Miễn vui vẻ, thì nên trả ơn người khác. Cái này không sai. Nhưng phải có một giới hạn.
Lẽ nào giết người đốt nhà để vui vẻ thì có thể làm?
Lẽ nào người ta đối xử tốt thì bạn phải trả ơn bằng mọi giá, kể cả khi lộ ra điểm yếu của mình?
Bà ngoại này hình như chưa dạy Hạ Từ giới hạn và mức độ.
Trong cuộc sống không có trắng đen tuyệt đối, nhưng một khi vượt quá giới hạn thì sẽ đạt tới một thái cực khác.
Chỉ cần nhìn bộ dáng đơn thuần hiện tại của Hạ Từ cũng có thể thấy được việc giáo dục của bà cô bé có vấn đề.
Cô bé biết khóc, cười, có cảm xúc, nhưng thậm chí không thể xử lý được tâm lý cơ bản nhất của mình. Chưa kể đến kiến thức và sự hiểu biết về thế giới bên ngoài.
Nhìn sơ qua Bùi Nghi Bân giống cô chiêu, nhưng thực chất lại là người nhạy cảm.
Cô ấy phát hiện khả năng đồng cảm của Hạ Từ về cơ bản là bằng không.
Cô bé chỉ nhìn thấy người khác khóc cười, nhưng không biết tại sao.
Quan Đình Kiệt nhìn ra Bùi Nghi Bân đang ghen.
Anh ta vội vàng nói: “Con bé còn nhỏ, còn dựa dẫm vào em. Nếu làm sai thì Chủ tịch Bùi cũng bao dung một chút.”
Hạ Từ tủi thân, cúi đầu gặm hamburger.
Sắc mặt Bùi Nghi Bân càng kém hơn khi nhìn Quan Đình Kiệt: “Ai nói Hạ Từ sai?!”
Quan Đình Kiệt: ...
Được, được rồi, không sai.
Là anh ta sai.
Bùi Nghi Bân: “Hạ Từ, chúng ta về nhà thôi.”
Vốn muốn xem chương trình buổi tối. Bùi Nghi Bân mất đi hứng thú.
Cô ấy sẽ không bao giờ để Quan Đình Kiệt và Hạ Từ ở gần nhau nữa.
Hạ Từ phớt lờ cô ấy.
Bùi Nghi Bân gọi nhiều lần nhưng Hạ Từ đều không để ý đến mình.
Cô ấy tức giận, vỗ vào mông Hạ Từ.
Hạ Từ mở to hai mắt.
“Nhóc con này, vẫn còn thái độ sao?”
Hạ Từ: “Bà ngoại nói, ngươi thể để người khác đánh em!”
Bùi Nghi Bân: “Chị không phải người khác, tôi là chị Bùi của em.” Cô ấy nhất định phải nắm được Hạ Từ.
Trẻ mình nhặt, mình tự dạy.
Hạ Từ: “Nhưng bà ngoại nói…”
“Cái gì cũng bà ngoại nói, còn em thì sao? Tại sao phải vâng lời? Nhỡ bà ngoại sai thì sao? Lời em nói và bà ngoại nói đều là tiếng người. Tại sao không nghe mình, phải nghe bà ngoại?”
Chuỗi câu hỏi của Bùi Nghi Bân khiến Hạ Từ bối rối.
Cô ấy túm lấy bím tóc của Hạ Từ: “Vẫn còn giận à? Mua bỏng ngô cho em nhé?”
Hạ Từ cúi đầu, chậm rãi nói: “Không giận.”
Bùi Nghi Bân: “Còn nói dối chị?”
Hạ Từ: “Có chút tức giận.”
Bùi Nghi Bân cười hừ một tiếng.
Hạ Từ: “Muốn ăn bỏng ngô.” Nếu không mua, xe bỏng ngô sẽ đi mất.
Bùi Nghi Bân đưa tiền cho Hạ Từ và bảo cô bé tự đi mua.
Hạ Từ cầm tiền nhưng không nhúc nhích. Do dự nhìn Bùi Nghi Bân và Quan Đình Kiệt.
“Muốn làm gì?” Bùi Nghi Bân khó chịu.
Hạ Từ: “Em có thể giúp anh ấy được không?”
Bùi Nghi Bân: “Đã muốn thì làm đi. Chị nói trước rồi, không phải việc của chị, chị sẽ không nhúng tay vào.”
Không có gì có thể một bước đúng chỗ, trẻ con lớn sẽ biết xử sự đúng mực. Bùi Nghi Bân có kiên nhẫn với Hạ Từ.
Cô ấy tự tin với việc quản lý trẻ nhỏ.
Hạ Từ không ngờ Bùi Nghi Bân đồng ý, nhưng cô bé vẫn rất vui.
Trước khi chạy đi mua bỏng ngô, cô bé quay sang Quan Đình Kiệt nói: “Vừa rồi chị trên lưng anh hát, chị ấy nói là hát cho anh nghe.”
[Đất đỏ, hoa vàng nhỏ, góa phụ trẻ trong làng mất mẹ, khóc mãi khóc miết, khóc đến lạnh thấu tim...]
Hạ Từ hát thành lời.
Đồng âm mang theo một làn điệu ma quái.
Quan Đình Kiệt nghe được bài này, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Làn điệu quen thuộc giống như khắc sâu vào xương tủy, lẽ nào đứa bé này không nói đùa?
Quan Đình Kiệt chưa kịp hỏi, cô bé đã ôm tiền vui vẻ chạy đi mua bỏng ngô.
...
“Chuyện là như vậy, Trang tiên sinh.” Hạ Văn Sơn trịnh trọng nói.
Vẻ mặt Trang Dịch Diên càng lúc càng nghiêm nghị.
Hạ Hứa Nặc cúi đầu: “Thật sự có rất nhiều thứ dơ bẩn.”
Trang Dịch Diên an ủi xoa đầu cô bé.
Hạ Hứa Nặc ngẩng đầu, ngấn lệ: “Liệu bọn chúng có làm hại chị con không? Chúng rất đáng sợ!”
Trang Dịch Diên: “Hứa Nặc, con đã vào con đường này, sau này sẽ thường xuyên nhìn thấy quỷ vật. Con cần phải hiểu, quỷ vật không đáng sợ, chỉ cần con mạnh mẽ, không cần phải sợ hãi gì cả.”
“Như vậy đi,” Trang Dịch Diên thở dài một hơi: “Chuyện của nhà họ Bùi, ta sẽ thông qua sư huynh có một chút giao tình, nếu ta giải thích lý do bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, chỉ sợ con gái của ông không đơn giản. Ông nói mẫu tộc của cô bé ở biên giới Tương Tây, chỉ sợ là kế thừa thói xấu của tộc đó, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Hạ Văn Sơn: “Tất nhiên rồi, Trang tiên sinh. Tôi sẽ giám sát chặt chẽ Hạ Từ, tuyệt đối không để nó làm loạn bên ngoài.”
...
Bùi Nghi Bân đợi rất lâu, cũng không thấy Hạ Từ quay lại.
Cô bảo Quan Đình Kiệt đi tìm, khi Quan Đình Kiệt quay lại, chỉ nói rằng xe bỏng ngô đã bị đẩy đi, không thấy bóng dáng Hạ Từ đâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận