Lâm Gia Niên không phản ứng, chậm rãi uống trà.
Trang Dịch Diên: “Tiểu quán chủ, không thể vì nhất thời thích ghét mà làm hại đến thanh danh Không Nhất Quan!”
Lâm Gia Niên lúc này mới lãnh đạm ngẩng đầu nhìn.
“Ngươi là ai?”
Tề Thánh Di giới thiệu Trang Dịch Diên với Lâm Gia Niên.
Làm sao Trang Dịch Diên có thể không nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của Lâm Gia Niên?
Được dịch theo cách của Bùi Nghi Bân, dùng ngôn ngữ thông tục – Ngươi là cái đinh gì, không liên quan đến ngươi.
Trang Dịch Diên cảm thấy bị xúc phạm. Không Nhất Quan không chỉ là của Lâm Gia Niên mà còn là đỉnh phong của giới huyền học ở thành phố Lâm Giang, là dẫn đường tinh thần cho rất nhiều người.
“Sư huynh, Không Nhất Quan đã không còn là Không Nhất Quan.”
Trang Dịch Diên bước ra khỏi nhà họ Bùi, nói câu này với Tề Thánh Di.
Tề Thánh Di thất vọng nhìn theo Trang Dịch Diên.
Nhưng Trang Dịch Diên lại không chú ý tới.
Ông ta phải đi cảnh báo Hạ Văn Sơn rằng Hạ Từ có thể không quay lại nhà họ Hạ. Phía sau nó có thêm hai chỗ dựa, cho dù Hạ Văn Sơn có là bố ruột của Hạ Từ, cũng không thể làm gì được Hạ Từ.
Trong phòng.
Bùi Nghi Bân tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Hai ông già đó đã đi rồi, anh cũng nên đi đi. Tôi còn chưa ăn tối.”
Lâm Gia Niên đứng dậy, tự giác ngồi vào bàn ăn.
“Ý anh là gì?” Bùi Nghi Bân không hiểu.
Mẹ Bùi trợn mắt nhìn đứa con gái vô tâm của mình, nói: “Đã muộn rồi, có lẽ quán chủ nên ở lại đây dùng bữa, nghỉ qua đêm.”
Lâm Gia Niên vui vẻ đồng ý.
Bùi Nghi Bân tức giận nhưng bị bố giữ chặt, không thể xả ra được.
Lúc này Bùi Nghi Bân còn chưa nhận ra rằng sau này cô ấy sẽ càng tức giận hơn.
Lâm Gia Niên ở lại một hôm, hai hôm, ba hôm...
“Sao anh còn chưa đi!” Bùi Nghi Bân bực bội.
Thật bất tiện khi có thêm một người đàn ông sống trong nhà!
Lâm Gia Niên mỉm cười.
Tuân theo thiên lý, tuân theo tự nhiên.
Vì Hạ Từ không thể đi nên hắn sẽ ở lại.
...
Hạ Từ một lần nữa được Tống Giai Ngưng đưa đến trường.
Cô vui vẻ nộp bài tập, lén lút nằm trên bàn, giả vờ ngủ, thực ra đang chơi điện thoại. Tối hôm qua cô lén chơi đến khuya mà không hề sạc pin. Hạ Từ cảm thấy mình nên nhanh chóng sử dụng hết lượng pin còn lại cho lần chạy nước rút cuối cùng.
Phùng Tử Tuấn đẩy đẩy cô, cô chỉ ậm ừ hai tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
Bạn ở bàn trước còn tưởng cô ngủ thật nên mới dám tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó với người khác.
Mặc dù hôm qua Hạ Từ đã nói rõ với Hạ Chu, cũng đã làm khó Hạ Chu. Nhưng trong lớp liên tục có tin đồn. Trong một lớp học mà mọi người đều trở thành đề tài tám chuyện, thì lời nói hôm qua của Hạ Chu giống như một đám mây hình nấm chấn động, trực tiếp làm nổ tung cả lớp, mang đến một cánh đồng dưa rộng lớn tươi tốt.
Hạ Từ có em gái, có anh trai, cả hai đều học tại trường này. Nhưng Hạ Từ không hề giao tiếp với họ, cũng không sống cùng nhau. Hơi nghe ngóng một chút, có thể dẫn đến rất nhiều suy đoán.
Không rõ liệu cô có phải là con gái ngoài giá thú hay không.
Tuy nhiên, mọi người lại nhất trí công nhận chuyện Hạ Từ rất nghèo.
Hạ Từ chưa bao giờ ngại khi kể về quê hương của mình và cuộc sống trước đây như thế nào. Hạ Từ đến từ vùng núi, vừa gầy vừa nhỏ, nhỏ hơn những bạn cùng lứa, có vẻ như bị suy dinh dưỡng mỗi khi ăn trưa đều ăn hết sạch sẽ. Dường như cô chỉ có một vài bộ quần áo, mặc đi mặc lại nhiều lần.
Ôi, thật đáng thương.
Nghĩ theo cách này, có vẻ như ngay cả khí chất kỳ lạ lộ ra trên người cô cũng có thể được giải thích rõ ràng.
Bất kể người khác sẽ nhìn Hạ Từ như thế nào sau khi nghe những tin đồn ngày càng phóng đại này, Phùng Tử Tuấn vẫn cảm thấy rất có lỗi.
Hạ Từ hóa ra lại đáng thương như thế, nhưng cậu còn giận cô vì những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Phùng Tử Tuấn muốn xin lỗi, cũng muốn an ủi Hạ Từ mấy câu.
Hạ Từ chơi điện thoại cho đến khi hết pin, cho nên cậu không tìm được cơ hội.
Trong tiết học thứ hai, Hạ Từ vừa mới ra khỏi lớp đã lao vào nhà vệ sinh.
Phùng Tử Tuấn tiếp tục giả bộ lấy danh nghĩa rót nước đi ra ngoài, nán lại trước cửa nhà vệ sinh nữ một lúc.
Cũng không lâu lắm, đã thấy Hạ Từ chạy ra ngoài với vẻ mặt kinh hãi.
“Hạ Từ, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Phùng Tử Tuấn vội vàng nói.
Hạ Từ nhìn thấy Phùng Tử Tuấn, giống như người chết đuối nắm được cọng rơm: “Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu! Cho tớ mượn điện thoại!”
Phùng Tử Tuấn: “Cậu còn chơi?” Cậu không bao giờ mang theo điện thoại di động, đó là phạm quy!
Hạ Từ sốt ruột: “Vậy cậu đi tìm thầy Hà, bảo thầy ấy gọi điện cho dì Tống đến đón tớ.”
Phùng Tử Tuấn: “Cậu muốn làm gì?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận