Hạ Hứa Nặc không biết từ đâu chạy ra, khóc lóc, không biết đã nghe được bao lâu: “Mẹ ơi, anh ơi, đừng cãi nhau!”
Hai người sững sờ khi nhìn thấy Hạ Hứa Nặc.
“Mẹ và anh trai không cãi nhau.” Cố Diêu nhanh chóng ôm lấy cô bé.
Hạ Chu cũng nở nụ cười an ủi em gái.
Những giọt nước mắt trên mặt Hạ Hứa Nặc đã được Cố Diêu lau đi.
Cô bé khóc mệt, tựa vào vai Cố Diêu: “Mẹ ơi, đừng ghét anh trai. Anh cũng đừng ghét chị. Hai anh chị đều tốt với con.”
Cố Diêu chỉ có thể nói: “Được được được, Hứa Nặc của chúng ta nói đúng.”
Hạ Hứa Nặc: “Mẹ ơi, con muốn có chị gái. Để chị về nhà ở chung được không?”
“Con muốn cả nhà vui vẻ. Con muốn có bố mẹ, anh trai, chị gái.”
Hạ Hứa Nặc vừa khóc vừa làm nũng.
...
Hạ Từ trở về đến nhà, dì Trương đã nấu một bữa cơm thịnh soạn.
Cô ăn một bữa ngon lành, xoa bụng nói muốn đi dạo dưới lầu.
“Đừng đi xa quá, chỉ đi trong cư xá thôi.” Dì Trương thu dọn bát đĩa, rất nhiều nước sốt dính trúng tạp dề: “Trời tới lạnh, mặc áo ấm vào rồi hãy đi.”
Hạ Từ gật đầu đồng ý rồi nhét tiểu kim trùng vừa lấy ra khỏi lọ vào túi.
Cô gọi là Từ Bảo, nên con trùng đại bảo bối của cô được gọi là Trùng Bảo.
Bà nội nói chỉ có người trân quý mới gọi là bảo bối.
Hạ Từ rất yêu quý tiểu kim trùng của mình. Trong lòng cô, tiểu kim trùng là bảo bối quý giá nhất.
Hạ Từ nói muốn đi dạo là đi đến dưới gốc cây.
Cô nói với cái cây: “Em biết chị trốn ở bên trong nên em mang theo Trùng Bảo đến. Nếu chị ra gặp em, em sẽ cho chị ăn ngon. Nếu chị không ra, em sẽ để Trùng Bảo đi ra vào tìm chị.”
Vẻ mặt lạnh lùng, chảnh cún.
Nếu không phải đôi bàn tay nhỏ giấu trong tay áo đang không ngừng cọ xát vào nhau vì căng thẳng thì Hạ Từ có lẽ là một ví dụ sinh động về chuyện chó cậy gần nhà, ỷ thế hiếp người.
Trong cây không có phản ứng gì cả.
Nhưng Hạ Từ nghĩ đi nghĩ lại, chị ma nữ không muốn nhìn thấy cô, chỉ có thể trốn ở đây.
Hạ Từ giả vờ đe dọa ba lần nữa, cuối cùng tức giận ném Trùng Bảo vào hốc cây.
Không bao lâu, Trùng Bảo bé nhỏ liền chui ra, hai cái râu của nó trìu mến chạm vào đầu ngón tay Hạ Từ.
-- Trong cây không có ma.
Hạ Từ đứng đó, mơ hồ.
Sao lại không có chứ?
Không phải chị ma nữ tức giận mới không gặp cô sao? Thi thể của chị bị chôn vùi dưới gốc cây, không có cách nào rời khỏi nơi này.
Không thể biến mất được.
Trừ khi có ai đó đưa chị ấy đi hoặc có người giết chị ấy.
Nghĩ tới đây, tay Hạ Từ cầm Trùng Bảo trở nên cứng ngắc.
Cô thậm chí còn nghĩ liệu có phải chồng của chị gái ma đã thuê người đến xử lý chị ấy hay không. Nhưng chị ma nữ hoàn toàn không xuất hiện trước mặt chồng, việc duy nhất chị ấy làm chỉ là ôm con vào đêm khuya khi không ai hay biết.
Trong mắt Hạ Từ không có tử vong. Qua đời chỉ là sự khởi đầu của một cuộc sống khác.
Linh hồn tiêu tán không giống vậy.
Đó là biến mất.
Thực sự đã biến mất. Thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không thể tìm thấy một dấu vết nào.
Hạ Từ không sợ chết, cô sợ biến mất.
Còn chị ma nữ biến mất khi cô không chú ý tới.
Hạ Từ cảm thấy trong lòng có gì đó kỳ lạ, khiến trái tim đau đớn chua xót.
Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Rõ ràng là đã uống thuốc đúng giờ.
Trùng Bảo bỗng nhiên nhảy ra khỏi tay Hạ Từ, chạy vào trong bãi cỏ.
Nó phớt lờ khi Hạ Từ gọi nó, vì vậy Hạ Từ đành phải chạy tới tìm nó.
Cúi đầu xuống, Trùng Bảo đang nằm trên một vật màu vàng sậm. Hai chiếc râu của nó giơ cao, không rõ là khoe khoang hay cầu xin khen ngợi.
Hạ Từ cúi xuống nhặt lên.
Đó là một đồng xu loang lổ, trên đó có khí tức mà Hạ Từ không thích.
Dì Trương nói với Hạ Văn Sơn mình không làm nữa.
Nguyên nhân là do khi dì ấy gọi Hạ Từ dậy vào buổi sáng, Hạ Từ đang ngủ say cứ lẩm bẩm những câu kỳ lạ. Những câu đó giống như chú ngữ, Dì Trương có thể nghe rõ ràng từng chữ, nhưng khi ghép lại với nhau lại không biết chúng có ý nghĩa gì.
Dì Trương cảm thấy Hạ Từ đang bị yểm nên vội vàng vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Hạ Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra, buông lỏng đôi bàn tay đang nắm rất chặt.
Một đồng xu rỉ sét lăn xuống đất.
Dì Trương cúi đầu tìm kiếm, ánh mắt rơi xuống gầm giường.
Dì ấy bắt gặp một đôi mắt.
Dì Trương hét lớn một tiếng, Hạ Từ ở trong ổ chăn, đầu tóc rối bù, không biết chuyện gì xảy ra.
“Dưới giường có người!” Dì Trương ôm Hạ Từ bỏ chạy, tim đập cực nhanh, đưa Hạ Từ vào phòng của dì ấy, bảo Hạ Từ khóa cửa lại.
Sau khi xác nhận Hạ Từ an toàn, Dì Trương đến phòng bếp cầm lấy một con dao đi đến phòng Hạ Từ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận