Không hiểu sao lòng anh chợt dịu lại. Đứa bé lạnh lùng này đã biết khoe mẽ với mình rồi.
Chắc là Bùi Nghi Bân đón. Thực sự không biết làm thế nào Hạ Từ lại có thể hòa hợp được với Bùi Nghi Bân điên rồ đó.
Sau khi dẫn Hạ Từ tới cổng trường, người anh nhìn thấy lại là Tống Giai Ngưng.
Hà Kỳ kinh ngạc nhướng mày.
Không phải sáng hôm qua Tống Giai Ngưng đã đưa Hạ Từ trả về sao?
Hạ Từ nghiêm túc nói: “Dì Tống, đây là thầy Hà của con. Thầy Hà, đây là dì Tống của con.”
Hai người không thể quen thuộc hơn lại phải giả vờ làm quen, hàn huyên vài câu, coi như giờ mới quen biết thông qua Hạ Từ.
Hà Kỳ nhân lúc Hạ Từ không chú ý nhẹ giọng hỏi: “Cô chung thuyền với Bùi Nghi Bân à?”
Tống Giai Ngưng tức giận: “Ai muốn làm bạn với đồ điên đó?”
Hà Kỳ nhìn Hạ Từ.
Tống Giai Ngưng: “Hôm nay tôi tới đón Hạ Từ, bởi vì cô Bùi của chúng ta là người bận rộn, ở công ty còn nhiều việc.”
Hà Kỳ phát hiện ra rằng Tống Giai Ngưng không còn gọi Hạ Từ là ma nữ nữa.
“Cô có định nuôi cô bé cùng Bùi Nghi Bân không?”
“Tôi sẽ không nhúng tay vào. Cậu có tin rằng Hạ Từ còn độc ác hơn trong tiểu thuyết không? Bùi Nghi Bân mà nuôi trẻ con, thôi quên đi.” Tống Giai Ngưng mắng Bùi Nghi Bân, nhưng không bác bỏ lời nói của Hà Kỳ. Nghĩ tới thái độ trước sau chênh lệch quá lớn, có lẽ là một cái tát vào mặt, nhưng Tống Giai Ngưng lại nói thêm: “Tôi làm những việc này đều là vì nhiệm vụ. Chiến lược hiện tại là tiếp cận và lấy được lòng tin của cô bé.”
Cô liếc nhìn đứa trẻ trước mặt đang mua xúc xích từ cửa hàng nhỏ.
“Hạ Từ! Đừng ăn! Vứt nó đi!”
Thật là không để ý là lại mua đồ linh tinh! Tống Giai Ngưng tức giận.
Hạ Từ: …
Cô miễn cưỡng đến gần thùng rác, bỏ Tống Giai Ngưng đằng sau lưng, lặng lẽ nhét xúc xích vào miệng.
Ngoàm ngoạp.
Nhét tất cả vào.
Tất nhiên, kết quả vẫn là bị Tống Giai Ngưng lấy hết ra ngoài.
Hạ Từ che cái mông nhỏ bị đánh đòn: “Con muốn chị Bùi, con không muốn dì…”
Tống Giai Ngưng liếc nàng một cái, nói: “Cái gì?”
Hạ Từ tủi thân: “Con muốn làm bài tập về nhà.”
Hà Kỳ ho nhẹ: “Cô Tống, kiến thức nền của Hạ Từ vẫn còn quá yếu. Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì em ấy không thể theo kịp tiến độ.”
Tống Giai Ngưng tựa như hiểu được, cười ẩn ý: “Vậy sao?”
Hà Kỳ: “Tôi đề nghị cho em ấy đăng ký vào một vài trường luyện thi.”
Hạ Từ vẫn chưa biết trường luyện thi là gì, nhìn nụ cười của người lớn mà vẫn đang thưởng thức mùi vị xúc xích nướng.
...
Bùi Nghi Bân trở về nhà, vừa cởi đôi giày cao gót ra đã định cởi luôn áo lót. Hai đôi giày trên giá khiến cô khựng lại.
“Bố mẹ?”
Bùi Nghi Bân thăm dò hỏi.
Trong phòng khách truyền đến hai tiếng đáp.
Đôi vai của Bùi Nghi Bân rũ xuống.
Đang tự hỏi sao bọn họ đột nhiên đến, Bùi Nghi Bân không ngờ bọn họ còn đang tiếp đãi khách nữa.
“Nghi Bân, đã lâu chưa gặp Tề tiên sinh phải không? Nhanh lại đây.” bố Bùi nói.
Bùi Nghi Bân thở dài, chào hỏi một chút người bạn cũ của bố mình, Tề đại sư.
Tề tiên sinh mỉm cười giới thiệu với những người xung quanh: “Đây là sư đệ của ta, Trang Dịch Diên.”
Bùi Nghi Bân cuối cùng cũng nhìn sang bên khi nghe thấy cái tên này.
Thì ra là sư phụ của nữ chính.
Bố Bùi: “Nghi Bân, không phải con nói muốn sống cùng đứa bé mà con thích sao? Hôm nay hai vị tiên sinh đều tới đây xem, con có thể yên tâm.”
Bùi Nghi Bân không thay đổi vẻ mặt nói: “Bố à, con chỉ tin vào khoa học, đó chỉ là một đứa trẻ.”
Mẹ Bùi: “Nghi Bân, nghe lời bố đi con. Tề tiên sinh, Nghi Bân được tôi chiều chuộng nên không hiểu chuyện. Mong ngài lượng thứ.”
Tề tiên sinh mỉm cười: “Tôi cũng nhìn Nghi Bân lớn lên, sẽ không để bụng đâu. Hôm nay tôi cũng mời quán chủ của Không Nhất Quan đến. Đạo hạnh của ngài ấy cao hơn tôi. Có ngài ấy xem qua, mọi người có thể yên tâm.”
Bố Bùi liên tục cảm ơn ông ta.
“Chị Bùi! Em đã về rồi!”
Hạ Từ chạy vào như gió.
Cô không muốn ở với dì Tống. Cô bé muốn cánh gà rán! Muốn uống Coca! Tất cả chị Bùi đều đồng ý!
Nhìn thấy căn phòng đầy người, Hạ Từ ngậm miệng lại.
“Đây là đứa bé con đón về,” bố Bùi ân cần nhìn Hạ Từ: “Lại đây với ông nào.”
Đột nhiên có thêm một người mở cửa.
Người còn chưa vào, giọng nói của cô ấy đã lọt vào tai mọi người trong phòng khách.
“Bùi Nghi Bân, cô chiều nó quá rồi!”
Cô ấy là đang mắng chủ nhà.
Bố Bùi mẹ Bùi đều sửng sốt.
Tống Giai Ngưng bước vào, đang chuẩn bị tiếp tục thì đứng hình.
Sự xấu hổ bao trùm tất cả.
“Đây là thế nào?” Mẹ Bùi nhìn Bùi Nghi Bân.
Bùi Nghi Bân choáng váng, nhất thời không nghĩ ra được, dứt khoát nói: “Bảo mẫu mới.”
“Cô đó, còn nhìn gì nữa? Tôi khát nước quá. Nhanh lấy cho tôi một tách trà.” Bùi Nghi Bân nháy mắt với Tống Giai Ngưng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận