Cửa thang máy mở ra. Quan Đình Kiệt đi nhầm chỗ đang định rời đi.
“Đợi một chút.”
Lâm Gia Niên lên tiếng.
Vừa rồi Quan Đình Kiệt đến gần khiến Lâm Gia Niên nghe rõ lời của nữ quỷ.
Ả ta không phải đang hà hơi cười chút nào.
Ả ta đang nói…
Hạ Từ. Hạ Từ.
...
Tống Giai Ngưng không muốn Hạ Từ, muốn ném con bé về cho Bùi Nghi Bân.
Trước hết, đứa trẻ này vô cảm, không vui vẻ.
Thứ hai, rất ồn ào, thích khóc và kén ăn.
Tống Giai Ngưng mua bánh xèo, Hạ Từ không ăn vì có hành lá. Nhưng nếu hành lá phi lên thì lại ăn.
“Đều có hành, đừng có kén chọn.” Tống Giai Ngưng hết sức hung dữ.
Hạ Từ kiên quyết phản bác: “Hành phi khác với hành sống!”
Tống Giai Ngưng cảm thấy cô bé cố ý gây sự, nhưng nếu hung hăng một chút, Hạ Từ sẽ lại khóc.
Tống Giai Ngưng biết Hạ Từ đã nhìn ra điểm yếu của cô ấy, giả vờ khóc.
Nhưng cho dù là giả vờ, cô ấy cũng không chịu nổi.
Đành phải thỏa hiệp.
Tóm lại, Hạ Từ là một đứa trẻ đáng sợ, Tống Giai Ngưng chỉ muốn tránh xa càng sớm càng tốt.
Nhưng cô ấy lại không cam tâm đưa Hạ Từ về như thế này.
Sẽ bị Bùi Nghi Bân cười chết?
Cô ấy không chịu được sự xấu hổ này.
Tống Giai Ngưng quyết định phản kháng.
Mãi đến khi cô ấy và Hạ Từ ngủ chung giường, Hạ Từ ngủ say đạp loạn xạ, đạp trúng cô ấy.
Tống Giai Ngưng không dễ tiến vào mộng đẹp, lập tức tỉnh lại.
Tống Giai Ngưng: ... Mẹ nó.
Đó là cuộc sống không có hy vọng gì.
Sáng hôm sau.
Tống Giai Ngưng kéo Hạ Từ đang ngái ngủ đến gõ cửa nhà Bùi Nghi Bân.
Bùi Nghi Bân vừa mở cửa, Tống Giai Ngưng đã đầy Hạ Từ vào lòng cô ấy.
“Mang đứa nhỏ chết tiệt của cô đi đi! Cút đi!”
Tống Giai Ngưng rống to, dưới mắt có hai quầng thâm sáng loáng.
Bùi Nghi Bân ngã ngửa, nhìn thấy thấy Hạ Từ nằm nhoài trên bụng mình vẫn còn đang ngáp, rồi nhìn Tống Giai Ngưng đang suy nhược thần kinh ở cửa, cô ấy cười phá lên.
“Mắc cười, mắc cười quá.”
Đầu Hạ Từ ủi ủi vào ngực lớn của Bùi Nghi Bân: “Chị Bùi, em muốn ăn hamburger.”
Uất khí ngày hôm qua của Bùi Nghi Bân đã biến mất, quay lại nói với dì giúp việc: “Làm hai cái burger bò đi.”
Hạ Từ: “Muốn khoai tây chiên nữa.”
Cô bé thậm chí không mở mắt, nhưng vẫn biết cách sai người.
Bùi Nghi Bân: “Thêm một ít khoai tây chiên kiểu Pháp.”
Hạ Từ hài lòng, nằm sấp trên ngực Bùi Nghi Bân, tiếp tục ngủ như một chú lợn con.
Tống Giai Ngưng ở cửa không rời đi, hai tay chống nạnh, vẻ mặt không thể tin được.
“Không được! Cô tưởng tôi không biết hôm qua con nhãi này đã ăn hamburger và gà rán rồi à!” Tống Giai Ngưng bước vào, kéo Hạ Từ đến ghế sô pha: “Tối qua cũng ăn đồ chiên rồi, hôm nay mà ăn nữa sẽ quá nhiều.”
Bùi Nghi Bân miễn cưỡng liếc nhìn cô ấy: “Liên quan gì đến cô?”
“Dì à, chiên thêm hai cái đùi gà đi!” Cô ấy thách thức: “Hạ Từ của tôi muốn ăn gì cũng tôi đều cho, không giống như một tên trộm nghèo khổ nào đó.”
Tống Giai Ngưng: “Đây là cách cô nuôi dạy trẻ nhỏ sao?!”
Bùi Nghi Bân: “Làm trẻ con trong nhà tôi tức là muốn gì được nấy!”
Tống Giai Ngưng: “Vớ vẩn! Nếu cô nuôi nó kiểu đó mà nó tốt được, tôi liền lấy họ của cô.”
Bùi Nghi Bân: “Cô dựa vào gì mà nói tôi nuôi không tốt? Cô chỉ ghen tị thôi!”
Tống Giai Ngưng: “Ghen tị cái gì? Ghen tị khi cô nhận một đứa trẻ hư à?”
Hạ Từ muốn ngủ, nhưng hai người ở phòng khách lại cãi nhau như gà chọi, còn khó chịu hơn cả tiếng muỗi vo ve. Cô nhắm mắt mò mẫm trên ghế sofa, ôm lấy chiếc gối, lập tức che đầu lại cũng chuyển hướng, mông xoay về phía Bùi Nghi Bân và Tống Giai Ngưng.
Bùi Nghi Bân liếc nhìn Hạ Từ ngoài chiến trường, vỗ vào mông cô: “Lên! Mắng cô ta với chị!”
Hạ Từ bị khều tỉnh lại: ...?
Có thể làm ơn ngừng bắt nạt trẻ em được không?
Hạ Từ u oán bĩu môi: “Hai người phiền quá.”
Bùi Nghi Bân cười.
Tống Giai Ngưng cũng cười.
Hai người, một người nhéo má, một người nắm lấy tai Hạ Từ.
“Dám chê chị/tôi phiền à?”
Hai người đồng thanh nói.
“Sao cô lại kéo tai Hạ Từ nhà tôi? Đồ trộm cắp!”
“Làm như cô sinh ra Hạ Từ mà không phải cướp từ chỗ Hạ Văn Sơn ấy! Trời trời, cô cho rằng mình không phải là kẻ trộm sao?!”
“Tôi nhặt được là của tôi!”
“Vậy tôi cũng nhặt được ở khu vui chơi, sao tính là trộm!”
Lại cãi vã.
Hạ Từ lắc đầu, ép mình tỉnh lại: “Sao hai người quen nhau? Còn biết tên bố em.”
Bùi Nghi Bân: ...
Tống Giai Ngưng: ...
Câu hỏi hay.
Bọn họ đã bị Hạ Từ bắt được. Không thể nói rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết kinh dị, nhãi con là trùm phản diện, chúng ta đến đây để giết nhóc, đáng tiếc chuyện không may xảy đến, dẫn đến bây giờ đồng đội nắm tóc, chửi bới nhau.
Tống Giai Ngưng nhìn chằm chằm Bùi Nghi Bân - soạn nhanh lên, không phải cô giỏi bịa chuyện à? Mau nói với con nhóc đi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận