đủ cho con người hít thở.
Hóa ra những gì Lâm Gia Niên nói không phải là lời nói đùa.
Mọi từ ngữ miêu tả vẻ đẹp đều trở nên vô nghĩa khi đặt lên khuôn mặt của Lâm Gia Niên. Trước khi nhìn thấy mặt hắn, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một loại kinh tâm động phách, khiến người ta điên cuồng như vậy.
Quả thực chính là, thuốc, kích, dục, hình, người.
...
“Mẹ, Hứa Nặc xảy ra chuyện gì sao?” Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Hạ Chu tái nhợt.
Mặc dù bố mẹ nuôi rất yêu thương cậu, bình thường cũng không nhìn ra cậu và gia đình này không có quan hệ huyết thống, nhưng ở nhà cậu vốn ít nói, bố mẹ cậu thường sẽ không đến tìm cậu một mình nếu không có chuyện nghiêm trọng.
Chuyện nghiêm trọng có thể xảy ra gần đây chỉ có chuyện liên quan đến Hứa Nặc.
Dù sao Trang tiên sinh mới ở đây hôm qua.
Cố Diêu: “Hạ Chu, mẹ rất tin tưởng con, có mấy lời muốn hỏi con, hy vọng con có thể nói thật với mẹ.”
Đều là những đứa trẻ một tay bà ấy nuôi dưỡng. Cố Diêu rất biết ơn Hạ Chu vì đã giúp Hạ Hứa Nặc xuất hiện.
So với Hạ Từ, vốn sinh ra ở phía đối lập, Cố Diêu chắc chắn sẵn sàng tin tưởng Hạ Chu hơn.
Hạ Chu chưa bao giờ nói dối Cố Diêu, đương nhiên gật đầu.
“Con nói Hạ Từ ác độc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế?” Lúc đó Cố Diêu nghe chỉ nghĩ là nói đùa, cũng không để trong lòng.
Sau cuộc giằng co với chồng và chuyện xảy ra với con gái mình, Cố Diêu muốn nghe chi tiết hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, Hạ Chu liền kể lại câu chuyện một cách chính xác.
Đúng là cậu đã tới chỗ Hạ Từ trước.
Chính Hạ Chu là người ra tay trước, không phân nặng nhẹ.
Cố Diêu lập tức hiểu, Hạ Chu không nói dối bà ấy, chỉ che giấu một phần sự thật mà thôi.
Cố Diêu tức giận dùng gối trên ghế sofa đánh cậu.
Hạ Chu không hề né tránh, cụp mi xuống nói: “Mẹ, con sai rồi.”
Cố Diêu cũng không nói rằng bà ấy và Hạ Văn Sơn đã cãi nhau to vì chuyện Hạ Chu che giấu, bà ấy buồn bã và thất vọng, chỉ vào Hạ Chu: “Đừng để chuyện đó xảy ra nữa, mẹ ghét cái thứ do người phụ nữ bên ngoài sinh ra đó, nhưng không có nghĩa là mẹ muốn con lãng phí thời gian tham gia vào.”
“Mục đích bồi dưỡng con là để con trở thành người có năng lực, không phải để con đi chặn cửa nhà một con nhãi!”
Vừa nói, Cố Diêu vừa dựa vào ghế sofa thở hổn hển.
Hạ Chu vội vàng tiến tới nắm tay Cố Diêu nhưng bị Cố Diêu đẩy ra.
“Mẹ...” Hạ Chu trông như một chú chó con bị thương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận