Ông ta không đề cập đến việc Hạ Từ có thể là huyết mạch của Quỷ cổ Trương gia, cũng không đề cập đến việc Hạ Từ có thể đã nuôi ma. Trang Dịch Diên không thích Hạ Từ, nhưng cũng không muốn hại cô bé.
Ông ta chỉ hy vọng Hạ Từ có thể về lại chỗ Hạ Văn Sơn, trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Dù sao, nếu một người như vậy lạc vào con đường tà ma ngoại đạo, thì đó sẽ là thảm họa cho toàn bộ thành phố Lâm Giang.
Bùi Nghi Bân đột nhiên bật cười.
Trong mắt cô ấy hiện lên sự giễu cợt không chút che đậy, là sự khinh thường trần trụi đối với Trang Dịch Diên.
Trang Dịch Diên nổi danh lâu như vậy, không ai không biết đến, không ai dám khinh thường ông ta, huống chi là một tiểu bối. Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm.
Bố Bùi ra tay giảng hòa, làm bộ quát lớn: “Nghi Bân! Không được vô lễ!”
Cẩn thận nghe giọng điệu, vẫn là đang bảo vệ Bùi Nghi Bân. Tề Thánh Di là bạn của ông, không có nghĩa sư đệ của ông ta - Trang Dịch Diên - cũng được như vậy. Nhà họ Bùi có sản nghiệp lớn, tuy rằng xúc phạm một số người trong giới huyền học là chuyện không tốt, nhưng không phải là không thể.
Bố Bùi không thể nghĩ ra cách nào khác ngoài việc nuông chiều con gái yêu.
“Tôi biết ông và bố Hạ Từ là bạn bè.” Bùi Nghi Bân ngồi xuống, thản nhiên tựa vào vai bố mình: “Không phải ông chỉ nói nhảm để hù dọa bố mẹ tôi, để đuổi Hạ Từ về thôi à?”
“Bố, mẹ không biết đâu. Khi con gặp Hạ Từ, nhìn con bé rất đáng thương, con bé bị bố đuổi đánh, nếu không có con ở đó, con bé đã bị thương khắp người. Buổi tối con dẫn con bé về ăn cơm, nó ăn giống như đã đói ba ngày ba đêm rồi, không biết đã bao lâu rồi chưa ăn gì.” Bùi Nghi Bân thản nhiên nói thêm vào, không chút xấu hổ: “Nếu trả Hạ Từ lại, không biết con bé có thể sống được mấy ngày.”
Tất nhiên, ông bà Bùi biết lời nói của con gái họ đáng tin bao nhiêu, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ phản bác con gái mình trước mặt người ngoài. Thay vào đó, lúc nào cũng giúp cô ấy lau mông.
Trang Dịch Diên quả thật giận đến phát run: “Trang Dịch Diên này tuyệt đối không nói láo!”
Tề Thánh Di cũng giải thích với bố Bùi.
Trang Dịch Diên là sư đệ của ông ta, từ nhỏ đã ở bên nhau, phẩm hạnh tuyệt đối hoàn hảo. Đúng là hắn muốn Hạ Từ quay về bên Hạ Văn Sơn, nhưng nói mệnh cách của Hạ Từ không tốt cũng là sự thật.
Bố Bùi tốt bụng, tất nhiên bày tỏ mình tin và hiểu. Tề Thánh Di cũng là một người bạn tốt nhiều năm của ông, có thể tin tưởng được.
Nhưng ông không thể làm gì được con gái mình.
Con gái ông bướng bỉnh, càng nói thì con bé càng làm ngược lại.
Nói vài câu, bố Bùi ném vấn đề cho Tề Thánh Di và sư đệ của ông ta, để họ thuyết phục con gái ông.
Nhưng Bùi Nghi Bân là ai?
Dù không nói gì cũng có thể khiến người ta hộc máu.
Tề Thánh Di và Trang Dịch Diên khuyên can đủ đường, nhưng đều bị cô ấy dội gáo nước lạnh.
Bọn họ cũng không thể cưỡng ép đưa Hạ Từ đi được.
Dù có bản lĩnh đến mấy cũng không thể đấu lại được nhà họ Bùi – là đầu rắn ở thành phố Lâm Giang này.
Trang Dịch Diên cuối cùng cũng ngậm chặt miệng, cố gắng không nghe Bùi Nghi Bân bịa đặt lung tung. Ông ta tự nhủ không được so đo với tiểu bối, đỡ mất đi thân phận.
Dù sao thì quán chủ của Không Nhất Quan sẽ sớm đến thôi.
Là một chuẩn mực trong ngành, không ai trong nhà họ Bùi có thể không biết đến đại danh Không Nhất Quan.
Lão quan chủ, một quẻ đáng giá ngàn vàng.
Tiểu quán chủ đương nhiệm cũng là một thiên tài công lực thâm hậu.
Bố Bùi trước kia may mắn được lão quán chủ chỉ điểm, đến nay còn nhớ mãi không quên. Lần này nghe nói Tề Thánh Di có thể mời được Tiểu quán chủ, không chỉ là vì Hạ Từ.
Bố Bùi cũng muốn nhân cơ hội này hỏi một chút chuyện.
Bùi Nghi Bân nói khô cả họng, liền ngồi bên cạnh bố ăn điểm tâm.
Trong lúc nhất thời, không gian rộng lớn chỉ còn sự im lặng.
Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng Bùi Nghi Bân ăn đồ ‘tạch tạch’ và tiếng Hạ Từ bị Tống Giai Ngưng mắng vì không làm được bài tập trên lầu.
Mẹ Bùi: Quả nhiên vẫn phải tìm một bảo mẫu mới.
Chẳng qua một lúc sau, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Âm thanh không lớn nhưng lại lọt vào tai những người trầm mặc.
Bố Bùi: “Nghi Bân, đi mở cửa đi.”
Ông nghĩ có thể là Tiểu quán chủ đã đến.
Bùi Nghi Bân đành phải đứng dậy mở cửa.
Cô ấy không quan tâm là Không Nhất Quan hay Có Nhất Quan. Việc cô ấy không thích làm, cho dù Thiên Vương có bảo làm, cô ấy cũng sẽ không nghe theo!
Trời đã tối, trên vai người ngoài cửa tràn ngập ánh trăng trong trẻo. Hắn mặc một thân đạo bào đơn giản, tóc được buộc cao, vài sợi tóc bị gió thổi vướng vào mặt nạ trên mặt.
Dáng người thẳng thắp, một bộ dáng tiên phong đạo cốt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận