Bùi Nghi Bân đột nhiên đứng dậy, chạy đến phòng quản lý của khu vui chơi.
Sau khi gọi điện, cô trực tiếp đi vào kiểm tra camera giám sát.
Điều chỉnh đến thời điểm đó, Bùi Nghi Bân nhìn thấy Hạ Từ vừa đi vừa ăn bỏng ngô, suýt nữa vấp ngã.
Sau đó, một người phụ nữ mặc váy xanh vịn bụng bước tới, nói vài câu với Hạ Từ, Hạ Từ ngoan ngoãn rời đi với cô ta!
Người phụ nữ đó rời đi, còn nhìn lên camera, mỉm cười, như thể sớm biết sẽ có người nhìn thấy đoạn giám sát này.
Bùi Nghi Bân suýt đập vỡ mọi thứ trên bàn trong phòng giám sát.
Tống Giai Ngưng!
Đồ chó chết!
Cô ta dám bắt cóc trẻ con!!! không biết xấu hổ!
Hạ Từ vui vẻ đi phía trước Tống Giai Ngưng.
Hạ Từ có thể thấy linh hồn nhưng lại không thể tìm thấy bà ngoại của mình.
Cô cảm thấy bà ngoại đang giận.
Bởi vì cô đã định biến bà thành cổ của mình sau khi bà qua đời, rồi tìm một cơ thể khác để bà ngoại luôn có thể ở bên mình. Bà ngoại không đồng ý.
Bà ngoại nói, không được biến người thành cổ.
Nhưng Hạ Từ không từ bỏ ý định này.
Thế nên có lẽ bà rất giận cô, nên mới không cho cô gặp bà.
Hạ Từ nghĩ đến đây, khóe mắt rủ xuống.
Vì vậy, khi dì kỳ lạ này bảo dẫn cô đi tìm bà ngoại, Hạ Từ không nói hai lời đã đi theo rồi.
Biết đâu bà ngoại muốn tha thứ cho mình thì sao? Cô nhớ bà ngoại.
Tống Giai Ngưng nói sẽ dẫn cô bé đi tìm bà ngoại. Cô ấy thành công bắt cóc trẻ em, nhìn đứa nhỏ nhảy chân sáo, trong lòng cũng đang tự hỏi.
Thực ra, cô ấy bị Bùi Nghi Bân chọc tức.
Vì vậy, trong cơn tức giận mới đi trộm ma nữ.
Không phải Bùi Nghi Bân thích ma nữ, muốn nuôi sao? Bây giờ xem cô ta nuôi gì nếu mất đi ma nữ.
Bắt cóc trẻ con là một hành động bốc đồng trong lúc tức giận, thành công có cảm giác thật tuyệt, nhưng bây giờ xử lý ma nữ như thế nào mới là vấn đề.
Tống Giai Ngưng thực sự muốn giết ma nữ.
Cô ấy cảm thấy Bùi Nghi Bân đã quá đắm chìm trong thế giới này.
Cô ấy thì khác, cô ấy muốn quay lại.
Chỉ là tình cờ nhận được phó bản có tên “Con đường ma” này trong trò chơi “Thư viện.” Trên thực tế, cô ấy không hề có ý định bước vào phó bản kinh dị này.
Nếu không phải phó bản “Con đường ma” đã bị cấm mười năm trước lại xuất hiện còn bị mình vô tình phát hiện ra, Tống Giai Ngưng sẽ không bao giờ lấy hết can đảm bấm vào.
Sau khi vào, mọi thứ đều không ổn.
Thời gian du hành bị xáo trộn, tất cả người chơi khác đều bình thường, chỉ có mình cô có tin sét đánh, trong bụng cô còn có một đồng đội.
Cô thực sự muốn về nhà.
Nhưng...
Tống Giai Ngưng thu hồi ánh mắt khỏi cổ ma nữ.
Bây giờ có lẽ đã hiểu tại sao Thang Nguyên lại phản đối kế hoạch giết ma nữ của bọn họ.
Trò chơi này quá mức chân thực.
Ma nữ bây giờ thực sự là một con nhóc con.
Đứng trước mặt một đứa trẻ sống sờ sờ như vậy, muốn giết nó sao?
Tống Giai Ngưng không dám ra tay.
Khi có nhiều người, cô còn có thể nói về việc giết chết ma nữ còn nhỏ để trấn an mọi người. Nhưng khi đối mặt với ma nữ, Tống Giai Ngưng lại luống cuống.
Cô không thích trẻ con.
Cô đã bị tra tấn bởi những đứa trẻ nghịch ngợm của người thân, cảm thấy trẻ con là sinh vật đáng ghét nhất trên đời.
Hạ Từ thì khác.
Hạ Từ đứng đó, dùng đôi mắt trong veo nhìn mình, Tống Giai Ngưng cảm giác như mắng ma nữ dù chỉ một câu cũng là một tội ác cực độ.
Con bé là một đứa trẻ.
Hạ Từ đi phía trước, nhét đầy bắp rang vào má mình, không hề phát hiện ra chuyện này.
Tống Giai Ngưng chán nản.
“Bé con, đợi một chút.” Cô ấy gọi Hạ Từ.
Hạ Từ quay đầu lại, tuy khuôn mặt vẫn không biểu cảm nhưng có thể đoán được niềm vui và sự mong đợi qua đôi má đỏ bừng của cô bé.
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Hạ Từ, Tống Giai Ngưng không muốn nói ra những lời kế tiếp.
“Dì à, có chuyện gì vậy?” Hạ Từ hỏi.
Cô nóng lòng muốn gặp bà ngoại.
Tống Giai Ngưng: ...?
Cô ấy im lặng một lúc rồi mới nói: “Bé gọi người phụ nữ đi cùng vừa rồi là gì?”
Hạ Từ: “Chị ạ.”
Tống Giai Ngưng mỉm cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt: “Bé con, em mới gọi chị là gì?”
Hạ Từ không chút do dự: “Dì.”
Tống Giai Ngưng :)
Cứng đầu, rất cứng đầu.
Cô ấy nên biết, bất kể đứa trẻ có vẻ ngoài ngây thơ, đáng yêu đến đâu thì bản chất vẫn giống nhau!
Đều là những con gấu chọc người tức chết nhưng không đền mạng!!!
Cô ấy và Bùi Nghi Bân rõ ràng bằng tuổi nhau!
Tống Giai Ngưng ngồi xổm xuống sờ đầu Hạ Từ, nghiến răng như nhai xương Hạ Từ: “Bé con, vừa rồi ‘chị’ quên hỏi tên em.”
Là ‘Chị’, không phải dì!
Hạ Từ: “Con tên là Hạ Từ, thưa dì.”
Tống Giai Ngưng không thể giả vờ nữa: “Gọi là chị!”
Hạ Từ trợn tròn mắt: “Rõ ràng là dì.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận