Hạ Từ: “Cứ kệ đi.”
Dù sao thì bản thân cũng không quan tâm.
Trưởng nhóm: “Đó là ai vậy?”
Hạ Từ: “Con trai của bố tớ.”
“Anh của cậu?”
Hạ Từ nhìn cô bé như nhìn kẻ ngốc: “Tớ không có anh trai.”
Sắc mặt của tổ trưởng đột nhiên trở nên kỳ quái, như phát hiện ra điều gì thú vị, lập tức chạy sang một bên thì thầm với hai bé gái khác.
Hạ Từ không thấy lời mình nói có gì kỳ lạ.
Cô bé chỉ nói sự thật thôi.
Cảm thấy có chút ngứa ngáy, Hạ Từ lấy điện thoại di động trong cặp ra, gục đầu xuống bàn, chăm chú chơi game.
Đối lập với Hạ Từ lạnh nhạt.
Hạ Chu đợi ở cửa đã lâu sắp bùng cháy rồi.
Hạ Chu thật ra không biết Hạ Từ có liên quan đến ma quỷ. Hạ Văn Sơn thấy chuyện này quá xấu hổ, ngoại trừ Trang Dịch Diên, không ai được biết kể cả Cố Diêu.
Hạ Chu chỉ cảm thấy đau lòng vì Hạ Hứa Nặc. Hôm đó cô bé và Hạ Từ đi chung xe, tối hôm đó thì phát sốt, toàn thân run rẩy, lúc mơ hồ còn nói mê sảng.
“Chị, đừng tới đây.”
“Em sợ lắm. Chị ơi, đừng đến đây.”
Hạ Chu khẳng định chắc nịch.
Lại là Hạ Từ giở trò.
Bạn bè xung quanh Hạ Chu nháy mắt: “Có chuyện gì vậy? Bạn học Hạ, sao tớ chưa từng nghe nói cậu có em gái?”
Hạ Chu khinh thường hừ một tiếng, lớn tiếng nói: “Nó mà em gái cái gì? Em tôi chỉ có mình Hứa Nặc, còn nó là đứa con hoang không rõ danh tính bố tôi mang về. Dám ỷ vào bố mà bắt nạt Hứa Nặc, hại em ấy bị bệnh.”
Trong lớp không có bao nhiêu người, tương đối yên tĩnh.
Đột nhiên, bầu không khí bên trong trở nên kì lạ.
Hạ Từ đang đắm chìm trong game, Phùng Tử Tuấn thấy có chuyện liền đẩy cánh tay cô.
“Hạ Từ! Anh trai ngoài cửa đang nói cậu đấy, này Hạ Từ!”
Hạ Từ nhìn thấy trên màn hình chữ thất bại, ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
Phùng Tử Tuấn gấp gáp: “Hoá ra nãy giờ cậu đang lén chơi game hả!” Vừa rồi cậu còn tưởng Hạ Từ đang ngủ.
Hạ Từ nhìn sang Hạ Chu ở cửa hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
Phùng Tử Tuấn: “Nói cậu là... con ngoài giá thú.”
Phùng Tử Tuấn nói ba từ cuối cùng càng lúc càng nhẹ nhàng hơn, như thể đó là những lời thô tục, sẽ làm ô nhiễm đôi tai của cậu ấy.
Hạ Từ: “Anh ta nói dối.”
Biểu hiện của cô bé vừa tự nhiên vừa chắc chắn.
Đương nhiên Phùng Tử Tuấn tin tưởng Hạ Từ. Mặc dù người bạn cùng bàn này rất kỳ lạ nhưng Phùng Tử Tuấn cảm thấy cô bé không tệ.
“Hạ Từ! Ra đây!” Hạ Chu cuối cùng nhìn thấy Hạ Từ ngẩng đầu lên, tưởng rằng mình đã nắm bắt được điểm yếu của Hạ Từ, “Đồ con hoang, sớm muộn mẹ cũng sẽ đuổi mày về cái thôn trên núi đó! Mày sẽ phải sống nghèo khó cả đời !”
Hạ Từ thấy phiền.
Cô đi về phía Hạ Chu: “Sao anh cứ nói dối mãi thế.”
Hạ Chu tức giận cười: “Tao nói dối?”
Hạ Từ: “Tôi không phải con hoang. Bố và mẹ đã lập lời thề kết hôn dưới gốc cây Tháp Tháp. Họ đã thề trước rắn thần, sau đó có tôi.” Đây là bà ngoại kể cho cô bé.
Trước đây bố cô không có trong làng, có người nói cô là con hoang của mẹ cô.
Hạ Chu cười lớn: “Cây Tháp Tháp? Rắn thần? Đúng là ngớ ngẩn. Mày đang nằm mơ à?”
Hạ Từ: “Tôi chào đời sớm hơn Hạ Từ một năm.”
Câu này có sức nặng rất lớn.
“Mày có ý gì?” Nói mẹ cậu ta là tiểu tam à?
Bạn bè của Hạ Chu thích ai thì thích cả đường đi lối về, mà ghét cũng vậy. Bọn chúng đều không thích Hạ Từ.
“Hạ Chu lớn hơn mày bao nhiêu tuổi? Ai mới là con riêng?” Đồng bạn của cậu ta cười lớn.
Trong mắt Hạ Chu hiện lên một tia lo lắng. Cậu không nói mình được nhà họ Hạ nhận nuôi.
Cậu không muốn chuyện này bại lộ, tin chắc Hạ Từ không biết chuyện này, kể cả Hạ Hứa Nặc cũng không.
Ai có thể ngờ rằng khi Hạ Từ, mặt như khúc gỗ này, vừa mở miệng, lời nói lại chí mạng như vậy.
“Hạ Chu không phải con ruột của bố.”
Lời nói như sấm sét.
Hạ Chu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Hạ Từ sao có thể biết được?
Anh quay lại nhìn đám bạn của mình lúc này vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, cậu không biết giải thích thế nào.
Hạ Từ: “Đừng lãng phí thời gian của tôi. À đúng rồi...”
Cô giẫm mạnh lên mu bàn chân của Hạ Chu.
“Bà ngoại nói ai nói xấu Từ Bảo sẽ bị đánh.”
Hạ Chu muốn bắt Hạ Từ đánh cho một trận, đáng tiếc Hạ Từ giỏi nhất là tẩu thoát, trơn hơn cả cá.
...
Buổi chiều, Hà Kỳ ở lại dạy kèm cho Hạ Từ.
“Thầy Hà, sao sau đầu thầy sưng to vậy!”
Hà Kỳ nén giận.
Không phải vì nhóc con này chạy lung tung, Bùi Nghi Bân không cãi được với Tống Giai Ngưng, mới trút giận sang hắn.
“Nói mấy chuyện này chỉ lãng phí thời gian, về nhà, bảo mẫu lại mắng em.”
Hạ Từ: “Dì Trương đi rồi, em đã chuyển sang nơi khác sống.”
Hà Kỳ: “Được, lát thầy đưa em về.”
Hạ Từ nhe hàm răng trắng nhỏ nói: “Thầy ơi, bây giờ em đã có người đón rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận